Y Đạo Quan Đồ

Chương 1933: Không xứng(1)



Đinh Cao Sơn quay ra liếc mắt với Đinh Cao Thăng, Đinh Cao Thăng vội vàng đi đến đỡ lấy Phan Cường.

Phan Cường nói: “Cha nuôi à! Chuyện Tiểu Lâm kết hôn quan trọng như vậy mà cha cũng không nói với con một tiếng…Cha đúng là thật coi thường con…”

Đinh Cao Sơn không thể nhịn nổi nữa: “Cao Thăng, chú đưa nó ra ngoài đi!”

Phan Cường xua xua tay: “Không cần ai đỡ tôi cả, để tôi tự đi!”

Gã lắc lư bước về phía cửa, đóng cửa lại, rồi lại nghe thấy tiếng hát nghẹn ngào của gã vang lên ở phía ngoài: “Người yêu em nhất là anh, sao em lại nỡ rời xa anh…”

Đinh Lâm cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy người lả đi, rồi cô đổ rầm trước mặt mọi người.

Phùng Kính Quốc đứng bên cạnh cô mà cũng không phản ứng kịp, Đinh Cao Sơn đến bên cạnh con gái, rồi ôm lấy cô nói: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, con sao thế?”

Trương Dương ngồi xuống, giơ tay bắt mạch cho Đinh Lâm, rồi chau chau mày, hắn giơ tay điểm vài huyệt trên người Đinh Lâm, rồi dùng ngón tay ấn vào mạch môn của cô, một luồng khí ấm áp truyền vào cơ thể cô.

Đinh Lâm cảm thấy nội tâm hơi chấn động, sau đó cô chầm chậm mở mắt ra, thấy xung quanh mình đều là những gương mặt đầy lo lắng quan tâm, cô cười xin lỗi: “Xin lỗi, có lẽ là do tôi mệt quá.”

Phùng Kính Quốc vẫn đứng ở đó, dường như không phải vợ của gã cả, trong ánh mắt gã không tìm được một sự quan tâm nào. Không biết là do gã thật sự không quan tâm, hay là bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngớ ra?

Đinh Cao Sơn nhìn Phùng Kính Quốc hơi bất mãn: “Kính Quốc, còn không mau đỡ Tiểu Lâm về phòng nghỉ đi à?”

Phùng Kính Quốc nghe thấy vậy, mới sực tỉnh ra, giơ tay ôm lấy Đinh Lâm, đột nhiên Trương Dương nói: “Mọi người tạm thời đừng động vào cô ấy.”

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều thấy ngớ người, ánh mắt đổ dồn lên người Trương Dương, Trương Dương nói: “Tâm mạch của cô ấy vẫn còn chưa ổn định, giờ đây không thích hợp để cử động.”

Đinh Cao Sơn hỏi một cách thân thiết: “Có cần phải đưa đi bác sĩ không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Không cần đâu, để cô ấy nghỉ ngơi một chút là được.”

Vốn dĩ một bữa tiệc vui vẻ vì sự có mặt của Phan Cường đã trở thành gượng gạo, mặc dù Quách Thụy Dương và Tưởng Hồng Cương đều là bạn học cũ của Đinh Cao Sơn, nhưng Đinh Cao Sơn cũng cảm thấy mất mặt, chẳng ai ngốc ở đây cả, nhất định rằng tất cả mọi người đã nhận ra vừa rồi Phan Cường đến là vì Đinh Lâm.

Trương đại quan sau khi bắt mạch cho Đinh lâm, hắn còn phát hiện nhiều điều hơn mọi người.

Đinh Lâm ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế sô pha một chút, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao nữa rồi!”

Cô lại nói với Phùng Kính Quốc: “Kính Quốc, chúng ta tiếp tục đi kính rượu thôi.”

Phùng Kính Quốc gật đầu.

Đinh Cao Sơn nói: “Kính Quốc, để ta đi cùng, để Tiểu Lâm nghỉ ngơi đi.”

Quách Thụy Dương và Tưởng Hồng Cương lúc này đứng dậy cáo từ, Trương Dương đương nhiên cũng rời đi cùng họ, Đinh Cao Sơn cũng hiểu rằng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi không tiện giữ người ta lại, chỉ đành đưa họ đến bến tàu, nắm lấy tay của Quách Thụy Dương, không ngừng nói xin lỗi.

Quách Thụy Dương cười nói: “Cao Sơn à, chúng ta là bạn học cũ của nhan, không cần phải khách sáo như vậy đâu, hôm nay đến đây, rượu mừng cũng uống rồi, cũng vẹn tình bạn học rồi, đây là một bữa tiệc rất hoàn mỹ.”

Đinh Cao Sơn lại đến bắt tay với Trương Dương: “Bí thư Trương, cảm ơn anh đã cứu mạng con gái tôi.”

Trương Dương cười nói: “Tôi biết chút ít về Đông Y, vừa rồi tôi chỉ là giúp cô ấy ấn vào một số huyệt thôi, dù là tôi không giúp,thì con gái ông cũng không có vấn đề gì lớn.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Không còn sớm nữa, chúng tôi nên về rồi, Cao Sơn, anh mau về xem con gái thế nào.”

Đinh Cao Sơn gật đầu lia lịa, đưa ba người họ lên du thuyền, Đinh Cao Sơn vẫn đứng ở đó vẫy vẫy tay, đến tận khi chiếc du thuyền rời hẳn khỏi bến, gã mới quay người, chầm chậm bước về phía cửa biệt thự, bước đi rất nặng nề, trên đường mới thấy con rể Phùng Kính Quốc đến tiễn khách, sắc mặt Đinh Cao Sơn sầm xuống: “Sao bây giờ mới đến?”

Phùng Kính Quốc nói: “Chẳng phải là con đã đi chăm sóc những người khách khác rồi sao?”

Đinh Cao Sơn hừ một tiếng: “Không biết nặng nhẹ thế nào!”

Phùng Kính Quốc bị gã mắng mặt đỏ bừng, miệng động đậy muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt lời vào trong.

Đinh Cao Sơn rõ ràng là khá khó chịu với người con rể, sau khi nói xong, liền chẳng thèm nhìn gã mà bước thẳng vào trong, Phùng Kính Quốc nhìn bóng Đinh Cao Sơn, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Đinh Lâm đã về phòng mình, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhẹ nhàng nói: “Mời vào!”

Đinh Cao Sơn bước vào, cô phù dâu ở cùng Đinh Lâm gọi một tiếng chú Đinh, rồi biết điều đi ra ngoài, Đinh Cao Sơn đến bên cạnh con gái, mỉm cười nói: “Tiểu Lâm, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa con?”

Đinh Lâm gật đầu: “Con đã khá hơn nhiều rồi cha à!”

Đinh Cao Sơn ngồi bên giường nắm lấy tay con gái, cảm giác tay cô hơi lạnh, ngay lập tức ủ tay con gái vào đôi tay mình, Đinh Lâm nhìn vào mái tóc đã điểm hoa râm của cha, rồi dịu dàng nói: “Cha, con còn nhớ khi con còn nhỏ, cha thường xuyên làm ấm tay con như thế này.”

Đinh Lâm mím mím môi, rồi nói đầy xúc động: “Con giờ đã lớn rồi, trước kia một tay cha đã có thể ủ ấm tay cho con, giờ đây phải dùng đến hai tay rồi.”

Đinh Lâm cười, lộ ra núm đồng tiền đáng yêu: “Cha, chẳng lẽ cha muốn con mãi không lớn lên sao?”

Đinh Cao Sơn cười lắc lắc đầu, rồi thấp giọng nói: “Con không vui à?”

Đinh Lâm nói: “Không đâu ạ!”

Đinh Cao Sơn nói: “Kính Quốc là đứa được lắm.”

Đinh Lâm cười: “Con biết, nếu như anh ấy không đối xử tốt với con, thì làm sao con chọn gả cho anh ấy chứ?”

Đinh Cao Sơn gật đầu nói: “Con nghỉ ngơi đi, cha đi ra ngoài trước.”

Gã vốn muốn nhắc đến chuyện của Phan Cường, nhưng cuối cùng vẫn không nói, dù sao thì hôm nay là ngày vui của con gái, nhắc đến chuyện này có thể làm cho cô không vui.

Đinh Cao Sơn rời khỏi phòng của con gái, đến phòng khách, đã thấy Đinh Cao Thăng đợi mình ở đó rồi, Đinh Cao Thăng thấy anh đến, liền nói: “Anh.”

Đinh Cao Sơn liếc mắt, ngụ ý gã đi ra ngoài rồi hẵng nói, hai anh em rời khỏi biệt thự, men khoeo con đường nhỏ đi đến tòa nhà bên cạnh, tòa biệt thự đó cũng thuộc về Đinh Cao Sơn, thấy xung quanh không có ai, Đinh Cao Sơn mới nói: “Phan Cường sao lại biết chứ? Chẳng phải tôi đã bảo cậu đưa nó đi Hàn Quốc rồi sao?”

Đinh Cao Thăng mặt đau khổ nói: “Em cũng không biết, xem ra nó vẫn chưa đi, buổi tối khi nó lên đảo đã uống quá chén rồi, may mà vẫn chưa gây ra chuyện gì.”

Đinh Cao Sơn nhìn em trai bất mãn: “May mà? Vẫn còn may à? Trước mặt nhiều khách quý như vậy, mà nó gây ra chuyện thế, cậu nói xem cái mặt tôi còn giấu vào đâu được nữa?”

Đinh Cao Thăng nói: “Anh à, em thật cũng không hiểu nổi, thật ra Phan Cường cũng tốt mà, sao anh…”

Đinh Cao Sơn tức giận nhìn Đinh Cao Thăng rồi nói: “Tiểu Lâm là con gái của tôi!”

Đinh Cao Thăng thở dài một hơi, hai anh em cùng nhau bước vào tòa biệt thự.

Phan Cường ngồi trên ghế sô pha, hai người đàn ông đang trông chừng gã, Phan Cường rõ ràng là đã uống say, miệng vẫn còn nói không ngừng: “Tại sao không nói cho tôi? Tại sao Tiểu Lâm kết hôn lại không nói cho tôi?”

Gã nhìn Đinh Cao Sơn, hai mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt đầy lệ: “Tổng giác đốc Đinh, tại sao ông lại chia lìa hai chúng tôi?”

Đinh Cao Sơn đột nhiên cầm một bình nước lạnh trên bàn, rồi hất vào mặt Phan Cường, Phan Cường lạnh rùng mình, rồi ngớ người nhìn Đinh Cao Sơn.

Đinh Cao Sơn chỉ vào mặt Phan Cường rồi mắng: “Tên khốn này, tao nuôi mày đến lớn, có chỗ nào bạc đãi mày chưa? Tao có bao giờ cần mày phải báo đáp lại chưa? Mày không những không cảm ơn, mà lại còn làm cho tao khó xử trước mặt nhiều khách quý thế này, mày có lương tâm không chứ?”

Phan Cường nói: “Tổng giám đốc Đinh…” Đầu gã cúi thấp xuống.

Đinh Cao Sơn không đợi gã nói hết câu, đã bước lên trước một bước, tát mạnh vào mặt gã, rồi tức giận nói: “Nhìn cho kỹ đi, tao là cha nuôi của mày đấy!”

Phan Cường cắn chặt miệng, rồi đột nhiên gã đứng bật dậy quỳ xuống trước mặt Đinh Cao Sơn: “Con không đáng làm cha nuôi của cha, cha bảo con làm gì cũng được, chỉ xin cha đừng gả Tiểu Lâm cho anh ta, Tiểu Lâm không hề thích anh ta, cha không thể nào vì việc làm ăn của mình, mà bán rẻ hạnh phúc Tiểu Lâm!”

“Tên khốn này!”

Đinh Cao Sơn giơ chân đạp mạnh vào ngực Phan Cường, làm Phan Cường ngã lăn ra mặt đất, y chỉ vào mặt Phan Cường rồi chửi: “Việc của nhà ta không đến lượt mày chỉ trỏ!”

Phan Cường nói: “Phùng Kính Quốc không phải là người tốt, anh ta lấy Tiểu Lâm không phải vì thích cô ấy.”

Đinh Cao Sơn nói: “Mày thì là người tốt sao? Mày thử hỏi bản thân xem, cờ bạc gái gú, có thứ gì mà mày không dính phải chứ, tao luôn dạy mày cách phải làm người tốt, nhưng mày thì sao, mày không bao giờ học được gì, mày bảo tao phải gả con gái cho mày thế nào?”

Phan Cường mắt đỏ hoe: “Không sai, tôi không ra gì cả, nhưng tôi không bao giờ có ý xấu với Tiểu Lâm, tôi có thể chết vì cô ấy, tôi có thể chết vì Đinh gia, Phùng Kính Quốc làm được điều đó hay không chứ?”

Đinh Cao Sơn tóm lấy cổ áo của Phan Cường, rồi nhìn thẳng vào mắt gã: “Mày nhớ lấy cho tao, không được phép lại gần Tiểu Lâm nữa, nếu như mày dám làm phiền cuộc sống yên ổn của nó, thì dù là con trai nuôi, tao cũng không khách sáo đâu!”

Phan Cường lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Đinh, tôi không xứng làm con nuôi của ông!”

Cánh cửa phòng bị đẩy bật mạnh ra, chú rể Phùng Kính Quốc say mèm bước vào, gã đứng trước mặt Đinh Lâm rồi nhìn cô, bờ môi lộ một nụ cười rất kỳ lạ.

Đinh Lâm đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Kính Quốc, anh ngồi nghỉ chút đi, em đi pha cốc trà cho anh, buổi tối anh uống nhiều rồi.”

Khi cô bước qua người Phùng Kính Quốc, liền bị Phùng Kính Quốc tóm lấy tay, sức của Phùng Kính Quốc rất lớn, làm cho Đinh Lâm cảm thấy hơi đau, cô chau mày nói: “Kính Quốc, anh tóm tay em đau quá!”

Một tay còn lại của Phùng Kính Quốc tóm lấy tay còn lại của cô, rồi nhìn thẳng vào cô, làm cho Đinh Lâm cảm thấy không được tự nhiên nữa, cô nói nhỏ: “Kính Quốc, anh bỏ em ra đi.”

“Anh rất muốn…Nhìn em…”

Đinh Lâm nói: “Chúng ta đã lấy nhau rồi, có cả đời để anh nhìn em kìa.” Cô muốn thoát khỏi vòng tay của chồng mình.

Phùng Kính Quốc nói: “Em không muốn anh nhìn em à?”

Đinh Lâm nói: “Kính Quốc…Anh uống say mất rồi…”

Phùng Kính Quốc cười hà hà lạnh lùng: “Anh không say!”

Gã chỉ chỉ vào đầu mình rồi nói: “Chỗ này của anh còn rất tỉnh táo đấy, em coi thường anh, em không hề yêu anh, cha em cũng coi thường anh, cả nhà em đều coi thường anh cả, các người chỉ là muốn lợi dụng tôi thôi.”

Đinh Lâm cảm thấy hơi tức giận: “Anh đang nói linh tinh gì vậy? Nếu như em coi thường anh thì tại sao em lại quyết định gả cho anh?”

Phùng Kính Quốc nói: “Chứng minh điều đó cho anh xem!”

Đinh Lâm hơi ngớ người, cô rõ ràng không hiểu được ý của Phùng Kính Quốc.

Phùng Kính Quốc nói: “Tối nay là ngày gì chứ? Không cần anh nói với em nữa đúng không? Anh là chú rể đấy! Em có biết chúng ta nên làm gì không?”

Đinh Lâm cắn cắn môi: “Kính Quốc, hôm nay em thật sự rất khó chịu, tối nay chúng ta nghỉ sớm đi nhé, ngày mai có được không? Chúng ta còn cả đời dành cho nhau kia mà.”

Phùng Kính Quốc cười một tiếng rất kỳ lạ: “Ở cùng với anh em có khi nào thoải mái chứ? Anh và em yêu nhau một năm rưỡi, anh tôn trọng em, anh chưa từng động đến em, giờ đây chúng ta kết hôn rồi, hôm nay là ngày gì chứ? Em lại nói là em không được khỏe với anh? Có phải là với người khác thì em khỏe rồi không? Còn với anh thì em không khỏe?”

Gương mặt của Đinh Lâm đỏ lên vì tức giận, cô không biết sức ở đâu ra, mà thoát khỏi vòng tay của Phùng Kính Quốc, tát mạnh cho Phùng Kính Quốc một cái bạt tai.