Y Đạo Quan Đồ

Chương 2930: Thiêu thân lao đầu vào lửa (4)



Cảnh quan Phụ trách xử lý vụ án này tới chỗ Tần Chấn Đường để tìm hiểu tình huống.

Tần Chấn Đường đưa ra kết luận: "Bên trong xe là Trương Dương và Hà Vũ Mông."

Tần Chấn Đường đoán không sai, nhưng hắn không đưa ra được chứng cớ, cảnh sát làm việc cần chứng cớ.

Trương đại quan nhân quả thực sau khi xe cứu hỏa rơi xuống nước thì dẫn Tần Manh Manh thuận lợi thoát, dọc theo hà đạo lặn đến hạ du, xác định chung quanh an toàn mới lên bờ sông.

Hai người tới bãi sông, lúc này trời đã đầy sao, gió thu thổi tới, Tần Manh Manh bị nước lạnh kích thích lại bị gió thổi qua lại thổi qua. Liên tiếp hắt xì mấy cái.

Trương Dương không nói gì, chỉ vươn tay ra lặng lẽ tóm huyệt nhu đề của cô ta, một dòng nước ấm được đưa vào bên trong kinh mạch của cô ta, Tần Manh Manh chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có xuân phong thổi qua, hàn ý vừa rồi trong khoảnh khắc đã không thấy đâu.

Hai người đi vào rừng cây phía trước. Trương Dương cởi quần áo cứu hỏa ra, Tần Manh Manh cũng học theo hắn, lại phát hiện quần áo trên người mình bởi vì hoàn toàn ướt đẫm mà dính chặt lên người, đường cong linh lung hiện hết.

Trương đại quan nhân tất nhiên cũng lưu ý tới điểm này, nhìn thấy thân thể mềm mại núi non phập phồng của Tần Manh Manh, trong lòng không khỏi nóng lên, có điều thằng cha này vội vàng quay mặt đi. Để tránh Tần Manh Manh hiểu lầm mình có ý đồ không an phận với cô ta.

Tần Manh Manh xấu hổ giãy khỏi tay hắn, cắn cắn môi nói: "Kế tiếp chúng ta sẽ chạy đi đâu?"

Trương Dương nhìn nhìn phía sau: "Tần Chấn Đường sẽ không chịu để yên đâu, anh thấy hắn không lâu nữa sẽ đuổi tới, chúng ta hay là mau ly khai nơi này."

Trương Dương biết Tần Chấn Đường khẳng định sẽ triển khai lùng bắt. Hiện tại muốn đưa Tần Manh Manh ra khỏi kinh thành cũng không phải dễ dàng. Mà hiện giờ không thể đưa Tần Manh Manh ra thì phải tìm một nơi ổn thỏa để giấu cô ta. Trương Dương đầu tiên nghĩ tới Hương Sơn biệt viện. Nhưng hắn lập tức phủ quyết suy nghĩ này, mấy nơi hắn thường tới người khác đều rõ như lòng bàn tay, Tần Manh Manh tới đó cũng không an toàn. Phía Văn gia cũng không cũng không, La Tuệ Ninh tuy rằng từng giúp Tần Manh Manh, nhưng trong lòng bà ta chưa chắc đã thực sự muốn giúp Tần Manh Manh, thân phận hiện tại của Tần Manh Manh là quốc tịch Mỹ, đưa tới sứ quán Mỹ vẫn có thể xem là một biện pháp rất tốt, nhưng hắn có thể nghĩ đến thì người khác nhất định cũng có thể nghĩ đến, nếu như Tần Chấn Đường mai phục trên đường tới sứ quán Mỹ, chỉ sợ Tần Manh Manh chưa chui vào được đó đã bị bắt rồi.

Lợi dụng quan hệ ngoại giao để đe dọa Tần Chấn Đường chỉ có thể tạo được tác dụng ngắn ngủi, tuyệt đối không giải quyết được vấn đề căn bản, chỉ cần Tần Chấn Đường bắt được Tần Manh Manh, sẽ có biện pháp chứng thực thân phận chân chính của cô ta.

Trương đại quan nhân nghĩ tới nghĩ lui, mấy bằng hữu của hắn ở kinh thành phần lớn là con cháu trong quan trường, bất kể đưa Tần Manh Manh tới đâu cũng đều không ổn thỏa, cuối cùng hắn nhớ tới lão gia tử Sử Thương Hải của Bát Quái môn, lão gia tử này cực kỳ thích hắn, hơn nữa giữa Sử Thương Hải và Tần Manh Manh không hề có quan hệ gì, người khác sẽ không nghĩ đến Tần Manh Manh ẩn thân ở trong Bát Quái môn, đưa cô ta tới đó vẫn có thể xem là một lựa chọn tuyệt hảo.

Tần Chấn Đường đương nhiên sẽ không cứ vậy từ bỏ, hắn thuyết phục cảnh sát, xuất động cảnh khuyển, dọc theo Bách Tế Cừ một đường tìm kiếm, cuối cùng ở chỗ cách nơi xe cứu hỏa rơi xuống hơn năm dặm dặm thì phát hiện manh mối, cảnh khuyển ở trong rừng tìm được hai bộ quấn áo cứu hỏa được cởi ra, còn người thì không biết đã đi đâu mất rồi.

Tần Chấn Đường tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, thằng ôn Trương Dương này thật sự là quá giảo hoạt, không ngờ có thể nghĩ ra phóng hỏa để chế tạo hỗn loạn, nhân cơ hội đào tẩu, hắn trong lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần để tao tìm được mày, tuyệt đối sẽ cho mày biết tay.

Nhưng khi Tần Chấn Đường đang nảy sinh suy nghĩ ác độc thì cảnh sát đã có tin tức của Trương Dương, Trương đại quan nhân không ngờ nghênh ngang xuất hiện ở hiện trường đám cháy, không ai bết hắn từ đâu chui ra, ở hiện trường có quân nhân, cảnh sát và không ít người xem náo nhiệt, nhưng không ai phát hiện hắn ở đây từ lúc nào, rốt cuộc là từ phế tích hoả hoạn chui ra hay là từ trong đám người đi ra.

Trương Dương chủ động tìm cảnh sát phụ trách chuyện này.

Cảnh sát và quan binh phòng cháy đều cảm thấy bực bội, vừa rồi bọn họ cẩn thận điều tra hiện trường, không hề phát hiện trong đám cháy còn có người, hoả hoạn lần này đã thiêu rụi cả tiểu lâu, có điều cũng may không có bất kỳ thương vong nào, trước khi Trương Dương hiện thân, người mất tích tổng cộng có hai người, một vị là Hà Vũ Mông, một người tất nhiên chính là Trương Dương.

Cảnh quan Phụ trách vụ án hỏi: "Đồng chí Trương Dương, anh vì sao muốn cướp xe cứu hỏa, công kích đội viên phòng cháy và cảnh sát?"

Trương đại quan nhân rất đúng lý hợp tình nói: "Con mắt nào của anh thấy tôi đoạt xe cứu hỏa? Sau khi Hoả hoạn phát sinh tôi vẫn luôn chờ đám người này các anh tới cứu tôi, lửa bé như thế mà các anh cứu mất hơn hai giờ, hơn nữa không ai kịp thời cứu viện, chờ các anh dập tắt lửa thì tôi đã thành lợn quay rồi, cho nên tôi đành đội khói mà ra, vừa ra xong đấy."

Mấy cảnh sát Chung quanh nhìn nhau, không ai tin lời nói của Trương Dương, có điều hai người cướp xe cứu hỏa tất cả đều mặc quần áo cứu hỏa, hơn nữa bọn họ đeo mặt nạ bảo hộ, không ai thấy rõ tướng mạo của hai người, cho nên không ai có thể xác định người cướp xe chính là Trương Dương.

Cảnh sát nói: "Rốt cuộc là sao?"

Trương Dương nói: "Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, chủ nhân của căn biệt thự này là Hà Vũ Mông, người ta ủy thác tôi chiếu cố nơi này, được người ta nhờ thì phải là giúp, khi tôi tới xem bên này thế nào thì tên họ Tần dẫn binh lính tới bao vây căn biệt thự này, hắn tìm tôi đòi người, muốn bắt Hà Vũ Mông, tôi nói với hắn Hà Vũ Mông không ở đây,nhưng thằng chó đó lại không chịu tin, cứ muốn tự tiện xông vào nhà dân, tôi tức đuổi họ ra ngoài, tôi vốn cho rằng bọn họ là quân nhân thì sẽ không ngang ngược, nhưng không ngờ..." Trương đại quan nhân nặn ra bộ dạng vô cùng đau đớn: "Thật là không ngờ đám mặt người dạ thú, máu lạnh vô tình này lại châm lửa đốt nhà, xin các vị đồng chí cảnh quan làm chủ cho tôi, đám người bọn họ căn bản chính là mưu sát."

Đúng lúc này, Tần Chấn Đường cũng tới, nghe thấy những lời của Trương Dương, còn pử trước mặt nhiều người như vậy công kích mình, hắn đi tới tức giận nói: "Anh nói gì? Rõ ràng là tự anh phóng hỏa, sau đó đả thương đồng chí của chúng tôi, đánh ngã nhân viên phòng cháy rồi cướp xe cứu hỏa, chế tạo một loạt hỗn loạn, hiện tại không ngờ còn vu tội cho tôi."

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Tần Chấn Đường, tôi không phải không nể mặt anh, giết người chỉ là một cái gật đầu, hôm nay tôi nhịn anh nhiều rồi, anh con mẹ nó tự tiện xông vào nhà riêng bắt người tôi không thèm so đo với anh, nhưng anh không ngờ muốn hại chết tôi, biết rõ tôi ở bên trong còn ngang nhiên phóng hỏa."

Tần Chấn Đường gầm lên: "Anh ngậm máu phun người!"

Trương Dương nói: "Chuyện anh chỉ trích tôi có ai thấy? Anh có nhân chứng không? có vật chứng không?"

Tần Chấn Đường tức giận nói: "Anh có chứng cớ gì mà nói tôi phóng hỏa?"

Trương Dương nói: "Điện nước của biệt thự này là anh cắt đúng không? Anh dẫn theo mấy chục quân lính tới đây, võ trang hạng nặng hùng hổ xông vào, đừng nói với tôi là anh muốn đi tản bộ, Tần Chấn Đường, anh thân là sĩ quan bộ đội, lạm dụng chức quyền lạm sát kẻ vô tội, tôi cảnh cáo anh, việc hôm nay chúng ta không để yên đâu." Hắn quay sang cảnh quan kia, nói: "Những gì tôi nói tất cả là sự thật, thằng chó này dẫn người tới phóng hỏa đốt nhà, quả thực trong mắt không có kỹ cương, là bại hoại của quân ta."

Tần Chấn Đường bị hắn nói cho nổi giận, tay đã đặt lên súng.

Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn Tần Chấn Đường, dùng lời nói để công kích hắn: "Sao? Còn muốn rút súng à, nhìn cái bộ dạng ăn hại của anh, cho anh mượn thêm mười lá gan cũng không dám?"

Tần Chấn Đường tức giận đến nỗi giận sôi lên, tạch một tiếng rút súng ra, hắn không phải thực sự muốn chĩa súng vào Trương Dương, mà là lợi dụng động tác rút súng này để uy hiếp đối phương.

Trương đại quan nhân nhìn thấy hắn rút súng, tốc độ phản ứng vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, xông lên phía trước tát bốp một cái, cái tát này kêu rất vang, cơ hồ mọi người ở đây đều nghe thấy, đánh cho Tần Chấn Đường quay vòng vòng tại chỗ, nửa mặt sưng vù lên.

Tần Chấn Đường gầm một tiếng nhấc súng lên, lập tức người người giữ chặt tay hắn, ai cũng nhìn ra, Trương Dương rất thâm, căn bản chính là cố ý kích thích Tần Chấn Đường rút súng, Tần Chấn Đường cuối cùng vẫn không nhịn được, trúng bẫy của hắn.

Trương Dương chỉ vào mũi Tần Chấn Đường: "Tao đệch cả nhà mày, đảng phát súng cho mày là để đối phó kẻ địch, mày con mẹ nó không ngờ chĩa súng vào đồng chí của mình, đúng là đồ không ra gì." Hắn quay sang binh lính và cảnh sát chung quanh: "Các anh thấy rõ ràng thấy rõ rồi đó, hắn là muốn dùng súng muốn đối phó tôi trước, tôi là đảng viên, còn là cán bộ quốc gia, con mẹ nó, thằng chó này ngay cả địch ta cũng chẳng phân biệt được!"