Y Đạo Quan Đồ

Chương 1885: Nhớ lại chuyện xưa (2)



Từ kinh thành đi tới Xuân Dương đã là buổi tối tám giờ, trên đường đều là Trương đại quan nhân tự mình lái xe, Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài hai người mệt mỏi, ngủ cả một đường, trên đường đến trạm nghỉ ngơi cũng không dậy.

Ô tô chạy vào Xuân Dương, hai người đều tỉnh, Triệu Thiên Tài ngáp một cái nói: "Chỗ nào? Đây là?"

Trương Dương nói: "Xuân Dương, quê nhà của tôi!"

Triệu Thiên Tài cười nói: "Tôi còn chưa có đi qua nhà cậu, lát tìm một siêu thị dừng một chút, tôi mua chút đồ, không tay đi qua không tốt."

Trương Dương nói: "Không cần mua, trên đường tôi đã mua rồi, các người cầm đi qua là được."

Ngũ Đắc Chí khen: "Rốt cuộc là làm quan, suy nghĩ cũng là chu đáo." Hắn nhìn thời gian một chút nói: "Trương Dương, đã tám giờ rồi, chúng ta ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút?"

Trương Dương nói: "Đều đến cửa nhà rồi, về nhà ăn đi."

Triệu Thiên Tài nói: "Đừng phiền phức lão nhân gia, tùy tiện chút, chúng ta lót đầy bụng rồi trở về."

Trương Dương suy nghĩ một chút, hai người nói cũng đúng, vì vậy lái xe dẫn bọn hắn đi quán lẩu lão Lý gần bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, đợi đến chổ mới phát hiện chợ đêm bởi vì cải tạo bộ mặt thành phố nên đã không có, bất quá quán lẩu lão Lý vẫn còn, ngay tại đường bên cạnh, trải qua vài năm kinh doanh, hiển nhiên phát triển rất không tồi, đã phát triển trở thành một quán ăn lớn, tên vẫn gọi là quán lẩu lão Lý.

Trương Dương đem xe dừng lại, mang theo Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí đi vào.

Thấy lúc đầu là quán lẩu chợ đêm, bây giờ ngoài cửa cũng có tiểu thư tiếp khách, Trương đại quan nhân phải cảm thán. Năm tháng như thời gian qua nhanh, thật sự là vội vã, quá vội vã.

Ba người tới phòng khách, bởi vì sinh ý nóng nảy, tất cả phòng đều đầy, người phục vụ an bài cho bọn họ tại phòng khách lầu một, đồ ăn đều là để ở bên ngoài, Trương Dương gọi hai phần rau trộn, bốn phần lẩu. Trong xe có rượu mà hắn từ kinh thành mang đến. Ngũ Đắc Chí từ sau khi bị thương trên cơ bản không uống rượu, Triệu Thiên Tài tuy rằng uống, nhưng là người uống một chén liền đỏ mặt.

Trương Dương rót một ly rượu cho Triệu Thiên Tài nói: "Anh một ngụm tôi một ly."

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi là cảm thấy cậu khi dễ tôi!"

Trương Dương cười nói: "Nếm thử đồ ăn Xuân Dương chúng tôi!"

Ngũ Đắc Chí ăn một miếng nói: "Lúc trước cậu lớn lên ở chỗ này?"

Trương Dương nói: "Rốt cuộc là làm quốc an, cũng là thích làm điều tra."

Ngũ Đắc Chí nói: "Thật ra tôi rất muốn tìm một thành nhỏ như vậy, im lặng sinh hoạt."

Trương Dương nói: "Tốt, tôi giúp anh tìm khối đất tại Xuân Dương, anh tự xây nhà, từ nay về sau ở chung với người Xuân Dương thế nào?"

Ngũ Đắc Chí cười nói: "Tốt!" Bởi vì mặt bị hủy dung. Ngũ Đắc Chí vô luận ở đâu cũng đều mang kính râm, nhiệt độ bên trong khiến cho mắt kính của hắn nhanh chóng bị mờ.

Trương Dương nói: "Đắc Chí, lúc tôi ở Hán Thành có nhờ bạn giúp anh liên hệ một bệnh viện chỉnh hình, chừng nào anh có thời gian, đi Hán Thành một chuyến, tôi đem tình huống của anh nói, người ta nói hẳn là không có vấn đề."

Ngũ Đắc Chí cười lắc đầu nói: "Như vậy chẳng phải là rất tốt."

Trương Dương uống ly rượu nói: "Đã có cơ hội có thể trở lại trước đó. Vì sao không để cho mình một cơ hội?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Thật sự có thể trở lại sao?" Hắn lắc đầu.

Trương Dương nói: "Yên tâm đi. Vị bác sĩ kia có trình độ rất cao, anh cũng không muốn cả ngày mang theo kính râm sinh hoạt có phải không?"

Ngũ Đắc Chí rốt cục gật đầu nói: "Được, có thời gian tôi sẽ đi xem." Ngữ khí của hắn tràn ngập ý có lệ, từ chuyện kia, Ngũ Đắc Chí đối với tất cả tựa hồ đều trở nên không quan tâm.

Trương Dương uống rất nhanh, hắn cũng không dự định về nhà quá muộn, ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy tính tiền, nghe được một âm thanh kinh hỉ: "Trương Dương! Là cậu sao!"

Trương Dương lập tức nghe ra chính là Hồng Linh, âm thanh của cô ấy tương đối sắc nhọn, rất có đặc sắc, Trương Dương xoay người sang chỗ khác, quả nhiên không có nghe nhầm, Hồng Linh thấy Trương Dương thì kinh hỉ vạn phần nói: "Trương Dương, thật là cậu! Cậu đúng là, trong khoảng thời gian này gọi điện thoại cho cậu đều tắt máy, chúng tôi còn tưởng rằng cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi."

Trương đại quan nhân cười hướng Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài giới thiệu nói: "Bạn học cũ của tôi!"

Hồng Linh nói: "Đừng nói bậy. Tôi không phải là bạn học cũ, tôi là học tỷ của cậu, học tỷ hàng thật giá thật tả!" Những lời này của Hồng Linh thật ra nói không sai. Bọn họ năm đó thực tập tại bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, Trương Dương là chuyên sinh trong đó, cô ấy và đám người Tả Hiểu Tình cũng tốt nghiệp khoa chính quy của đại học y Giang Thành. Gọi hắn là học đệ cũng không oan uổng.

Trương Dương cũng không đưa ra dị nghị, mỉm cười: "Hồng Linh. Sao cô ở Xuân Dương?" Không biết vì sao trong lòng sản sinh ra cảm giác cực kỳ kỳ quái, dường như cảm thấy có chuyện rất trọng yếu muốn phát sinh, hắn không có tiếp tục suy nghĩ, nhưng trong lòng cũng không cách nào an tĩnh...

Hồng Linh nói: "Cậu thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, lẽ nào cậu đã quên, lần trước chúng ta gặp mặt, tôi đã từng đề cập qua với cậu, tết âm lịch năm nay muốn làm một buổi gặp mặt sao?"

"Gặp mặt?" Trương Dương lúc này mới nhớ tới, bất quá bình thường hắn có quá nhiều chuyện, nên đã quên chuyện này, Trương Dương nói: "Cô cũng không cho tôi biết!"

Hồng Linh nói: "Ôi! Cậu còn dám nói như thế à, trong khoảng thời gian này điện thoại của cậu vẫn đều tắt máy! Chúng tôi đều nghĩ cậu hiện tại là cán bộ lãnh đạo, công vụ bận rộn, căn bản không có thời gian gặp mặt đám bạn cũ chúng tôi."

Trương đại quan nhân lúng túng nói: "Đâu có, được rồi, mọi người đều có mặt à?"

Hồng Linh cười nói: "Đều ở trên lầu, các giáo sư năm đó còn có thực tập sinh chúng ta, tổng cộng gần ba mươi người, ngồi ba bàn!" Hồng Linh nói xong, lại bổ sung một câu: "Tả Hiểu Tình cũng từ nước Mỹ trở về!"

Trương đại quan nhân trong lòng nhảy dựng lên, Tả Hiểu Tình là mối tình đầu khi hắn đi tới thế giới này, có câu là mối tình đầu có cảm giác khó quên nhất, Trương đại quan nhân cho tới bây giờ vẫn đang có cảm giác áy náy. Nếu như Tả Hiểu Tình không đến, Trương đại quan nhân cùng lắm là thu xếp một chút liền đi lên, dù sao bên cạnh còn theo hai người bạn bè, vừa nghe Tả Hiểu Tình tới, Trương Dương lập tức chuyển biến ý niệm trong đầu, hắn gọi điện thoại trong nhà, nhờ anh hai Triệu Lập Võ đến đây an bài Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí ở dưới. Hắn hướng Hồng Linh nói: "Cô lên trước đi, tôi thu xếp cho hai người bạn xong, sẽ lập tức lên lầu." Hồng Linh gật đầu, bảo Trương Dương không cần gấp gáp, bọn họ vừa mới bắt đầu.

Triệu Lập Võ chạy tới rất nhanh, hiện tại hắn rất nghe lời đứa em trai này, đi tiếp hai vị khách, Trương Dương nhờ hắn về nhà nói một tiếng, mình có thể về trễ một chút.

Lúc này mới tìm phòng mà Hồng Linh nói, đẩy cửa đi vào, Trương đại quan nhân vừa vào cửa, chợt nghe trong phòng đồng thanh hoan hô lên, Hồng Linh đầy tinh tế nói: "Hiện tại chúng ta hoan nghênh thực tập sinh cấp 92 của bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương Trương Dương vào bàn!" Hiện trường đầy tiếng hoan hô.

Trần Quốc Vĩ và một người nam sinh khác chạy đến, đưa cho Đổng Học Bân một cái áo dài trắng, cái này là bọn họ muốn làm nổi bật, tất cả mọi người đem nay đều mặc đồng phục, đương nhiên đồng phục này đều là đặc chết, bên trên còn in thực tập sinh cấp 92 bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương.

Trương đại quan nhân vừa mặc áo, vừa nhìn vào bên trong, hắn tìm thấy Tả Hiểu Tình ngay bên trong, Tả Hiểu Tình đứng ở trong góc xa xa, tuy rằng như vậy, vẫn không cách nào giấu được hào quang của cô ấy, trong nháy mắt đã qua bốn năm, bạn học thực tập sinh lúc đầu, có không ít người đã thành gia, tướng mạo cũng thay đổi không ít, nhưng trong mắt của Trương Dương thì Tả Hiểu Tình đều không thay đổi, hắn từ đầu đến cuối đều nhớ kỹ, bên bờ sông Xuân Thủy, Tả Hiểu Tình mặc áo khoác màu đen, giống như hoa bách hợp trong gió lạnh nghênh đón hắn, bỗng nhiên hồi tưởng lại, nhưng cảnh còn mà người đã mất.

Tả Hiểu Tình cũng đang nhìn Trương Dương, trong mắt của cô ấy, thay đổi của Trương Dương đúng là thật lớn không thể nghi ngờ, không còn là đứa đầu xanh khí huyết phương cương tính tình kích động của ngày xưa, bây giờ Trương Dương cao to anh tuấn, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ trấn định và tự tin siêu phàm, hắn không còn là học đệ ngày trước nữa, bốn năm trôi qua, khiến cho hắn trở thành một cây đại thụ che được một góc trời.

Trương Dương cười cười, ánh mắt của hắn vẫn dừng lại rất lâu trên người Tả Hiểu Tình, sau đó hắn thấy được chủ nhiệm phụ khoa, phó viện trưởng Chu Diễm Linh, hiện tại bà ấy đã về hưu, Khoa trưởng khoa giáo khoa, hiện tại là chủ nhiệm phòng y tế Viên Văn Lệ, còn có Cao Vĩ đã được điều từ bệnh viện Xuân Dương đến bệnh viện Giang thành.

Trương Dương rất nhiệt tình chào hỏi mọi người, ba bàn này có một bàn là của học viên tốt nghiệp trường đại học y Giang thành, còn có một bàn là dành cho giáo sư của bệnh viện Xuân Dương, bàn còn lại chỉ có nửa bàn dành cho thực tập sinh của vệ giao Giang thành, cái này không phải là do bọn họ ít người, mà là do bởi vì sau khi lấy bằng tốt nghiệp đa số đều được phân đến nông thôn, có người không liên hệ được, có người liên hệ được, nhưng người ta cảm thấy công tác của mình không được tốt lắm, cho nên cũng không muốn đến đây góp vui.

Bởi vì là buổi gặp mặt của thực tập sinh cấp 92, cho nên viện trưởng Ngô Tể Dân của bệnh viện Xuân Dương cũng được mời tham dự, lúc đầu ông là lãnh đạo cao nhất ở đây, sau đó người học giỏi nhất trong khóa tốt nghiệp này là Tả Hiểu Tình tới, hiện tại ở nước mỹ học tiến sĩ, ở đây ngay cả một cán bộ cấp khoa cũng không có. Nhưng Trương Dương đến thì lại khác, thành nhãi này còn trẻ mà đã là phó chủ nhiệm khu nội thành mới của Đông Giang, cán bộ cấp chính xử, cùng cấp với bí thư huyện ủy Xuân Dương, Ngô Tể Dân lúc troức chưa gặp qua Trương Dương, nhưng mà ông ta có nghe đến sự tích của Trương Dương, Trương Dương bây giờ đã trở thành một nhân vật tràn ngập màu sắc truyền kỳ tại Xuân Dương. Vô luận quá trình bên trong thế nào, một người tốt ngihệp vệ giáo, lại có thể trở thành cán bộ cấp xử trong bốn năm, bản thân cũng đủ trở thành một truyền kỳ, huống chi hắn còn là con rể của bí thư tỉnh ủy.

Lúc Ngô Tể Dân bắt tay với Trương Dương thì có chút kích động: "Chủ nhiệm Trương, tôi còn tưởng rằng cậu không đến"