Y Đạo Quan Đồ

Chương 1819: Hôn nhân và chính trị(3)



Trương đại quan suýt nữa thì rụng tim ra ngoài, hắn trừng to mắt, nhìn Phùng Cảnh Lượng đầy kinh hãi: “Cái gì cơ?”

Phùng Cảnh Lượng cũng cảm thấy phản ứng của Trương Dương hơi quá đáng, gã cười nói: “Sao? Anh chưa từng nghe nói à?”

Trương đại quan cố giữ mình bình tĩnh rồi nói: “Anh nói là Kiều Mộng Viện à?”

Phùng Cảnh Lượng gật đầu nói: “Có lẽ vậy, tin tức này tôi nghe người khác nói, ở giữa có người nối cầu thì phải, có điều đến giờ Chu lão đại vẫn chưa thừa nhận.”

Đầu Trương Dương quay mòng mòng, mẹ kiếp thế này là thế nào chứ? Kiều Mộng Viện và Chu Hưng Quốc sao lại quy về một mối chứ? Trước kia, đâu có thấy hai người họ có gì với nhau. Trương đại quan nhận thức được một cách tỉnh táo, tình cảm của mình với Kiều Mộng Viện vô cùng đặc biệt, mặc dù giữa họ chưa từng nói rõ tình cảm, nhưng hắn đã coi Kiều Mộng Viện là hồng nhan tri kỷ của mình từ lâu, trong khái niệm của Trương đại quan, hồng nhan tri kỷ chắc chắn phải có, đó là người phụ nữ của mình, dù thế nào cũng không thể để người khác cướp đi, dù là anh em kết nghĩa cũng không được, hơn nữa, rõ ràng là hắn quen Kiều Mộng Viện trước.

Mỗi khi găp phải chuyện này, Trương đại quan đều trở nên vô cùng ích kỷ, hắn chẳng thèm để ý đến hoàn cảnh của mình, tất cả mọi việc đều phải xuất phát từ lợi ích của hắn, hắn cảm thấy rất chán chường, nếu thật sự có chuyện thế này, ít ra Kiều Mộng Viện cũng phải nói với hắn một tiếng.

Phùng Cảnh Lượng đương nhiên sẽ không ngờ tới Trương Dương lại nghĩ ngợi phức tạp vậy, gã mỉm cười nói: “Với thân phận như của Chu lão đại, việc hôn nhân của anh ấy không chỉ là lựa chọn đối tượng kết hôn, mà phải nghĩ đến lợi ích chính trị nhiều hơn, gần đây Kiều gia xảy ra không ít chuyện, quan hệ giữa Kiều gia và Chu gia cũng không thân thiết như trước nữa, với hai nhà họ, hôn nhân là phù hợp với lợi ích chính trị. Nếu như Chu lão đại và Kiều Mộng Viện có thể lấy nhau, thì Kiều gia và Chu gia sẽ xây dựng lại được mối quan hệ liên minh, có lợi cho cả đôi bên. Phùng Cảnh Lượng dừng một lúc rồi nói: “Nhưng ích lợi của Kiều gia lớn hơn một chút.”

Trương Dương nói: “Chu lão đại thích Kiều Mộng Viện sao?”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Tôi không biết, có điều anh ấy nhìn nhận rất rõ từng việc một, hành động của anh ấy nhất định sẽ phù hợp với lợi ích gia tộc.”

Trương đại quan rõ ràng cảm thấy khó chịu vì tin này của Phùng Cảnh Lượng, sau khi xuống xe, hắn ngay lập tức gọi điện cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện vẫn tắt máy.

Trương Dương ngầm thở dài một hơi, mặc dù điều Phùng Mã Lượng nói chỉ là gã nghe nói mà thôi, nhưng Trương Dương lại cảm thấy việc này có thể tin tưởng, hiện tại Kiều gia đang ở vào lúc khó khăn về chính trị, nếu chung tay với Chu gia đang lên như diều gặp gió, thì rõ ràng là một nước cờ hay. Trong lúc Trương Dương cảm thấy thương xót cho Kiều Mộng Viện, hắn cũng cảm thấy giận Kiều gia, dù thế nào cũng không thể để Kiều Mộng Viện trở thành vật hi sinh cho lợi ích chính trị được, dùng hạnh phúc cả đời cô ấy để lấy lại lợi ích chính trị ngắn ngủi.

Sở Yên Nhiên đã về rồi, thấy Trương Dương bước vào, cười rạng rỡ dang tay ra ôm lấy Trương Dương, Trương Dương muốn hôn cô ấy, nhưng lại bị Sở Yên Nhiên đẩy ra: “Cả người toàn mùi rượu, anh mau đi tắm đi.”

Trương Dương gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi, thì lại bị Sở Yên Nhiên tóm lấy cổ áo ngửi: “Này! Có mùi của đàn bà!”

Trương đại quan cười nói: “Em tuổi chó đấy à? Sao mũi lại thính thế, Chu lão đại mời bọn anh đến Vương Phủ Hội Quán uống rượu.”

Sở Yên Nhiên sầm mặt nói: “Không làm chuyện xấu gì chứ?”

Trương Dương cười nói: “Em có cho anh thêm một lá gan anh cũng không dám.” Hắn kéo tay sở Yên Nhiên sờ vào giữa hai chân mình: “Em kiểm tra thử xem, tối nay anh ngoan lắm, anh còn chưa ra khỏi cửa đấy.”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt đá vào mông hắn: “Cút đi, người vô duyên nhất trên đời là anh đấy.”

Trương đại quan cười ha ha, lên lầu tắm môt lượt, thay quần áo rồi đi xuống, Sở Yên Nhiên đã pha trà xong cho hắn, Trương Dương ngồi xuống bên cạnh cô, sờ vào mái tóc của Sở Yên Nhiên, nói đầy yêu thương: “Tối thế này rồi, em ngủ trước đi.” Sở Yên Nhiên nói: “Anh mơ đấy à, em cũng đâu muốn đợi anh, chẳng qua là em vẫn chưa quen với sai lệch thời gian thôi.”

Trương Dương tiến đến hôn lên môi cô, Sở Yên Nhiên đẩy hắn dựa vào ghế sô pha, cởi áo ngủ của hắn ra, Trương đại quan cười nói: “Nha đầu, em muốn làm gì anh à?”

Sở Yên Nhiên cẩn thận kiểm tra cổ của hắn, rồi gật đầu nói: “Có lẽ không làm chuyện xấu gì.”

Trương Dương nói: “Em đa nghi vậy à!”

Sở Yên Nhiên nói: “Tên xấu xa như anh, dám để một mình em đợi ở một căn phòng lớn thế này đến tận bây giờ, em phải cắn chết anh!” Sở Yên Nhiên ôm lấy cổ Trương Dương cắn một nhát, đương nhiên không phải là cắn thật, Trương đại quan giơ hai tay nói: “Giết người rồi, giết người rồi…”

Ánh mặt trời bị chắn ở ngoài, trong phòng ngủ vẫn tối đen, Trương đại quan mở hai mắt, tìm được điện thoại của mình, mở máy, tiếng mở máy đã làm Sở Yên Nhiên thức giấc, cô nói: “Mệt quá, ngủ thêm chút nữa.”

Trương Dương cười nói: “Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi, mà còn ngủ à!” Hắn nhìn thời gian, đã 10 giờ sáng rồi, Trương Dương vỗ vỗ vào đằng sau đầu mình rồi nói: “Chết, mười giờ rồi, mười giờ rồi!”

Sở Yên Nhiên lúc này mới nhớ ra mười một giờ sáng có hẹn với Văn gia, cô vội vàng nói: “Chết rồi, chết rồi, đến muộn rồi!”

Trương Dương cười nói: “Không lo, chỉ cần nhanh một chút là vẫn đến kịp.”

Hai người đến nhà Văn gia muộn năm phút, La Tuệ Ninh và Văn Hạo Nam đều ở trong nhà, Trương Dương thấy Văn Linh không ở đây, có lẽ cô ấy tránh mặt, không muốn gặp mặt hắn.

La Tuệ Ninh gọi một tiếng Yên Nhiên rồi ra đón, nắm lấy hai tay Yên Nhiên, càng nhìn càng thấy thích, bà nói với Trương Dương: “Trưa nay cha nuôi con sẽ về.”

Trương Dương gật đầu rồi giả bộ hỏi: “Chị Linh đâu rồi ạ?”

La Tuệ Ninh nói: “Nó đi Đông Bắc du lịch rồi, mấy ngày nữa sẽ về.”

Văn Hạo Nam đến chào Trương Dương và mọi người, khi Trương Dương bắt tay Văn Hạo Nam liền đùa với gã: “Anh Hạo Nam, chị dâu tương lai tôi đâu rồi?”

Văn Hạo Nam vội lườm hắn, chuyện yêu đương giữa gã và bí thư nước Pháp Sophie vẫn chưa chính thức báo cho nhà biết.

La Tuệ Ninh coi như không nghe thấy, dắt tay Sở Yên Nhiên đi vào nhà.

Văn Hạo Nam đợi mẹ đi rồi, mới nói với Trương Dương: “Tiểu tử nhà cậu nói năng chẳng suy nghĩ gì vậy.”

Trương Dương lè lưỡi nói: “Xin lỗi, tôi tưởng anh đã nói với mọi người rồi, không ngờ anh chưa nói với họ.”

Văn Hạo Nam thở dài nói: “Chẳng phải tôi định nhân dịp tết nói chuyện này, ngày kia tôi mới đến, không có cơ hội nói.”

Trương Dương cười nói: “Anh Hạo Nam, lúc nào anh làm việc cũng dứt khoát mà, sao giờ lại kém sáng suốt thế này.”

Văn Hạo Nam nói: “Càng gần đến lúc chót, tôi càng cảm thấy căng thẳng, cậu nói xem, cha mẹ tôi liệu có phản đối không.”

Trương Dương nói: “Việc này tôi thật sự không biết, Sophie có biết tiếng Trung không?”

Văn Hạo Nam gật đầu lia lịa: “Nói còn giỏi hơn người Trung đấy!”

Trương Dương cười nói: “Thế thì tốt rồi, không có trở ngại về ngôn ngữ là có thể giao lưu được, hay là tôi giúp anh thăm dò xem tình hình thế nào?”

Văn Hạo Nam nói: “Cậu giúp tôi xem ý mẹ tôi thế nào, nếu như bà gật đầu, thì việc này thành công hơn một nửa rồi.”

Trương Dương nói: “Không vấn đề gì.”

Văn Hạo Nam khoác vai hắn rồi nói: “Người anh em, sau khi việc này thành công, tôi nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh!”

Trương Dương nói: “Anh em với nhau cả có gì phải khách sáo thế!”

Tiếng La Tuệ Ninh vọng từ trong nhà ra: “Hai đứa làm gì ở ngoài đấy, mau vào đây!”

Điện thoại của Văn Hạo Nam vang lên, gã quay sang cười với Trương Dương, từ thái độ hạnh phúc của gã, Trương Dương đoán chắc mẩm là vị bạn gái Pháp đó gọi đến, Trương Dương cười lắc đầu, thấy việc tình cảm của Văn Hạo Nam cuối cùng cũng đã tìm được chốn lui về, cũng là một việc đáng để vui vẻ.

Buổi trưa, Văn Quốc Quyền về để ăn cơm, thời gian hàng ngày của y đều rất quý giá, có thể bỏ thời gian về nhà ăn cơm tối cùng hai mẹ con đã là rất khó kiếm rồi, có thể thấy được y rất xem trọng Trương Dương và Sở Yên Nhiên.

Trương Dương là con trai nuôi của Văn Quốc Quyền, còn Sở Yên Nhiên là con gái của Tống Hoài Minh, mấy năm trước, Văn Quốc Quyền đã muốn thông qua cách kết hôn để xây dựng liên minh chính trị. Nhưng dường như Tống Hoài Minh không nhiệt tình với vấn đề này lắm, mặc dù quan hệ của họ luôn rất tốt, nhưng vẫn cách xa so với quan hệ liên minh chính trị, gần đây đàn chính trị trong nước không bình ổn, Văn Quốc Quyền lạnh lùng nhìn những phong ba bão táp bên cạnh mình, y biết rằng tất cả mọi việc xảy ra bây giờ chỉ là màn khởi đầu mà thôi, gần đến việc thay đổi nhiệm kỳ, nhất định sẽ dồn lên một đợt sóng mới. Đàn chính trị biến động khôn lường, và những lời đồn đại cũng nhiều, Văn Quốc Quyền luôn giữ thái độ bình ổn, dù là người ngoài nói gì, y cũng không có phản ứng, càng những lúc như thế này, càng phải giữ cho tầm hồn bình ổn, chỉ có vậy mới có thể giữ được đầu óc tỉnh táo, phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới hành động, nghĩ nhiều làm ít, mới có thể tránh được sai sót.

Trên đường về nhà, Văn Quốc Quyền đã gọi điện cho Tống Hoài Minh, đây cũng là cuộc điện thoại y gọi cho Tống Hoài Minh đầu tiên sau cuộc biến động trên đàn chính trị Bình Hải, chủ đề cũng không phải là chính trị, thật ra đến cảnh giới như của họ, không cần phải nói về vấn đề chính trị nữa, chỉ cần thông qua một lời hỏi thăm, một chuyện nhỏ cũng có thể truyền đạt tư tưởng của họ!