Y Đạo Quan Đồ

Chương 2092: Xin đề bạt (1)



Trương Dương tiếp tục nói: "Hôm nào tôi dẫn anh đi xem phổi của người bị ung thư phổi..."

Cung Hoàn Sơn ngăn lại: "Cậu đừng nói nữa, tôi không hút nữa là được chứ gì?" Gã dập nửa điếu thuốc còn lại, mẹ nó, cậu thuần túy là khiến lão tử bực mình, Cung Hoàn Sơn trong lòng hận lắm, nhưng hắn không làm gì được Trương Dương. Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương, có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu, chuyện lớn như khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cậu cần phải thương lượng với thị lý, tuy rằng kết quả khiến người ta vui mừng, nhưng cách làm tiền trảm hậu tấu này của cậu cũng không đáng để đề xướng, đối với lãnh đạo là không đủ tôn trọng, chẳng lẽ cậu không tín nhiệm đoàn đội lãnh đạo của chúng tôi ư? Bí thư Hạng sẽ rất không vui." Cung Hoàn Sơn chuyển đầu mâu sang Hạng Thành, thằng cha này dù sao cũng là hạng không dám đảm đương.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, cám ơn lời nhắc nhở của an, chỗ bí thư Hạng tôi sẽ tự mình đi giải thích." Ẩn ý là anh không cần phải quan tâm.

Đã nói tới nước này thì không còn cần thiết phải nói tiếp nữa rồi.

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi lát nữa còn phải ra ngoài làm việc." Đã không còn cần thiết phải nói thì gã hạ lệnh đuổi khách, vốn là muốn gọi Trương Dương tới răn dậy vài câu để trút giận, nhưng không trút nổi, ngược lại còn mang đầy một bụng tức, Cung Hoàn Sơn tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Trương Dương nói: "Được, thị trưởng Cung làm việc của ngài đi!" Trước khi đi hắn không quên nhắc nhở Cung Hoàn Sơn: "Ngài hút thuốc ít thôi, thật đó, ngài chưa thấy phổi của người bị ung thư phổi đâu...."

Cung Hoàn Sơn lập tức cảm thấy khó thở: "Hắc hắc, đừng nói nữa..." Gã hận không thể cầm bao thuốc lên ném vào mặt Trương Dương.

Trương Dương đi rồi, Cung Hoàn Sơn nhìn bao thuốc trên bàn rồi đột nhiên cầm lên dùng sức vo lại, sau đó ném ra cửa, rít qua kẽ răng: "Thằng khốn khiếp!"

Về chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu được thiết lập ở Tân Hải có người tiếc hận, có người tức giận, đương nhiên cũng có người thật lòng cảm thấy cao hứng vì Trương Dương. Tần Thanh là như vậy, Thường Lăng Phong cũng vậy, tối hôm đó mấy vị lãnh đạo của bộ chỉ huy nội thành mới Đông Giang thiết yến chiêu đãi Trương Dương, tham dự tiệc tối có Tần Thanh, Thường Lăng Phong, Lưu Bảo Toàn, Đường Tự Lập, Thiệu An Khang, Lâm Lương Đức, Hoàng Tây Dân. Những người này trước đây có người quan hệ không tồi với Trương Dương, có người không thích hắn, nhưng trên quan trường không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không kẻ địch vĩnh viễn, Trương Dương hiện tại đã tới Tân Hải, không có xung đột lợi ích với người bên này, cho nên mọi người gặp nhau thì ngược lại rất vui vẻ.

Trước mặt người khác Tần Thanh tất nhiên sẽ không biểu hiện ra vẻ thân thiết đối với Trương Dương, cô ta giữ chừng mực rất tốt, phong phạm lãnh đạo cũng càng lúc càng đủ, Trương đại quan nhân nhìn thấy tư thái này của bí thư Tần, không khỏi nhớ tới cô ta ở trên giường uyển chuyển chiều mình, bí thư Tần quả nhiên là thánh nữ ở trước mặt người khác, cũng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể trở thành một dâm nữ quyến rũ, nữ nhân như vậy thật sự là cực phẩm, lão tử hà đức hà năng mà có thể gặp được giai nhân như vậy, Tần Thanh lưu ý thấy ánh mắt của Trương Dương, giống như đoán được suy nghĩ của hắn, trên mặt thoáng hiện một tia thẹn thùng, cô ta cầm chén rượu lên nói: "Nào, chúng ta cùng nhau hoan nghênh tiểu Trương về thăm Đông Giang."

Trương Dương cười nói: "Cám ơn các vị đã thịnh tình khoản đãi, ai cũng nói người đi thì trà lạnh, nhưng tôi ở trong đoàn đội của bộ chỉ huy nội thành mới này, cảm nhận được tình bạn thân thiết của các đồng chí, con người tôi làm việc tự do tản mạn, cũng không biết bận tâm tới cảm thụ của người khác, trước đây nếu có chỗ nào đắc tội với mọi người thì hi vọng mọi người đừng chấp tôi, mọi người được làm cộng sự với nhau chính là hữu duyên, sau này tôi cũng hoan nghênh mọi người tới Tân Hải làm khách."

Mọi người bật cười, cùng uống chén rượu này với Trương Dương.

Phó chủ nhiệm Hội quản ủy Lâm Lương Đức nói: "Trương Dương, anh ở Tân Hải làm không tồi, chúng tôi đều nghe nói tới việc khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải được đặt ở Tân Hải, chúc mừng anh!"

Trương Dương nói: "Chuyện này vẫn chưa được phê duyệt chính thức, có điều chắc không có vấn đề gì, may mà có tỉnh lý ra sức ủng hộ chúng tôi."

Chủ nhiệm Hội quản ủy Lưu Bảo Toàn nói: "Trương Dương, tôi nghe nói Tân Hải sắp bỏ huyện lập thành phố, anh về sau chính là bí thư thị ủy rồi."

Trương Dương cười nói: "Đổi thang mà không đổi thuốc thôi, vẫn là thành phố cấp huyện, quyền lực của tôi chỉ lớn hơn một chút, cấp bậc vẫn là cấp ban, không thể so sánh với các anh được."

Tần Thanh nói: "Tiểu Trương, cậu còn trẻ, tiền đồ sau này không thể hạn lượng."

Trương đại quan nhân nói: "Mong rằng bí thư Tần sẽ đề bạt nhiều hơn!"

Tần Thanh cười nói: "Hiện tại hiện tại không quản được cậu nữa rồi, cậu là do bí thư Hạng quản."

Trương Dương tỏ vẻ khiêm tốn: "Cái này cũng nhờ sự tài bồi trước đây của bí thư Tần, cũng phải cám ơn các vị đã vô tư giúp đỡ tôi.”

Tất cả mọi người phát hiện bí thư Trương lần này so với trước đây thì khiêm hư hơn nhiều.

Lưu Bảo Toàn hỏi tình hình gần đây của Chu Sơn Hổ, không thể không quan tâm được, hiện tại con gái y Lưu Hi Đình đã quấn chặt lấy Chu Sơn Hổ, y cũng phát hiện Chu Sơn Hổ này tuy rằng là xuất thân nông thôn, nhưng tính tình thành thực thiện lương, đã tiếp nhận sự thật là Chu Sơn Hổ sẽ trở thành con rể tương lai của y rồi.

Trương Dương cười nói: "Biểu hiện của Sơn Hổ không tồi, gần đây đang thi đại học."

Lưu Bảo Toàn nói: "Người trẻ tuổi biết tiến tới là tốt." Y uống một rượu với Trương Dương rồi lại nói: "Trương Dương, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."

Trương Dương gật đầu: "Chủ nhiệm Lưu cứ nói."

Lưu Bảo Toàn nói: "Con gái tôi Hi Đình năm nay tốt nghiệp rồi, nó học về ngành điện, vốn là tôi định để nó tới Đông Giang công tác, nhưng nó một lòng muốn tới Tân Hải với Hổ Tử."

Trương Dương cười nói: "Cái này thì có gì khó đâu, chủ nhiệm Lưu, chờ cô ta tốt nghiệp rồi, anh cứ bảo cô ta tới tìm tôi, chuyện công tác cứ để tôi lo."

Lưu Bảo Toàn vừa cao hứng là uống liền với Trương Dương hai chén, Thường Lăng Phong cả tối đều rất trầm mặc, gã vốn không thích tham dự trường hợp như vậy, Trương Dương chủ động tìm gã uống rượu, thành tâm thỉnh giáo: "Lăng Phong, làm khu miễn thuế tôi thật sự giống như là cô nương về nhà chồng vậy, ở phương diện này anh phải giúp tôi ra chủ ý."

Thường Lăng Phong cười nói: "Anh đừng khiêm nhường nữa, trên đời không có chuyện gì có thể làm khó được anh."

Tần Thanh nói: "Thỉnh giáo thì thỉnh giáo, nhưng không cho đoạt người từ chỗ tôi đâu."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Loại đại tài như Lăng Phong mà tới địa phương nhỏ như Tân Hải thì thật sự là rất ủy khuất, tôi sao có thể làm lỡ dở tiền đồ của anh ta được."

Thường Lăng Phong nói: "Bí thư Trương cầu hiền như khát nước, tôi cũng có thể giúp anh tiến cử vài ba người." Thường Lăng Phong đã chuẩn bị xuất ngoại rồi, sau khi chuyện ở kinh thành phát sinh, gã không muốn ở trong nước nữa, chuẩn bị sau khi việc xây dựng của nội thành mới đi vào quỹ đạo thì rời khỏi, Chương Duệ Dung đã xin xong du học rồi, nửa năm nữa là họ sẽ đi.

Trương Dương nói: "Hiện tại Tân Hải thiếu nhất chính là nhân tài, càng nhiều càng tốt."

Thường Lăng Phong nói: "Hai người đều là bạn học đại học của tôi, bọn họ một người ở Hỗ Hải một người ở Châu Giang, hai người đều là thầy giáo đại học, cũng đều có tham vọng nhưng không được thi triển, hiện tại Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu chính là lúc cần dùng người, anh có thể mời họ tới."

Trương Dương nói: "Người anh đề cử thì nhất định là được, có cần tôi đặc biệt đi mời một chuyến không?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Thế thì cũng không cần, tôi có thể liên hệ với cho bọn họ, xem bọn họ có hứng thú không, nếu bọn họ cảm thấy hứng thú thì tôi có thể bớt thời gian để liên lạc với bọn họ, cùng bọn họ tới Tân Hải một chuyến."

Trương Dương nói: "Lăng Phong, anh làm xong chuyện này cho tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ anh." Tâm tình của Trương đại quan nhân hiện tại đúng là cầu hiền như khát nước, bên cạnh hắn mặc dù có cao thủ như Vương Chí Cương, nhưng theo sự bắt đầu xây dựng thành thị và xác lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, người thật sự có thể dùng vẫn quá ít, đám lãnh đạo huyện trước đây của Tân Hải, đa số đều không có năng lực gì, chỉ giỏi đấu tranh quyền lực, còn nói tới làm chính sự thì chỉ sợ không mấy ai có thể mang tới được tác dụng.

Không khí tiệc tối rất tốt, Trương Dương phát hiện chỉ cần nhảy ra khỏi phạm vi quan trường để nhìn nhóm người này thì cũng tính là không tồi, nhưng quan trường chính là nơi kỳ quái như vậy, một khi anh xâm nhập vào trong đó, một khi có quan hệ với người khác trên lợi ích chính trị, như vậy con người ta sẽ mất đi bản tính, tối hôm đó khi Trương Dương và Tần Thanh ở cùng một chỗ, hắn đã nói lại sự cảm khái này với Tần Thanh.

Tần Thanh cười nói: "Quyền lực khiến cho người ta lạc lối, bất kỳ ai cũng không nhảy ra khỏi được quy luật này, quyền lực sẽ khiến người ta có một loại cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả được, rất nhiều người hưởng thụ quyền lực, mà xem nhẹ trách nhiệm cùng tồn tại với quyền lực, chính để theo đuổi sự thỏa mãn này, người trong quan trường mới vì thể mà tranh nhau không dứt ra được, bằng hữu phản bội nhau, anh em trong nhà cãi cọ nhau, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy."

Trương Dương nói: "Anh hưởng thụ quyền lực, nhưng anh cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình, Thanh, em nói xem loại người như anh có được tính là quan tốt không?"

Tần Thanh gật đầu nói: "Trong lòng em anh là một vị quan tốt, anh vẫn là một quan viên khác biệt, em có lúc không hiểu, vì sao anh lại ham thích đối với quan trường như vậy?"