Y Đạo Quan Đồ

Chương 1807: Thủ đoạn chính trị (1)



Tống Hoài Minh nói: "Biến động của Bình Hải lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi."

Cố Doãn Tri đáp: "Trên đời này vốn không có chuyện gì là không thay đổi cả."

Tống Hoài Minh lại nói: "Bí thư cố có thể góp ý cho tôi không?"

Cố Doãn Tri mỉn cười: "Khi còn trong thể chế, cần phải tập trung tinh lực, luôn luôn chú ý những biến động chính cục xung quanh, lúc đó khứu giác chính trị sẽ tự nhiên trở nên nhạy bén, nhưng khi anh đã rời xa môi trường này, cả con người anh sẽ trở nên thả lỏng, tư duy dần sẽ không theo kịp được thời đại, tôi cũng rất muốn đưa ra góp ý cho anh nhưng chỉ sợ không những không giúp được mà lại còn chỉ dẫn sai lầm cho anh."

Tống Hoài Minh đáp: "Không giấu gì ông, trong lòng tôi giờ đây đang rất rối bời."

Cố Doãn Tri nói:"con người ta càng những lúc rối bời càng phải kiên trì giữ vững chủ định của mình."

Tống Hoài Minh đáp: "Lầ này bí thư Kiều đổ bệnh đột ngột, tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lí để tiếp nhận".

Cố Doãn Tri cười: "Vậy thì anh không phải là một cán bộ đủ tiêu chuẩn, lúc đảng cần anh nhất, đủ điều kiện thì phải lên chức, không đủ điều kiện thì tự tạo ra điều kiện cũng phải lên."

Tống Hoài Minh đáp: "Nếu tổ chức đã giao Bình Hải lại cho tôi, tôi nhất định phải đảm đương trọng trách này, tôi sợ mình làm không tốt."

Cố Doãn Tri nhận ra Tống Hoài Minh không phải sợ năng lực của bản thân yếu kém, mà vì thế cục Bình Hải hiện giờ cực kì éo le, sự ra đi của Kiều Chấn Lương chắc chắn không phải là do đổ bệnh nhưng ông ta tuyên bố, hẳn là do kết quả đánh cờ đấu nước của những thế lực chính trị dẫn tới. Xét theo tình hình hiện tại, họ Kiều chắc đã thua mất một ván, nếu không Kiều Chấn Lương cũng không dùng đến cách này để từ biệt Bình Hải.

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, xét về nhiều mặt tôi cũng có thể là một người theo chủ nghĩ lý tưởng, tôi hy vọng Bình Hải trong tương lai có thể tránh xa được đấu đá chính trị, đội ngũ lãnh đạo của Bình Hải có thể đoàn kết một lòng, tập trung toàn bộ sức lực vào xây dựng Bình Hải."

Cố Doãn Tri nói nhỏ: "Thế giới mà con người sống không phải là một không gian đơn thuần, chính đàn mà chúng ta đang tham gia lại chính là nơi phức tạp nhất trong cuộc sống này, mỗi người đều có tư tưởng của mình, đối với người tinh anh chính giới mà nói, họ đều có kiến giải và quan điểm độc đáo riêng biệt của chính bản thân. Một nhà lãnh đạo thành công muốn phát huy năng lực lớn nhất của đoàn thể, trước tiên cần phải làm được là thống nhất tư tưởng, chỉ cần tư tưởng hướng về cùng một phía, năng lực mới có thể tập chung lại để sử dụng. Vậy nên có rất nhiều nhà lãnh đạo không tránh khỏi thể hiện ra sự độc đoán chuyên quyền."

Tống Hoài Minh nhớ tới Kiều Chấn Lương, ông gật đầu."

Cố Doãn Tri nói: "Hoài Minh, anh là một người rất nhiệt tình với công việc, rất thiết thực, tôi biết, anh không muốn phí sức lực vì đấu đá chính trị, nhưng hiện giờ anh đã ngồi lên vị trí này rồi, trước tiên phải làm được việc hòa hợp các quan hệ nhiều mặt, có người từng nói, trên trường chính trị không có cái gọi là đối thủ vĩnh viễn, cũng không có bạn thân mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, là một lãnh đạo cao nhất của Bình Hải, phải xác định đúng đắn, khiến cho tất cả đều phấn đấu vì lợi ích cộng đồng, cũng chỉ có như thế anh mới hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà cấp trên giao phó."

Tống Hoài Minh nói: "Chính cục tương lai của Bình Hải sẽ còn phức tạp hơn bây giờ rất nhiều."

Cố Doãn Tri nói: "Anh đã nhận thấy điều gì rồi?"

Tống Hoài Minh đáp: "Chuyện của bí thư Kiều là việc tôi không ngờ đến, chuyện này xuất pháp từ bên trên, mà tôi nghĩ chuyện này còn chưa kết thúc."

Cố Doãn Tri mỉn cười: "Có tranh đấu thì sẽ phải đối mặt với lựa chọn phe cánh, dù anh muốn giữ thế trung lập, nhưng đến lúc bão táp ập tới, anh không chọn nơi trú ngụ để tránh, anh sẽ bị ướt hết. Tất cả vẫn phải xem vào chính lựa chọn của mình."

Tống Hoài Minh cuối cũng cũng đưa ra câu hỏi then chốt nhất: "Bí thư Cố, ông có nhận xét gì về việc lần này của bí thư Kiều?"

Cố Doãn Tri nói: "Đồng chí Chấn Lương đổ bệnh lần này chưa chắc đã là chuyện không tốt."

Tống Hoài Minh ngẩn ra.

Cố Doãn Tri nói tiếp: "Anh ta vẫn còn trẻm dù có đổ bệnh cũng sẽ nhanh chóng phục hồi."

Tống Hoài Minh hiểu ra ý của Cố Doãn Tri, ông ta đang ám chỉ con đường chính trị của Kiều Chấn Lương chưa hề đi đến cùng đường? Chẳng lẽ không lâu sau Kiều Chấn Lương vẫn có hy vọng trở lại?"

Tống Hoài Minh đã dự định sẽ ở lị nhà Cố Doãn Tri ăn cơm, nhưng lúc đến nhận được điện thoại cảu Diêm Quốc Thọ, gã nói có công chuyện cần báo cáo, Tống Hoài Minh đành phải bỏ qua dự định, chào Cố Doãn Tri một tiếp rồi vội vã ra về.

Trương Dương mua đồ về mới biết Tống Hoài Minh đã đi, Cố Doãn Tri cười: "Những người làm lãnh đạo thân bất do kỷ, càng làm chức cao, càng ít được tự do."

Trương Dương cười: "Con chỉ nghe nói càng làm chức cao càng có quyền lực, chứ chưa nghe tới ít được tự do."

Cố Dưỡng Dưỡng đi đến đón lấy túi đồ từ tay Trương Dương nói: "Anh rể à, anh phải ở lại đây ăn cơm đó, nếu không em nấu bao nhiêu món thế này chẳng phải là lãnh phí à."

Cố Doãn Tri vờ giọng cả giận: "Nói gì thế, để ta ăn là lãnh phí sao?"

Cố Dưỡng Dưỡng cười khanh khách rồi quay đi.

Trương Dương đi cùng Cố Doãn Tri vao thư phòng xem mấy thứ đồ sứ mà ông mới sưu tầm được, sau khi nghỉ hưu Cố Doãn Tri đã sưu tầm rất nhiều đồ sứ, thứ tinh sảo thì không có nhiều, Trương Dương cũng đem biếu ông vài thứ. Cố Doãn Tri mới sưu tâm được một bộ tượng sứ ca vũ, có từ đời Hán, nhưng chỗ tượng này đa số đều đã thiếu chân hoặc tay, giá trị không cao mấy, Cố Doãn Tri cũng không quan tâm đến giá trị, thứ mà ông hứng thú là lịch sử văn hóa ẩn sau đó của nó.

Trương Dương nói: "Bí thư Tống đến tìm cha là để lthỉnh giáo ạ?"

Cố Doãn Tri không khỏi buồn cười: "Ông ta chắc là thất vọng ra về, ta cũng đã lạc hậu rồi."

Trương Dương nói: "Cha đâu có lạc hậu, mà là giữ lại, không có ý truyền thụ kinh nghiệm chính trị của cha cho ông ấy, thứ tài sản chính trị quý báu nhưng vậy cha dự định sẽ truyền lại cho con không?"

Cố Doãn Tri cười ha ha: "Tiểu tử anh, mồm mép láu lỉnh, không phải lãnh đạo nào cũng thích kiểu này của anh đâu."

Trương Dương thở dài: "Cha à, trước đây con đã muốn theo học cha, cha nói xem có phải tiền đồ của con ở Bình Hải xem ra đã gặp chướng ngại?"

Cố Doãn Tri lập tức hiểu rõ vì sao hắn nói như vậy, Tống Hoài Minh kế nhiệm chức bí thư tỉnh ủy chưa chắc đã là việc tốt gì với Trương Dương, chí ít làm cho hắn mất nhiều tự do hơn trong cả ngôn hành. Ở Đông Giang, làm việc dưới con mắt của Tống Hoài Minh, hẳn có nhiều kẻ để ý giám sát biểu hiện của Trương Dương, quan hệ đặc biệt giữa hắn và Tống Hoài Minh càng nhận được nhiều sự quan tâm, đương nhiên kiểu quan tâm này không phải là có ý tốt.

Cố Doãn Tri nói: "Bản thân làm việc quang minh ngay thẳng không cần phải lo lắng quá nhiều, tuy nhiên tiểu tử anh có quá nhiều tật xấu, để anh ở Đông Giang sẽ thành một cái mục tiêu sống."

Trương đại quan nhân hơi chút xấu hổ mỉn cười: "Cho nên con vẫn phải xin cha thường xuyên chỉ dạy những sai lầm."

Cố Doãn Tri đáp: "Chính trị cũng phải có thiên phận, không phải có thể chỉ ra, chủ yếu là dựa vào giác ngộ của bản thân anh."

Trương Dương nói: "Sư phụ dẫn đồ đệ nhập môn tu hành là dựa và cá nhân, cha đã dẫn con vào, những chuyện khác cứ giao cho con giải quyết."

Cố Doãn Tri cười: "Anh đã lăn lộn trong thể chế sắp được năm năm rồi, lại còn dám nói là mình chưa nhập môn, anh không phải là quá ngốc mà là da mặt quá dầy." Cố Doãn Tri coi Trương Dương giống như con của mình.

Trương Dương lại nói: "Cha, sự biến ảo thay đổi trong chính đàn Bình Hải này, tuy con chưa nếm qua thịt lợn nhưng đã nhìn thấy lợn bỏ chạy, đối với tình hình gần đây, con cũng có đôi chút phân tích."

Cố Doãn Tri cười: "Có tiến bộ, hiểu được phân tích vấn đề là tốt, anh hãy phân tích cho tôi nghe thử."

Trương đại quan nhân hắng giọng nói: "Cha cứ coi nhưng những lời con nói chỉ là lời nói trẻ con không đáng chấp, đúng cha cũng không cần phải khen ngợi, sai cha cũng đừng đả kích con."

Cố Doãn Tri cười gật đầu.

Trương Dương nói: "Chuyện lần này của Bình Hải không chỉ đơn thuần như vậy, việc tích vốn đầu tư của Kiều Bằng Cử thật ra chỉ là một màn dạo đầu của âm mưu sắp đặt trước, nhìn từ diễn biến sự việc, gã chắc là rơi vào cái bẫy của người khác, họ lợi dụng tâm lí duy lợi của gã để dẫn dụ gã sa vào án vốn đầu tư phi pháp này. Sau đó lại gán cái tội hối lộ quan chức chính phủ HongKong lên đầu hắn, từ đó gây ra khủng hoảng chính trị cho Kiều Chấn Lương, con cho rằng tất cả đều có kẻ đứng sau giật dây nhằm vào nhà họ Kiều."

Cố Doãn Tri đáp: "Luận về âm mưu, có rất nhiều người cũng suy nghĩ như anh."

Trương Dương nói: "Con có chứng cớ," hắn kể ra việc hai ngày trước phát hiện ra Tra Tấn Bắc hẹn gặp Diêm Quốc Thọ cho Cố Doãn Tri nghe.

Cố Doãn Tri nghe đến đây, mới biết vì sao Trương Dương một mực chắc chắn toàn bộ sự việc là âm mưu.

Trương Dương nói tiếp: "Tuy Tra Tấn Bắc có hoàn cảnh thế lực, nhưng ảnh hưởng của họ nhà Tra hẳn là không thể bì với tầm ảnh hưởng của họ Kiều, vậy nên sau lưng y nhất định là còn có người khác, con chưa điều tra ra người đó là ai, nhưng giờ đã rõ cả."

Cố Doãn Tri nói: "Anh rõ cả?"