Y Đạo Quan Đồ

Chương 2034: Tiếc nuối (1)



Tiết Thế Luân đẩy cửa bước vào, cười nói: "Cha, không ngờ là con phải không?"

Tiết lão vừa mới vừa mới dựa vào ghế chợp mắt, ông ta ngáp một cái rồi nói: "Ngồi đi!" Bỗng nhiên nhìn thấy phương thuốc mà Trương Dương viết cho ông ta để trên mặt bàn, vội vàng tóm lấy.

Tiết Thế Luân ghế tới: "Cha, bên trên viết cái gì thế? Để con thưởng thức thư pháp của cha đi!"

Tiết lão cười nói: "Chưa hài lòng lắm, đều ta luyện thêm mấy ngày nữa rồi viết tặng con một bức thật đẹp."

Tiết Thế Luân cười cười, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn nhìn thấy bên trên viết tên của mấy thuốc Đông y. Y quan tâm nói: "Cha, gần đây sức khỏe thế nào?"

Tiết lão nói: "Không biết tốt hơn bao nhiêu lần, đúng rồi, Trương Dương còn đặc biệt dạy cho ta một bộ quyền pháp dưỡng sinh, có muốn ta đánh cho con xem không?"

Tiết Thế Luân nói: "Có thời gian con se học tập với cha."

Tiết lão nói: "Thế Luân, con cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, tiền thì lúc nào cũng là kiếm mãi không hết, con cũng đã hơn năm mươi rồi, đừng có đi đi lại lại mãi thế."

Tiết Thế Luân cười nói: "Cha, con đã chuẩn bị về hưu rồi, làm thêm vài năm nữa, đợi đến lúc Vĩ Đồng có thể một mình đảm đương một phía thì con sẽ giao tất cả sinh ý cho nó phụ trách, còn bản thân thì an tâm hưởng hạnh phúc, cùng cha đánh quyền, câu cá, hưởng thụ cuộc sống về hưu."

Tiết lão lắc đầu nói: "Khó đấy!"

Tiết Thế Luân nói: "Ngài vì sao lại nói như vậy?"

Tiết lão nói: "Ta là cha con, hiểu con không ai bằng cha, từ trong mắt con ta có thể nhìn ra được, con vẫn còn dã tâm, Thế Luân à, ta chưa bao giờ hỏi đến sinh ý của con, có điều con ở hải ngoại làm không tồi, cũng buôn bán kiếm được không ít tiền nhỉ."

Tiết Thế Luân nói: "Cho dù tới đời sau của Vĩ Đồng cũng có thể không lo cơm ăn áo mặc."

Tiết lão nói: "Tiền kiếm không thể hết được, cho dù là con tích lũy được bao nhiêu tài phú, cũng chẳng qua chỉ là một đống số thôi, ta không rõ như vậy thì có gì thú vị? ý nghĩa lớn nhất của nhân sinh không phải là con kiếm bao nhiêu tiền, mà là con để lại được bao nhiêu cho thế giới này."

Tiết Thế Luân cung kính: "Cha, từ trên người cha con học mãi cũng không hết, Thế Luân thụ giáo."

Tiết lão không nhịn được cười nói: "Con đừng có vỗ mông ngựa ta, ta cả đời thanh liêm, tất cả đều hiến cho đảng và nhân dân, không ngờ sinh ra con trai là nhà tư bản."

Tiết Thế Luân cười nói: "Cha, cha không thể dùng ánh mắt đó để nhìn con, con tuy là nhà tư bản, nhưng con kiếm tiền của người nước ngoài, còn làm từ thiện ở trong nước, loại hành vi này chẳng lẽ không đáng để được biểu dương ư?"

Tiết lão nói: "Thế thì sao? Chẳng lẽ có thể thay đổi bản chất của nhà tư bản trong con?"

Tiết Thế Luân nói: "Con thật ra có một ý tưởng, đợi sau khi con về hưu rồi, sẽ quyên tòa bộ tài sản của con."

Tiết lão nhìn con trai: "Thật ư? Con đành lòng sao?"

"Có gì mà không đành lòng? Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, thứ nên hưởng thụ con đã hưởng thụ rồi, con kiếm tiền không phải là để nhìn tích lũy con số, mà chứng minh năng lực của mình, tìm kiếm một loại thỏa mãn của mình, con đã chán rồi, thật sự có chút chán rồi, đối với con mà nói thì thành công trên thương trường chỉ là lặp lại hết lần này tới lần khác."

Tiết lão tựa hồ nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn con trai trở nên có chút sầu não, ông ta thở dài: "Nếu năm đó con lựa chọn một con đường khác." Ở trong lòng ông ta đứa con thứ ba này là có thiên phận chính trị nhất, nếu lúc trước con trai đi theo sĩ đồ, thành tựu của nó tuyệt đối là không thể hạn lượng, nghĩ đến đây, trong lòng Tiết lão không khỏi có chút mất mát. ông ta đến nay vẫn không rõ, vì sao con trai năm đó lại lựa chọn bỏ chính trị theo kinh thương, thậm chí mạo hiểm đoạn tuyệt quan hệ cha con với mình.

Chuyện cũ đã qua, hiện giờ Tiết Thế Luân đã có thành tựu tương đối lớn trong thưowng trường, đồng thời cũng có nghĩa là y đã qua thời kỳ hoàng kim của chính trị, với tuổi hiện tại của y thì cho dù quay lại chính đàn cũng không thể có phát triển gì nữa, Tiết lão nói khẽ: "Tương lai phải trông vào Chu gia rồi!"

Tiết Thế Luân biết trong lòng cha cực kỳ coi trọng vinh dự của gia môn, tuy rằng những nhân vật phong vân của đời trước này đều nói rằng mình không quan tâm, nhưng bọn họ có ai là có thể thực sự buông bỏ được? Có ai mà không hy vọng con cháu của mình có thể kế thừa y bát của mình? Tướng môn hổ tử quả thực có khối người, nhưng hổ phụ khuyển tử trên thế giới này cũn cũng không hiếm thấy, Tiết gia trên chính trị vì không có ai nối nghiệp cho nên thủy chung cảm thấy hối tiếc.

Từ truyền thống gia tộc kinh thành mà nói, Kiều gia, Tiết gia và Chu gia không nghi ngờ gì nữa là ba nhà nổi tiếng nhất, khi Kiều lão cầm quyền, chính là lúc Kiều gia huy hoàng nhất, mặc dù là Chu gia cũng không thể nào đối kháng được, nhưng thế giới này luôn biến đổi, người ta rồi cũng có ngày già đi. Hiện giờ Kiều gia theo sự về hưu của Kiều lão, thanh thế đã không bằng trước. Nhưng bên trong đời thứ hai của Kiều gia vẫn có nhân vật nắm thực quyền như Kiều Chấn Lương, mặc dù ở không lâu trước gặp thất bại trên chính đồ, nhưng tố dưỡng chính trị của bản thân Kiều Chấn Lương đã được thế hệ trước công nhận. Lại nhìn sang Chu gia, cơ sở chính trị của Chu gia trong ba nhà là hồn hậu nhất, nếu so sánh gia tộc như đội bóng, vậy thì đội ngũ cầu thủ của Chu già là mạnh nhất, nói tới sức ảnh hưởng trên chính đàn, Chu lão không thể so sánh bằng hai người cùng tuổi là Kiều, Tiết, nhưng hậu bố của ông ta đã lấp vào chỗ trống này, vào đời thứ hai đã đi lên, thậm chí trong con cháu đời thứ ba của gia tộc, Chu Hưng Dân là một người siêu quần xuất chúng.

Tiết gia trên chính đàn chỉ có thể dùng người từ điêu linh để hình dung, chỉ có lão đại Tiết Thế Thông ở Kiềm Nam làm bí thư, nhưng tuổi của y đã lớn, vào chính đàn cũng nhiều năm rồi mà vẫn chưa có được chính tịch nổi bật, có thể nói y đã đi tới điểm cuối trên chính đàn, mặc dù là y có gia thế hiển hách, nhưng làm quan cũng cần phải có ngộ tính.

Tiết lão cho rằng ngộ tính của đứa con lớn nhất này không đủ, vị trí, đã là cực hạn của y, cho dù giao cho y quyền lực lớn hơn nữa thì y cũng lực bất tòng tâm. Sau mỗi lần nói chuyện với thằng con lớn, Tiết lão thường thường sẽ nhớ tới đứa con thứ ba Tiết Thế Luân.

Hai cha con nói chuyện một lúc thì Tiết lão ngáp, Tiết Thế Luân nhìn ra cha đã mệt mỏi, trong lòng thầm cảm khái, bất kể một người từng có huy hoàng thế nào đi chăng nữa, rồi cũng sẽ có một ngày già đi, cha cũng không thể ngoại lệ. Y đưa cha về phòng ngủ, giúp ông ta cởi áo ngoài, đỡ ông ta nằm xuống. Ngồi ở đầu giường cha, cho tới lúc ông ta ngủ ngon rồi, nhìn khuôn mặt ngày một già đi của cha, Tiết Thế Luân mấp máy môi, trong lòng y bỗng cảm thấy khác lạ, nhớ tới tờ giấy mà cha giấu trong thư phòng, y xác định cha đã ngủ mới lặng lẽ từ trong túi cha móc ra phương thuốc ấy, đọc lướt qua, trí nhớ của Tiết Thế Luân rất kinh người, tuy rằng chỉ nhìn một lần, nhưng y đã nhớ rõ toàn bộ phương thuốc.

Sau khi nhớ rồi mới để lại phương thuốc vào chỗ cũ.

Tiết Thế Luân lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa phòng lại, đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy con gái đang chờ y ở phòng khách, y đi tới phía sau con gái, cười cười xoa mái tóc ngắn của cô ta.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha! Ông nội đâu?"

Tiết Thế Luân nói: "Ông nội con mệt rồi, đang ngủ!" Y ngồi xuống bên cạnh con gái, cầm lấy chén trà mà Tiết Vĩ Đồng đưa, nhấp một ngụm rồi nói: "Đồng Đồng, gần đây sức khỏe của ông nội thế nào?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Rất tốt, trong khoảng thời gian này còn học dưỡng sinh quyền gì đó với Trương Dương, chăm thể thao hơn lúc xưa nhiều."

Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Ông nội già rồi, con phải quan tâm ông nhiều hơn."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Còn nói con nữa à, cha cả ngày bay khắp nơi trên thế giới, người mà ông nội muốn ở bên cạnh nhất là cha đó!"

Tiết Thế Luân nói: "Hai năm nữa là cha sẽ hoàn toàn về hưu, thành thành thật thật ở nhà cùng lão nhân gia."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nhưng ông nội đã tám mươi hơn tuổi rồi, cha cho rằng ông còn sống được mấy năm nữa?"

Tiết Thế Luân không nói gì, chậm rãi đặt chén trà không xuống, nói khẽ: "Sau này cha sẽ thường xuyên ở nhà hơn."

Trương Dương không trực tiếp trở về khách sạn mà Tang Bối Bối ẩn thân, mà tới buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại trước, điện thoại đổ mấy hồi chuông vẫn không có ai nhấc máy, hắn sợ Tang Bối Bối xảy ra chuyện, cẩn thận quan sát chung quanh xen có người theo dõi hay không, rồi mới về khách sạn.

Sau khi đối thoại gần như thẳng thắn với Chương Bích Quân hôm nay, Trương Dương biết Chương Bích Quân sẽ không phái người theo dõi mình nữa, cô ta đã biểu lộ ra ý nguyện nước giếng không phạm nước sông, trước mắt trong tay Chương Bích Quân không có chứng cớ phạm tội xác thực của hắn, mà hắn cũng không nắm được thóp của Chương Bích Quân. Gác lại mâu thuẫn là lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ hiện tại. Sau khi Tiết lão ra mặt duy hộ Trương Dương, phía Chương Bích Quân hiển nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Trương Dương mở phòng, nhìn thấy trong phòng trống không, trên bàn có một tờ giấy - tôi đi rồi, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Trương Dương cười cười, cầm tờ giấy đó lên, chậm rãi xé đi. Tang Bối Bối bình an rời đi, tảng đá trong lòng hắn cũng coi như tạm thời được bỏ xuống, với sự hiểu biết của hắn về Tang Bối Bối, nha đầu kia tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, có điều sau khi trải qua chuyện này chắc cũng nhận được bài học rồi, lần sau khi đối phó với Chương Bích Quân chắc hẳn kế hoạch sẽ chu mật hơn một chút.