Y Đạo Quan Đồ

Chương 2707: Yêu con thắm thiết (1)



dưới sự truy hỏi của bà ta, Trương đại quan nhân chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ nếu có thể tra ra thân phận của cô ta, có một số việc muốn điều tra ra cũng không khó, cho tới nay mẹ luôn cảm thấy kỳ quái, Tần Manh Manh vì sao phải tự tay giết chết anh trai của mình? Cho dù Tần Hồng Giang không phải là cha ruột của cô ta, nhưng Tần gia cũng có ơn dưỡng dục đối với cô ta, theo lý thì vốn không nên như vậy."

Trương Dương tim đập bịch bịch, La Tuệ Ninh quả nhiên trí tuệ, bà ta chắc đã nhìn thấu bí mật trong đó.

La Tuệ Ninh nói: "Hiện tại xem ra Tần Chấn Đông chết không oan, Tần Manh Manh có lý do giết hắn."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, có một số chuyện đã phát sinh, hay là đừng nhắc nữa, nói ra chỉ tổ thêm thương tâm."

La Tuệ Ninh gật đầu: "Con yên tâm, có một số việc mẹ vĩnh viễn sẽ không nói với người khác, vả lại chuyện của Tần gia vốn không liên quan tới mẹ."

Trương Dương minh bạch La Tuệ Ninh sẽ không để lộ ra chuyện này, thì mới yên lòng, hắn nói khẽ: "Con có chút lo lắng cho cô ta, ở lại trong nước đối với cô ta mà nói thì nguy hiểm rất lớn."

" Trả thù cho cha là bổn phận của con cái, mẹ thấy con không thuyết phục được cô ta đâu, Trương Dương à, con giúp mẹ an bài một chút, mẹ muốn nói chuyện riêng với cô ta."

Trương Dương có chút khó xử nhìn La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh nói: "Chuyện này rất quan trọng, con nhất định phải an bài giúp mẹ." Lời nói của bà ta tràn ngập thành phần không thể trái phản kháng.

Trương Dương vốn cho rằng Tần Manh Manh sẽ không đi gặp La Tuệ Ninh, nhưng không ngờ cô ta lại đáp ứng, Trương Dương an bài cho hai người gặp mặt ở Hương Sơn biệt viện, nơi này là hẻo lánh, xung quanh u tĩnh, là nơi thích hợp cho tâm tình tâm sự.

Từ một khắc Tần Manh Manh vào cửa, ánh mắt của La Tuệ Ninh không rời khỏi mặt của cô ta, không thể không thừa nhận, Tần Manh Manh trước và sau khi phẫu thuật đều xinh đẹp, từ trên mặt của cô ta không nhìn ra bất kỳ dấu vết nhân tạo này, trên mặt cô ta thay đổi rất khéo, khiến cô ta cơ hồ biến thành một người khác, nhưng lại không tạo ra cho người ta bất kỳ vẻ mất tự nhiên nào, một người cho dù có thể thay đổi diện mạo, nhưng khí chất và phong độ thì không thể thay đổi, cho dù anh cố gắng che giấu thì vẫn sẽ lộ ra trong lúc lơ đãng.

Cái La Tuệ Ninh muốn bắt giữ chính là ánh mắt quen thuộc đó.

Tần Manh Manh đã hiểu rõ La Tuệ Ninh biết thân phận thực sự của mình, dưới cái nhìn chăm chú của La Tuệ Ninh, cô ta thoáng có chút bất an, có điều rất nhanh liền trấn định, nói khẽ: "Chào Văn phu nhân!"

La Tuệ Ninh gật đầu: "Biệt lai vô dạng!" Bốn chữ Vô cùng đơn giản nhưng bao hàm rất nhiều hàm nghĩa.

Trương đại quan nhân đưa Tần Manh Manh vào từ cửa sau rồi xoay người đi ra ngoài. Vào những lúc như thế này hắn cũng không thích hợp ở đây, để lại cho họ không gian riêng tư là lựa chọn tốt nhất.

La Tuệ Ninh mời Tần Manh Manh ngồi xuống, thời tiết có chút âm trầm, nhiệt độ không khí khá cao, cho dù ngồi ở trong sân cũng không thấy một ngọn gió nào, khiến cho trong lòng người ta có một loại cảm giác nặng nề. Tâm tình của Tần Manh Manh bởi vì thời tiết mà cũng cảm thấy áp lực hơn, cô ta thậm chí có chút hối hận vì đã đáp ứng gặp mặt La Tuệ Ninh, cô ta không biết nên bắt đầu đề tài giữa hai người như thế nào.

La Tuệ Ninh vẻ mặt ôn hòa và bình thản: "Tiểu Hoan có khỏe không?" Đi thẳng vào vấn đề, không có bất kỳ ý quanh co lòng vòng, chẳng khác nào nói trắng ra thân phận chân chính của Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh theo bản năng cắn môi, La Tuệ Ninh chẳng khác nào nói với cô ta rằng ở trước mặt bà ta không cần thiết phải giấu diếm, thái độ của La Tuệ Ninh cực kỳ rõ ràng, tránh đi thủ tục thăm dò nhau, trực tiếp đi vào chủ đề, Tần Manh Manh là cô gái thông minh, nếu La Tuệ Ninh đã ngả bài thì mình cũng không cần thiết phải né tránh, cô ta gật đầu: "Rất tốt, không ai quấy rầy, cuộc sống vô cùng yên tĩnh."

La Tuệ Ninh mỉm cười nói: "Mỗi đứa nhỏ đều nên có một thơ ấu vô ưu vô lự, mỗi một cha mẹ đều nên thủ hộ bên cạnh chúng."

Tần Manh Manh nghe ra ẩn ý của La Tuệ Ninh, cô ta cười cười không nói gì.

La Tuệ Ninh nói: "Hà tiên sinh là lão bằng hữu nhiều năm của Văn gia của, tôi đại biểu cho cả nhà chúng tôi xin chia buồn với cô vì sự ra đi của anh ta."

" Cám ơn!" Tần Manh Manh nói khẽ.

La Tuệ Ninh nhìn Tần Manh Manh, nhớ tới bộ dạng trước đây của cô ta, lại nghĩ tới Hà Trường An, rất nhanh tìm rất nhiều chỗ tương tự, nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nghĩ giữa Hà Trường An và Tần Manh Manh lại có quan hệ như vậy, thế sự khó lường, trên thế giới này quả thực có rất nhiều chuyện trùng hợp. La Tuệ Ninh nói: "Cô có biết tình cảnh của mình hay không?"

Tần Manh Manh gật đầu nói: "Biết!"

" Vậy sao cô còn trở về?"

Tần Manh Manh nói: "Tôi nên đòi lại công đạo cho phụ thân của tôi!"

La Tuệ Ninh nhẹ giọng thở dài: "Thù thì vĩnh viễn cũng không báo xong, nếu cha cô trên trời có linh thì sẽ không muốn cô đi báo thù, oan oan tương báo khi nào mới dứt, cừu hận của đời trước, cô có lẽ có thể hy sinh sinh mệnh của cô cũng không tiếc, nhưng nếu cô chết thì ai sẽ chiếu cố cho tiểu Hoan? Mà nó sẽ có một tuổi thơ như thế nào?"

Tần Manh Manh mắt đỏ lựng, lời nói của La Tuệ Ninh hiển nhiên đánh trúng chỗ yếu của cô ta, nhưng ánh mắt của Tần Manh Manh rất nhanh liền trở nên kiên định: "Tôi không qua được cửa này của mình."

La Tuệ Ninh gật đầu nói: "Thật ra rất nhiều ân oán đều là vì không qua được cửa của mình, nguyên nhân căn bản vẫn là oán khí trong lòng đang quấy phá, tôi không phải muốn dạy cô nên làm như thế nào, tôi chỉ là xuất phát từ góc độ của một người mẹ, tôi muốn khuyên cô trước khi quyết định làm một chuyện gì thì nên nghĩ tới cảm thụ của tiểu Hoan một chút."

Tần Manh Manh nói: "Ông ấy tuy rằng không cho tôi một thơ ấu hạnh phúc, nhưng ông ấy cho tôi sinh mệnh, nếu không gặp lai được ông ấy, tôi có lẽ đã chết từ lâu rồi, tiểu Hoan cũng sẽ không có hạnh phúc gì cả." Cô ta ngẩng đầu, dũng cảm nhìn vào hai mắt của La Tuệ Ninh: "Văn phu nhân, tôi biết bà đang nghĩ gì, tôi có thể thẳng thắn nói với bà, bà lo xa quá rồi, tôi chưa bao giờ sinh ra bất kỳ tình cảm gì đối với Văn Hạo Nam, lúc trước cũng là qua người khác giới thiệu mà gặp mặt, tôi chưa bao giờ có ý với anh ta cả."

Nghe thấy Tần Manh Manh nói như vậy, trong lòng La Tuệ Ninh không khỏi sinh ra một chút áy náy, bình tĩnh mà xem xét thì bà ta lần này hẹn Tần Manh Manh gặp mặt, điểm xuất phát không chỉ từ sự quan tâm đối với hậu nhân của lão bằng hữu Hà Trường An, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là vì con trai Văn Hạo Nam, bà ta hiểu rõ tình cảm của con trai đối với Tần Manh Manh, sợ sự xuất hiện của Tần Manh Manh sẽ khơi dậy tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng con trai.

La Tuệ Ninh nói khẽ: "Tôi thừa nhận, tôi lần này hẹn gặp cô quả thực có tư tâm không nhỏ."