Tình huống gần đây của Chung Tân Dân quả thực vô cùng không ổn, công ty Kinh Bắc của hắn bởi vì kinh doanh không tốt mà sắp phải đóng cửa, mấy nghiệp vụ lớn trước đây cũng đã phải chuyển nhượng. Trên sinh ý không có tướng quân thường thắng, hắn đối với điều này cũng nhìn rất thoáng.Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên tới công ty Kinh Bắc, so với trước đây, công ty Kinh Bắc rõ ràng tiêu điều vắng vẻ hơn rất nhiều, trong bãi đổ xe cũng chỉ có hai chiếc, hắn lái xe thẳng vào, khi vào cửa thậm chí cũng không nhìn thấy một bảo vệ nào ra hỏi.Sau khi Chung Tân Dân nhận được điện thoại của Trương Dương thì chờ trong văn phòng, hắn không biết Trương Dương tìm mình làm gì?Trương Dương đi vào trong văn phòng nội vẻ mặt cũng rất bất thiện: "Chung tổng à, lâu rồi không gặp, giữa chúng ta cứ như xa lạ ý nhỉ?"Chung Tân Dân nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, cười bảo: "Bí thư Trương sao lại nói vậy? Hôm nay đại giá quang lâm, ngài có gì chỉ giáo?" Hắn biết Trương Dương khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới nơi này.Trương Dương nói: "Chúng ta cũng coi như là bằng hữu, tôi cũng không vòng vo với anh, một đám người của công ty bảo an Thiết Thành chạy đến trên đài triển lãm của Tân Hải chúng tôi phá phách, còn đả thương hai bằng hữu của tôi, chuyện này anh có biết hay không?"Chung Tân Dân nghe vậy thì cả kinh, vẻ mặt vô tội nói: "Bí thư Trương, tôi căn bản không biết chuyện này, tôi có thể thề với trời, Chung Tân Dân tôi tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, tôi trước giờ vẫn luôn coi anh là bằng hữu, Chung Tân Dân tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với bằng hữu."Trương Dương nói: "Tôi cũng tin chuyện này không phải anh làm, nhưng anh là đại cổ đông của công ty bảo an Thiết Thành, người gây sự tôi đã bắt được rồi, hắn gọi tên là Tống Ích Sinh, chính là nhân viên của công ty bảo an Thiết Thành."Chung Tân Dân cười khổ nói: "Bí thư Trương, anh tới chỗ tôi rồi chắc cũng có thể nhìn thấy, hiện tại Kinh Bắc đã giống như chùa bà đanh, ngay cả tổng bộ của công ty tôi cũng phải bán rồi, huống chi là một công ty bảo an."Trương Dương vừa rồi một đường tới đây cũng nhìn thấy tình huống quả thực rất kém, hắn gật đầu nói: "Anh đã bán Thiết Thành rồi ư?"Chung Tân Dân nói: "Tôi lấy nó ra làm tiền bồi thường, cả công ty Kinh Bắc tôi cũng chuyển nhượng cho người khác rồi. Đây là hiệp nghị chuyển nhượng mà tôi vừa ký tên, bao gồm cả Thiết Thành từ một tháng trước đã được chuyển nhượng cho công ty hữu hạn Vĩnh Cửu rồi." Hắn chỉ sợ Trương Dương không tin mình, liền lấy ngay hợp đồng ra.Trương Dương cầm hợp đồng rồi nhìn nhìn, thấy cột của người ký tên, bên trên viết Triệu Nhu Đình, hắn chỉ chỉ vào cái tên này: "Nữ nhân này là ai?"Chung Tân Dân nói: "Lão tổng của công ty Vĩnh cửu, con gái của phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc."Trương đại quan nhân nhíu mày nói: "Tôi không đắc tội với cô ta, tôi cũng căn bản không biết cô ta."Chung Tân Dân nói: "Cô ta còn là vợ của lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử."Trương Dương nghe thấy cái tên của Tạ Khôn Cử thì rõ ràng ngây ra một lúc. Hắn bắt đầu dần dần hiểu rõ được nguyên nhân trong đây, đúng như lời mình nói, giữa hắn và Triệu Nhu Đình không có bất kỳ ân oán gì, chuyện này rất có thể không phải là nhắm vào hắn, trong lòng hắn đưa ra một giả thiết, điểm đáng ngờ đã dần dần tụ tập ở trên người lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử. Anh trai Tạ Khôn Thành của Tạ Khôn Cử trong quá trình cạnh tranh chức bí thư thị ủy Tân Hải với Kiều Chấn Lương đã bị thua, chuyện này có lẽ trở thành căn nguyên mà Tạ gia cừu thị Kiều gia, Tạ Khôn Cử biết được Kiều Mộng Viện đại biểu khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tham gia hội triển lãm, cho nên muốn có ý định khiến cô ta mất mặt, vì thế lợi dụng đám người này để trình diễn trò khôi hài này. Đám người Tống Ích Sinh tới nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ vốn cho rằng có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ Trương Dương có thể từ thương thế của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần tìm được manh mối, cuối cùng tra được tới công ty vĩnh cửu.Khi Trương Dương trầm mặc. Chung Tân Dân cũng phân tích chuyện này, hắn cũng ý thức được chuyện này dây dưa rất rộng, mình vừa rồi buột miệng nói khai ra Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử, đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Triệu gia và Tạ gia ở kinh thành có thực lực không phải nhỏ, nếu bọn họ biết là mình đã bán đứng bọn họ, về sau mình ở kinh thành khó mà được sống yên.Trương Dương nói: "Chung tổng, theo anh thấy thì chuyện này có thể là Tạ Khôn Cử làm hay không?"Vẻ mặt Chung Tân Dân có chút xấu hổ, chuyện này quả thực khiến hắn rơi vào một hoàn cảnh lưỡng nan. Hắn có chút khó xử cười nói: "Bí thư Trương. Tôi hiện tại đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, loại chuyện này tôi không muốn bình luận."Trương Dương gật đầu nói: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết. Thiết Thành có phải của Triệu Nhu Đình hay không?"Chung Tân Dân nói: "Trên thủ tục là vậy, nhưng tôi cũng không thể xác định những người mà anh nói có liên quan tới Triệu Nhu Đình."Trương đại quan nhân không phải là kẻ ngốc, trước khi chưa làm rõ tình hình, hắn cũng không dám tùy tiện giết tới công ty vĩnh cửu, buổi chiều hôm ấy, hắn gọi Kiều Mộng Viện cùng đi, tới chỗ Kiều lão thăm hỏi. Đây vốn là chuyện trong kế hoạch của Trương đại quan nhân, lợi dụng cơ hội lần này để hai ông cháu bọn họ đoàn tụ.Trương Dương lần này tới còn đặc biệt mang đến một khối kỳ thạch từ Tân Hải đến cho Kiều lão, đây là hắn ở chợ kỳ thạch Tân Hải mua được, bản thân chất đá cũng không quý, có điều ngoại hình vô cùng đặc biệt, rất giống võ tài thần quan nhị gia.Kiều lão cầm tảng đá nhìn trong chốc lát rồi cười nói: "Tảng đá này là mài ra mà."Trương đại quan nhân nghe thấy Kiều lão nói vậy thì không khỏi xấu hổ, hắn lúc ấy đã xem đi xem lại, vẫn không nhìn ra tảng đá này là gia công hậu thiên. Lúng túng nói: "Chờ tôi về tìm được tên bán hàng đó, kiểu gì cũng đập vỡ bát cơm của hắn."Kiều lão cười nói: "Chọn đá vốn chính là chuyện thi nhãn lực, bản thân cậu tu vi không đủ, chẳng trách được người khác."Ông ta đặt đá sang một bên, đối với loại đá này, thói quen của Kiều lão là đập rồi vứt.Kiều Mộng Viện nói: "Tảng đá này cháu rất thích, ông nội hay là tặng lại cho người ngoại hành như cháu đi." Cô ta rất thông minh, nói như vậy là để hóa giải xấu hổ cho Trương Dương.Kiều lão cười ha ha, nói: "Hắn từ Tân Hải xa xôi mang tới đây, cháu lại muốn khiêng về à? Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ mà tình nặng, ông nếu không nhật thì chẳng phải là phụ một phen tâm ý của Trương Dương ư?" Ông ta lại cầm tảng đá đó lên.Kiều Mộng Viện nói: "Hai người trò chuyện đi nhé, tôi vào bếp xem thế nào."Kiều lão nói: "Đúng rồi, bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn đi."Kiều Mộng Viện dạ một tiếng rồi đi.Kiều lão cầm tảng đá đó vốn định bỏ xuống, nhưng không cẩn thận, tảng đá tuột khỏi tay rơi xuống đất, sứt một góc, vừa hay đúng phần đầu của Quan Công, Kiều lão bật cười: "Già rồi, ngay cả đá cũng không cầm nổi."