Y Đạo Quan Đồ

Chương 2752: Gió tanh (4)



Vu Cường Hoa nói: "Hai nam tử chết ở cửa lớn, xương cổ của bọn họ là bị người ta bẻ gẫy, pháp y căn cứ vào tình huống chịu lực của phần cổ có thể phán đoán ra hình dáng đại khái của tay."

Vu Cường Hoa giở một tờ giấy ra trước mặt Trương Dương, bên trên vẽ một hình bàn tay, Trương đại quan nhân úp tay lên, tay hắn hiển nhiên là to hơn bàn tay này nhiều.

Vu Cường Hoa nói: "Bàn tay này rất nhỏ, bàn tay của nam nhân bình thường sẽ không thể nhỏ như vậy, rất có thể là tay của nữ nhân, nhưng nữ nhân nào lại có lực lượng cường hãn như vậy, một phát có thể bẻ gẫy xương cổ của hai nam nhân?"

Hai hàng lông mày c Trương đại quan nhân nhíu chặt lại, đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng lại hiện ra quỷ dị thân ảnh quỷ dị.

Vu Cường Hoa nói: "chúng tôi ở trong rừng cây còn tìm được một sợi vải, sau khi đối chiếu ới tất cả quần áo của anh thì trên cơ bản đã bài trừ khả năng chính là từ trên quần áo của anh."

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì không khỏi bật cười: "Nghe ra thì đối với tôi mà nói hình như là tin tức tốt."

Vu Cường Hoa nói: “Anh thiếu động cơ giết người, cho nên, điều tra của chúng tôi ngay từ đầu đã theo phương hướng chứng minh anh vô tội."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi dám cam đoan, phán đoán của các anh là chính xác tuyệt đối. Tôi không cừu không oán với bốn người họ, nếu nói đánh bọn họ một trận thì tôi khẳng định sẽ làm, nhưng vẫn chưa tới mức đi giết họ." Nghe thấy đối phương không liệt mình vào đối tượng hiềm nghi trọng điểm, tâm tình của Trương đại quan nhân cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vu Cường Hoa mỉm cười nói: "Cảnh sát phá án là dựa vào chứng cớ, muốn chứng minh mình trong sạch thì đầu tiên phải tín nhiệm chúng tôi."

Trương đại quan nhân nói." Tôi còn tưởng rằng các anh lần này muốn liệt tôi vào mục tiêu hiềm nghi hàng đầu."

Vu Cường Hoa nói: "Anh thật sự có hiềm nghi!Nhưng hiềm nghi không phải lớn nhất." Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: "chúng tôi phải về đây, tôi hy vọng anh có thể ở kinh thành thêm mấy ngày, nếu có tiến triển mới nhất gì thì chúng tôi có thể sẽ tùy thời liên lạc với anh."

Trương Dương nói: "Tôi có thể ở thêm ba ngày, nhưng sau ba ngày tôi phải về Bình Hải, anh biết đó, tôi có công tác trong người, không thể ở kinh thành mãi được."

Vu Cường Hoa cười nói: "Tôi có thể hiểu! Đúng rồi, tôi nghe nói có cô gái tên là Trần Tuyết thường xuyên tới đây, anh giúp tôi liên lạc với cô ta một chút nhé, tới phân cục của chúng tôi hiệp trợ điều tra."

Trương Dương gật đầu.

Vu Cường Hoa dẫn hình cảnh dưới tay đi không lâu thì Trương đại quan nhân khóa cửa trực tiếp tới ban di dời khu Tây Kinh.

Trương đại quan nhân vốn định đến để nói chuyện chính thức với sếp của ban di dời, nhưng tới cửa lớn của ban di dời thì nhìn thấy trước cửa đều bị vòng hoa lấp kín, thì ra là tối hôm qua người nhà của bốn người bị giết đã tới ban di dời gây sự.

Trương đại quan nhân nghĩ vào những lúc như thế này không tiện ra mặt, hắn quay đầu xe đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy một gã nam tử đang lấm la lấm lét đi tới một chiếc Toyota ở phía trước, nam tử đó chính là chủ nhiệm Điền Hưng Nhân của ban di dời khu Tây Kinh.

Trương Dương nhận ra hắn, chính là thằng cha này hôm qua dẫn người tới Hương Sơn biệt viện gây sự.

Điền Hưng Nhân cũng nghe nói bốn người được phái đi tối hôm qua đều đã chết, cho nên tới ban di dời xem động tĩnh, đến cửa lớn thì nhìn thấy cục diện trước mắt, hắn không dám tiến vào, vào những lúc như thế này hắn nếu xuất hiện trước mặt người nhà của người chết, chỉ sợ mười phần có chín sẽ bị người ta xé xác.

Khi Điền Hưng Nhân quay xe chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện một chiếc Audi đã lái chặn đường mình, Điền Hưng Nhân có chút bực tức, khoảng cách giữa hai xe quả thực quá gần, căn bản không lách ra được, hắn mở cửa xe, đang chuẩn bị đi giục chiếc xe phía sau đi thì lại nhìn thấy Trương Dương xuống xe đi về phía mình.

Điền Hưng Nhân đương nhiên nhận ra người này, sợ đến nỗi muốn đóng cửa xe thì lại bị Trương Dương kéo cửa xe ra trước.

Điền Hưng Nhân vẻ mặt đau khổ: "Nói Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy hả?"

Trương Dương nói: "Không làm gì cả, muốn nói chuyện với anh thôi."

Điền Hưng Nhân nói: "Tôi và anh không có gì để nói cả, vả lại chuyện của anh hiện tại cũng không do tôi phụ trách."

Trương đại quan nhân mặc kệ, kéo cửa xe rồi tóm cổ áo Điền Hưng Nhân: "Không muốn nói chuyện với tôi ư, anh chắc là muốn nói chuyện với người nhà của người chết hơn nhỉ?" Hắn làm ra vẻ muốn kéo Điền Hưng Nhân ra khỏi xe, Điền Hưng Nhân sợ đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh: "Đừng... Đừng, lên xe, anh lên xe đi."

Trương đại quan nhân ngồi xuống ghế phụ, Điền Hưng Nhân nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi: "Anh... Anh... Anh sao lại tới đây?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi sao không thể tới? Chẳng lẽ anh anh cho rằng công an sẽ bắt tôi ư!"

Điền Hưng Nhân nghe hắn nói như vậy thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu: "Đừng... đừng... Chuyện Di dời không liên quan tới tôi... Đều là mệnh lệnh của cấp trên, trên cấp trên của tôi lãnh đạo lãnh đạo, chủ nhiệm của chúng tôi là Nhậm Tòng Phong, anh đi tìm hắn đi, đều là hắn bảo tôi làm." Điền Hưng Nhân sợ như vậy cũng là có nguyên nhân, hắn chỉ biết là bốn người được phái đi đều bị người ta giết, ở trong lòng hắn chuyện này khẳng định có liên quan tới việc di dời, cảnh phương đến bây giờ vẫn chưa tuyên bố kết quả điều tra, nhưng hắn hoài nghi chuyện này là Trương Dương làm, cho nên hắn nhìn thấy Trương Dương mới sợ đến vậy.

Trương Dương nói: "Tôi nói này, các anh ăn no rửng mỡ à?Tự dưng lại muốn dỡ nhà tôi, giờ thì hay rồi, xảy ra án mạng rồi, không dễ giải quyết đâu."

Điền Hưng Nhân nói: "Anh... Anh đừng tìm tôi, tôi... tôi.."

Trương Dương nói: "Anh không phải muốn dỡ nhà tôi ư? Sao không tự mình đi mà lại tìm mấy tên lưu manh tới chết thay, tôi nói rõ cho anh biết, chuyện này tôi không để yên đâu."

Điền Hưng Nhân nói: "Tôi thề... tôi sẽ không bao giờ tới chỗ anh nữa... chuyện của anh tôi không quẩn được, tôi không làm gì nữa, tôi cũng sẽ không tìm anh, chúng ta đều làm việc ở cơ sở, anh đừng tim tôi nữa mà."

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì cũng bỏ ý đồ trừng trị hắn, vươn tay ra vỗ má hắn, nói: "Chủ nhiệm Điền, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tự dưng lại thành như vậy cũng không có ai muốn cả, làm người nên quang minh lỗi lạc một chút."

Vụ án mưu sát đột nhiên phát sinh này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, nhưng chuyện này đồng thời cũng làm yếu đi ảnh hưởng của bản thân việc di dời.

La Tuệ Ninh sau khi nghe nói tới vụ án mưu sát thì không khỏi có chút lo lắng, bà ta lo lắng nói với Văn Quốc Quyền: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy, không biết có liên lụy tới Trương Dương hay không."

Văn Quốc Quyền lắc đầu nói: "Chắc không đâu, anh vừa sai người hỏi thăm rồi, cảnh phương không hề liệt Trương Dương vào đối tượng hiềm nghi, chỉ cần người có đầu óc thì sẽ không hoài nghi tới Trương Dương."

La Tuệ Ninh thở dài: "Thật sự là không ngờ chuyện này lại diễn biến thành một hồi hung, rốt cuộc là ai tới đó giết người?"

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên một giọng nói vang dội: "Cha, mẹ!Con về rồi đây!"

Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hân hoan, nghe giọng nói là, con trai Văn Hạo Nam của họ đã trở lại.

Văn Hạo Nam từ khi tới Nam Tích nhậm chức, đây là lần đầu tiên trở lại kinh thành.

Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh cùng nhau tới phòng khách, nhìn thấy con trai xách túi du lịch, một đoạn thời gian không gặp, màu da của Văn Hạo Nam đã đen đi rất nhiều, cũng gầy hơn trước kia. La Tuệ Ninh đi tới cầm tay con trai, không biết vì sao mắt chút ươn ướt: "Hạo Nam, con gầy đi rồi."

Văn Hạo Nam cười nói: "Thời gian trước tới Tĩnh Hải công tác, cả ngày đều ở bờ biển, cường độ của tia cực tím quá lớn, cho nên đen đi, thể trọng thì không giảm chút nào." Hắn cười cười với cha: "Cha, cha không đi làm à?"

Văn Quốc Quyền nói: "Giờ đi đây, buổi sáng có cuôc họp."

La Tuệ Ninh không khỏi oán giận nói: "Cả ngày bận không thấy bóng, hiện tại con trai về anh ngay cả một câu cũng không nói thêm được ư?"

Văn Quốc Quyền áy náy cười nói: "Thật sự là đành chịu thôi, chờ tối anh về, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Nhìn chồng vội vàng đi, La Tuệ Ninh không khỏi thở dài.

Văn Hạo Nam an ủibà ta: "Mẹ, cha cả ngày bận chuyện quốc gia đại sự, mẹ phải hiểu cho cha chứ."

La Tuệ Ninh nói: "Hiểu thì hiểu, nhưng người nhà chúng ta ở bên nhau thực sự là quá khó."

Văn Hạo Nam nói: "Chị con không ở nhà à?"

La Tuệ Ninh nói: "Nó hiện tại thân với Phật tổ nhất, mẹ thấy nó đã quên mẹ rồi."

Văn Hạo Nam đỡ mẹ ngồi xuống, nhìn thấy ở thái dương của mẹ có thêm mấy sợi tóc bạc, trong lòng hắn cũng không khỏi chua xót, mẹ đã già rồi.

La Tuệ Ninh nói: "Con lát nữa gọi cả Sophia tới, buổi tối mẹ tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn."

Văn Hạo Nam gật đầu.

La Tuệ Ninh nhìn con trai, trong lòng do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắc tới Trương Dương: "Đúng rồi, Trương Dương cũng đang ở kinh thành."

Văn Hạo Nam nói: "Con biết!"

La Tuệ Ninh có chút kinh ngạc nói: "Con biết ư?"

Văn Hạo Nam nói: "Con còn biết hắn ở kinh thành đã chọc ra không ít phiền toái cho Văn gia chúng ta."