Y Đạo Quan Đồ

Chương 448: Không tha



Khương Lượng nói: "Loại chuyện không có chứng cứ này, cậu có truy cứu tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, người thì cậu cũng đánh rồi, giận thì cậu cũng trút rồi, nếu còn tiếp tục thì lại thành cậu không đúng.

Trương Dương nói: "Tra hỏi kỹ mấy tên trộm xe đó, xem xem có thể từ trong miệng chúng moi thêm được gì không."

Khương Lượng nói: "Đó là điều chúng tôi nên làm mà, chúng tôi sẽ làm, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là kiến thiết sân bay mới, đừng phí tinh lực vào những chuyện không có ý nghĩa này làm gì."

Trương đại quan nhân tuyệt không phải là loại người nhỏ nhen, hắn ở giữa nơi đông người đánh Viên Lập Ba, ngoài mặt thì là vì tức việc trộm xe, nhưng trên thực tế lại là nhắm vào Viên Thành Tích, phó thị trưởng Viên Thành Tích thường chống đối hắn, cũng là thành viên chủ chốt của trận doanh đối lập với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương tìm y gây khó dễ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Chuyện Viên Lập Ba bị đánh rất nhanh đường truyền khắp hang cùng nghõ hẻm của Giang Thành, trong thể chế ai ai cũng biết, trên cuộc họp thường ủy Viên Thành Tích mặt sa sẩm, bực tức vô cùng, thằng ôn Trương Dương này quá đáng quá, không ngờ lại dám ở trước cửa cục công an đánh người, căn bản là không coi mình vào đâu cả. Lửa giận mà tích quá nhiều, chung quy cũng phải bạo phát ra, sau khi những đề nghị chủ yếu trên cuộc họp thường ủy kết thúc, Viên Thành Tích cuối cùng cũng nhịn được, ở trước mặt các vị thường ủy nói chuyện này ra, nghĩa phẫn điều ưng hỏi mấy vấn đề: "Tôi muốn hỏi một chút, một cán bộ quốc gia ngang nhiên ở trước cửa cục công an đánh người, trong mắt anh ta có còn có đảng, có quốc pháp hay không. Anh ta đặt sự tôn nghiêm của cơ quan công an vào đâu? Loại hành vi này, sẽ lưu lại ấn tượng gì trong mắt người dân?"

Đỗ Thiên Dã nhíu mày, thằng nhóc Trương Dương này đúng là trung tâm của mọi rắc rối, ngưng nghỉ được vài ba ngày lại bắt đầu dính vào phiền phức rồi. Nhưng Đỗ Thiên Dã vẫn phải bảo vệ hắn, Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: "Loại chuyện này không cần thiết phải bàn trên hội thường ủy."

Viên Thành Tích nói: "Tôi cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ, không phải là bởi vì con trai tôi bị đánh, cho nên tôi chuyện bé xé ra to, là hành vi của anh ta có tính chất rất ác liệt, bội nhọ cơ quan công an, bôi nhọ chính phủ thành phố, thị ủy, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự công tín của chính phủ chúng ta." Lúc nói câu này, y nhìn sang phía Tả Viên Triêu, hi vọng thị trưởng Tả có thể vào lúc quan kiện đứng ra nói vài lời.

Nhưng Tả Viên Triêu rất giảo hoạt, ra mặt cho Viên Thành Tích thì cũng không sao cả, nhưng vì Viên Thành Tích mà trở mặt với Trương Dương thì lại có chút không đáng. Trương Dương rất khó chơi, Tả Viên Triêu dưới tình huống không cần thiết thì sẽ không dính vào phiền phức này.

Đỗ Thiên Dã nói: "Phó thị trưởng Viên nói rất có đạo lý, lát nữa tôi sẽ phê bình Trương Dương, hôm nay chúng ta đã nói tới chuyện này, tôi cũng nghĩ tới một chuyện rất quan trọng. Gần đây tôi nghe không ít phản ánh, nói rằng rất nhiều con cháu của cán bộ chúng ta ỷ vào chức quyền của cha mẹ, ở trong thị thành phố làm nhiều điều không hay. Tôi muốn nhắc nhở các vị ngồi đây, giữ nghiêm kỷ luật không chỉ là ước thúc tốt bản thân mà còn phải ước thúc người thân, con cháu mình. Quyền lực của chúng ta là nhân dân cấp cho, chúng ta không thể lạm dụng loại quyền lực này."

Viên Thành Tích trầm mặc, y nghe ra là Đỗ Thiên Dã đang gõ y, nếu như y tiếp tục ôm khư khư lấy chuyện của Trương Dương, Đỗ Thiên Dã rất có thể sẽ gây khó dễ ở những chuyện khác, Viên Thành Tích có lạm dụng quyền lực của mình hay không, có bật đèn xanh cho con mình làm bây hay không thì y là người rõ nhất.

Đỗ Thiên Dã lại nói: "Giang Thành muốn phát triển, trước tiên phải là một quần thể lãnh đạo đoàn kết cùng tiến lên, tôi không hi vọng ban lãnh đạo chúng ta xuất hiện bất kỳ sự mâu thuẫn và phân liệt nào, mọi người có ý kiến thì có thể nói ra ngay trước mặt nhau, tôi ghét nhất là người khác ở sau lưng dở trò mèo, Đỗ Thiên Dã tôi là người không sợ chuyện, tôi hôm nay ở ngay trước mặt mọi người nói một câu, phàm là người muốn chia rẽ nội bộ, người muốn làm chậm tiến trình cải cách của Giang Thành, tôi đều sẽ thanh trừ người đó ra khỏi đội ngũ cán bộ Giang Thành.” Câu này của gã nói như chém đinh chặt sắt, lúc nói, ánh mắt vừa hay hướng lên người Tả Viên Triêu.

Tả Viên Triêu ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút tức giận, Đỗ Thiên Dã gần đây biến thành càng lúc càng ngông nghênh, chẳng lẽ căn bệnh này cũng có thể truyền nhiễm, gã ở cùng với Trương Dương lâu ngày, cũng bị lây cái tật xấu này rồi.

Sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc, Viên Thành Tích so với lúc bắt đầu họp còn ấm ức hơn. Con trai mình bị Trương Dương đánh một trận, mình thì lại bị Đỗ Thiên Dã gõ ngay trước mặt mọi người, mình bị gõ là do tự mình chuốc lấy, không trách được người khác. Y cúi đầu bước đi, lúc ra khỏi cửa không cận thận đụng phải chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm.

Viên Thành Tích vội vàng xin lỗi.

Triệu Dương Lâm có chút đồng tình nhìn y, Viên Thành Tích gần đầy khẳng định là gặp xui xẻo. Người ta ở góc độ khác nhau thì nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau, Triệu Dương Lâm sắp nghỉ hưu, tâm thái của y phát sinh rất nhiều biến hóa. Trương Dương ở Phong Trạch phá rối đã khiến sức ảnh hưởng Thẩm Khánh Hoa giảm đáng kể, địa vị chính trị của Tôn Đông Cường, con rể y cũng không ngừng được đề thăng. Thay thế Thẩm Khánh Hoa trở thành bí thư thị ủy Phong Trạch đã là xu thế tất nhiên, điều mà Triệu Dương Lâm cần là bình ổn quá độ, lựa chọn chung sống hòa bình với Đỗ Thiên Dã, đây chính là một chiêu diệu kỳ của Triệu Dương Lâm, tuy y không sợ Đỗ Thiên Dã, nhưng con trai mình còn có một con đường chính trị rất dài phải đi, Triệu Dương Lâm phải lát đường sẵn cho Tôn Đông Cường.

Rất nhiều người đều nhìn ra suy tính của Triệu Dương Lâm, lúc trước người giơ cao cờ phản đối Đỗ Thiên Dã là y, gần đây người lui ra giảng hòa với Đỗ Thiên Dã cũng là y, bọn Viên Thành Tích cũng từ lúc trước không có lời gì mà không nói với Triệu Dương Lâm giờ trở thành ngôn từ cẩn thận. Triệu Dương Lâm là một lão hồ ly, điều mà y muốn chỉ là giành được lợi ích trình trị ở trình độ lớn nhất. Loại người này, thường thường là không dễ dàng trả giá.

Triệu Dương Lâm nói: "Lập Ba bị thương thế nào rồi?"

Viên Thành Tích nói: "Không nặng." Y nhớ ra Triệu Dương Lâm là phó tổng chỉ huy kiến thiết sân bay mới, nói ra cũng là thượng cấp của Trương Dương, liền lộ ra vẻ tức giận, nói: "Chủ nhiệm Triệu, ông nói xem thế này là sao? Hắn chạy tới cửa cục công an đánh người, rốt cuộc là có kỷ cương quốc pháp nữa không?"

Triệu Dương Lâm cười nhạt, nói: "Người trẻ tuổi khó tránh khỏi xung động, chuyện của bọn trẻ thì để chúng tự giải quyết, chúng ta già cả thế này rồi, nhúng vào làm gì?"

Viên Thành Tích nghe mà thấy càng bực hơn, thầm nghĩ người mà Trương Dương đánh là con trai tôi, nếu là đánh con rể ông, tôi không tin ông còn thản nhiên được như vậy.

Triệu Dương Lâm nhìn ra suy nghĩ của Viên Thành Tích, thở dài, nói: "Giữa đồng chí với nhau câu thông rất quan trọng, sản sinh hiểu lầm là khó tránh khỏi, chỉ cần giải thích rõ là được thôi."

Viên Thành Tích nói: "Chẳng lẽ nói đạo lý được với hắn chắc? Trừ phi là heo nái biết leo cây."

Triệu Dương Lâm bật cười: "Chỉ cần chọn đúng phương pháp, bất kỳ ai cũng có thể câu thông được."

Viên Thành Tích sau khi suy đi tính lại, vẫn quyết định gặp mặt Trương Dương để câu thông một chút. Trương Dương đã lên tiếng rồi, nếu gặp Viên Lập Ba ở đâu thì sẽ đánh ở đó. Viên Lập Ba tuy ngoài miệng nói là không sợ, nhưng trong lòng thì không phải vậy. Viên Thành Tích từ sâu trong ánh mắt của con trai đã cảm giác được sự sợ hãi của gã, Viên Lập Ba thậm chí còn có ý định dừng sinh ý ở đây, tới Hải Nam làm việc, nhìn con trai bị bức tới mức này, Viên Thành Tích cũng đau lòng lắm.

Kỳ thực Viên Lập Ba rơi vào cảnh này cũng là báo ứng, trước đây gã ỷ ông già mình là phó thị trưởng, sư phụ lại là chủ tịch hiệp hội HÌnh Ý quyền, trong hắc bạch lưỡng đạo đều uy phong vô cùng, nhưng lần này gã chọc phải Trương Dương, vũ lực cá nhân hay là thực lực tổng hợp đều rơi vào thế hạ phong.

Cơ hội để Viên Thành Tích gặp mặt Trương Dương vẫn là nhờ Triệu Dương Lâm tạo cho, Viên Thành Tích mượn cơ tìm hiểu về sự phát triển quy hoạch nông nghiệp ở xung quanh sân bay mới mà tìm tới văn phòng của Triệu Dương Lâm. Trương Dương vừa hay đang ở đây bàn công tác với Triệu Dương Lâm, thế là liền có cơ hội gặp mặt ngẫu nhiêu do Triệu Dương Lâm an bài.

Trương đại quan nhân thấy Viên Thành Tích thì vẫn biểu hiện rất khách khí, mỉm cười nói: "Chào Viên thị trưởng."

Viên Thành Tích trong lòng thầm nghĩ: "Chào cái cục cứt, sắp con mẹ nó bị mày làm cho tức chết rồi đây này." Nhưng ngoài mặt thì vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Ồ, trùng hợp thế, cậu cũng ở đây à?"

Trương Dương nói: "Có gì mà trùng hợp đâu, tôi tới tìm lãnh đạo để báo cáo công tác."

Triệu Dương Lâm cười nói: "Các vị nói chuyện trước đi, tôi tới chỗ bí thư Đỗ một chuyến. Thành Tích, tiểu Trương, trưa nay đừng đi đâu nhé, Đông Cường từ Phong Trạch tới họp, trưa nay chúng ta tới sở chiêu đãi ăn một bữa." Nói xong liền đi ra ngoài.

Trương đại quan nhân thấy cục thể ở trước mắt thì sao mà không hiểu, Triệu Dương Lâm rõ ràng là đang đóng vai người trung gian hòa giải, sáng tạo cơ hội để hắn và Viên Thành Tích câu thông với nhau. Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Viên gần đây đang bận việc gì vậy?"

Viên Thành Tích bị hắn hỏi cho mà sôi cả máu, còn bận cái rắm gì nữa? Bận giải quyết chuyện con trai tao bị mày đánh, nhưng những lời này thì không thích hợp nói ra. Viên Thành Tích bảo: "Bận thu hoạch vụ mùa, ngày mùa sắp tới rồi."

Trương Dương gật đầu, nói: "Nông nghiệp là cơ sở phát triển sản xuất, thị trưởng Viên cực khổ rồi." 

Viên Thành Tích nói: "Trương Dương, à, tôi nghe nói cậu và Lập Ba nhà tôi có chút mâu thuẫn?"

Trương Dương nói: "Cũng không phải là mâu thuẫn lớn gì, có thể là chút hiểu lầm thôi."

Viên Thành Tích nói: "Có gì hiểu lần thì các cậu có thể ngồi xuống nói cho rõ mà, nếu như nói không rõ thì có thể tìm tôi nói chuyện, không cần phải như là kẻ thù với nhau, để người ngoài cười cho."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Viên có ý gì vậy? Sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?"

Viên Thành Tích trong lòng mắng thầm, giả vờ cái gì cơ chứ. Nhưng trên mặt thì vẫn tươi cười, nói: "Lập Ba thích kết giao bạn bè, tam giáo cửu lưu trên xã hội người nào nó cũng quen, cho nên trong đây có một số phần tử bất lương là điều khó tránh khỏi, có điều tính tình của nó không phải là xấu, chuyện đánh nhau đấu ngoan nó làm không ít, nhưng mấy chuyện trộm gà bắt chó tôi nó trước giờ chưa từng làm bao giờ."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Thị trưởng Viên nói tôi đổ oan cho cậu ấy à?"

Viên Thành Tích nói: "Kỳ thực trong thiên hạ không có chuyện này là không nói rõ được."

Trương Dương gật đầu: "Được rồi, ông bảo Viên Lập Ba có rảnh thì tới gặp mặt tôi, chuyện hai chúng tôi, chúng tôi sẽ giải quyết riêng với nhau." Nói xong hắn đứng dậy: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Viên Thành Tích thấy thái độ của hắn cứng rắn như vậy, giận đến thất điên bát đảo, chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

Trương Dương sau khi đi không lâu, Triệu Dương Lâm bước vào: "Sao, nói chuyện ổn chưa?"

Viên Thành Tích nói: "Hắn muốn giải quyết riêng với Lập Ba."

Triệu Dương Lâm nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, đừng để trong lòng, đi, trưa nay cùng nhau ăn cơm."

Viên Thành Tích chẳng lấy đâu ra tâm tình mà ăn uống, đứng dậy nói: "Tôi không tin hắn còn dám khi phụ Lập Ba nữa, tôi cùng lắm là không làm phó thị trưởng, cũng phải nói chữ lý với hắn."

Triệu Dương Lâm nhìn Viên Thành Tích hậm hực bước ra ngoài văn phòng, không khỏi lắc đầu, bảo vệ con cái là thiên tính của cha mẹ, Viên Thành Tích có biểu hiện này cũng không có gì là lạ, Trương Dương rõ ràng là muốn mượn chuyện này để làm khó Viên Thành Tích, Triệu Dương Lâm nghĩ xa hơn, chuyện này chẳng lẽ là thụ ý của Đỗ Thiên Dã ư? Y lại gọi điện thoại cho Trương Dương, mời Trương Dương chưa nay đi ăn cơm.

Trương Dương dù sao cũng vẫn phải nể mặt Triệu Dương Lâm, thế sự vô thường, đổi lại là một năm trước, hắn không thể nào cùng hai bố con Triệu Dương Lâm ngồi ăn cơm chung, nhưng hiện tại bọn họ không những ngồi cùng nhau, hơn nữa còn nói chuyện rất vui vẻ.

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Tôn sao lại rảnh tới đây vậy?"

Tôn Đông Cường nói: "Về tham gia cuộc họp chuẩn bị thu hoạch vụ mùa, họp mất cả buổi sáng."

Trương Dương nói: "Năm nào cũng là màn này, nội dung của hội nghị có sáng ý gì không?"

Triệu Dương Lâm nói: "Công tác chính trị vốn là khô khan vô vị mà." Y lại quay về đề thài vừa rồi: "Tiểu Trương, cậu cùng phó thị trưởng Viên nói chuyện gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Nếu biết trước ông làm trung gian giảng hòa thì tôi không tới đâu."

Triệu Dương Lâm cười ha ha, nói: "Đều là đồng chí với nhau thì có gì mà không nói rõ được chứ, phó thị trưởng Viên là lão đồng chí, người ta cũng rất có thành ý giải quyết vấn đề mà."

Tôn Đông Cường cũng nghe bố vợ nhắc chuyện gì, gã đối với chuyện mà Trương Dương làm ra chẳng thấy hiếu kỳ gì cả, mà còn thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không đến nỗi phải đứng đối lập với Trương Dương, nếu không quyền đầu của thằng ôn này kiểu gì cũng giáng xuống người mình.

Trương Dương nói: "Phó thị trưởng Viên có chút chuyện bé xé ra to rồi, kỳ thực tôi cũng không định so đo tính toán với Viên Lập Ba đâu, chuyện trộm xe cho dù là tôi không truy cứu thì gã cũng không thể giả vờ như không liên quan, nói sao cũng phải xin lỗi tôi một tiếng chứ."

Triệu Dương Lâm trong lòng thầm nghĩ, tới hiện tại vẫn chưa có chứng cứ chứng minh xe nhất định là Viên Lập Ba trộm, cậu dựa vào gì mà bắt người ta xin lỗi, nhưng Triệu Dương Lâm cũng không nói suy nghĩ trong đầu mình ra, dẫu sao thì trong chuyện này y cũng chỉ là một người bàng quan, Triệu Dương Lâm nói: "Tiểu Trương à, sắp mở đại hội gọi thầu công trình sân bay mới rồi, chúng ta nên đặt tinh lực vào chuyện này, đừng bận tâm đến những việc khác."

Trương Dương cười nói: "Tôi biết rồi, nể mặt ngài, tôi không tính toán với Viên Lập Ba nữa."

Triệu Dương Lâm mỉm cười lắc đầu, y có chút hối hận vì đã sắm vai người giảng hòa, mâu thuẫn không hóa giải mà mình lại thành thiếu Trương Dương một nhân tình.

Tôn Đông Cường nói: "Công trình di dời Lương gia bình tiến triển rất thuận lợi, người dân đều chuyển đi gần xong rồi, chắc trong một tuần là có thể hoàn thành toàn bộ."

Trương Dương gật đầu, nói: "May mà có sự nỗ lực của thị trưởng Tôn cho nên công trình di dời mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy."

Tôn Đông Cường cười nói: "Di dời thuận lợi như vậy không phải là công lao của tôi, nếu không phải là cậu dùng vũ lực chinh phục Lương Gia bình, chúng tôi thật sự là cũng không nghĩ ra được cách gì."

Triệu Dương Lâm không khỏi cười nói: "Vũ lực quả thật là có thể làm được nhiều việc, nhưng vũ lực cũng không phải là vạn năng. Thân là cán bộ quốc gia, trước tiên phải nghĩ tới dùng đức phục người."

Trương Dương nghe ra câu này của Triệu Dương Lâm là có ý nhắc khéo mình, mỉm cười nói: "Lấy đức phục người cũng phải phân đối tượng, anh nếu giảng đạo lývới người thấu tình đạt lý thì người ta sẽ phục, nhưng anh nếu như gẩy đàn cho trâu nghe, vậy thì người đó không thể nào hiểu được đâu, cho nên đối với trâu thì biện pháp tốt nhất là dùng đòn roi."

Triệu Dương Lâm mỉm cười không nói gì, đạo làm quan xử thế này của Trương Dương chắc chỉ dùng được với hắn thôi, người khác không học được, vận mệnh của thằng ôn này là có được bối cảnh cường đại, đồng thời cũng có vũ lực siêu mạnh.

Tôn Đông Cường nói: "Sắp thu hoạch vụ mùa rồi, cán bộ Phong Trạch đều được động viên, nghĩ tới anh phải phụ trách công tác xây dựng sân bay mới, thị lý lần này không phân phái nhiệm vụ cụ thể cho anh, anh vẫn tiếp tục phụ trách công tác chiêu thương dẫn tư đi."

Trương Dương cười nói: "Phó thị trưởng như tôi đây kỳ thực chỉ là trang trí."

Tôn Đông Cường nói: "Sau khi anh tới Phong Trạch đã làm được rất nhiều việc, thế chế Phong Trạch trước đây tử khí âm trầm, hiện tại đã mới mẻ hơn nhiều."

Trương Dương cười nói: "Kỳ thực người ta tuổi tác lớn rồi thì sẽ bị xơ cứng, tư tưởng mà xơ cứng thì khó có thể thích ứng được với sự biến hóa cải cách vật đổi sao dời." Câu này của hắn là nói Thẩm Khánh Hoa, nhưng sau khi nói xong mới ý thức được Triệu Dương Lâm vẫn ở bên cạnh, câu nói này chắc khác nào cũng ám chỉ cả lão đồng trí Triệu Dương Lâm. Trương Dương có chút xấu hổ giải thích: "Chủ nhiệm Triệu, tôi không phải là nói ngài đâu."

Triệu Dương Lâm biểu hiện rất rỗng rãi, y cười nó: "Tôi công nhận câu nói này của cậu, người ta tuổi tác lớn rồi thì phương diện đầu óc sẽ không còn được linh hoạt, ai cũng nói lão đồng chí thì có kinh nghiệm, kỳ thực đa số người theo sự bảo thủ lại tạo thành cái gọi là kinh nghiệm. Tôi bội púc nhất là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri, ông ta thân ở nơi cao mà lại làm được tới mức không mê luyến quyền lực, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, trong những vị quan to mà tôi biết cũng chỉ có mình ông ta là có được loại tâm cảnh này."

Trương Dương nói: "Bí thư Cố quả thực là bá lực phi thường, thân ở vị trí cáo mà có thể chân chính lui xuống được, thật là hiếm có."

Triệu Dương Lâm mỉm cười: "Tôi cũng nên về hưu rồi, tương lai của Giang Thành đều phải nhờ vào đám trẻ tuổi các cậu."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Triệu còn có cơ hội mà, nói không chừng còn được lên tỉnh ủy làm mấy năm."

Triệu Dương Lâm hiểu rằng Trương Dương chỉ nói đùa thôi, cười ha ha bảo: "Mệt rồi, thật sự là không muốn làm nữa, tôi ngồi ở vị trí cao như vậy thì cơ hội của đám thanh niên các cậu đã ít lại càng ít."

Trương Dương cười tủm tỉm, nói: "Vậy chủ nhiệm Triệu về hưu rồi, để thị trưởng Tôn tiếp nhiệm chức của ngài, nước phù sa của chúng ta không thể để chảy vào ruộng người ngoài được."

Da mặt Tôn Đông Cường có chút nóng lên, thằng ôn Trương Dương này đúng là ăn nói không lưu tình.

Triệu Dương Lâm thì bật cười, Trương Dương đây là nói đùa đầy thiện ý, có thể ở trước mặt họ nói ra những lời này, chứng tỏ sự cố kỵ giữa Trương Dương và họ đã được tiêu trừ, đây là một chuyện tốt.

Bọn họ ăn xong liền cùng nhau rời khỏi nhà ăn, gặp được chủ nhiệm chính hiệp Mã Ích Dân và phó thị trưởng Tiếu Minh cũng ăn xong đi ra, bọn họ mỉm cười chào hỏi Triệu Dương Lâm, sau đó nhìn dõi mắt nhìn họ rời đi.

Tiếu Minh nhìn bóng lưng của Triệu Dương Lâm, không khỏi thở dài.

Mã Ích Dân biết y vì sao lại thở dài, cười nói: "Hướng gió đổi nhanh thật." y cũng rất cảm thấy bất mãn với Triệu Dương Lâm.

Tiếu Minh cũng vậy, y đầy cảm khái, nói: "Khứu giác chính trị thật sự là không che đậy được." Ở sâu trong lòng Tiếu Minh có chút hối hận, lúc Đỗ Thiên Dã mới tới Giang Thành, y từng có cơ hội đứng trong trận doanh của Đỗ Thiên Dã, nhưng sự biến đổi của cao tầng tỉnh ủy khiến trong lòng y nảy sinh biến ý, về sau lại bị đám người Triệu Dương Lâm kéo vào trong trận doanh của họ. Y sở dĩ lựa chọn gia nhập trận doanh của họ, chủ yếu là bởi vì quan hệ của Triệu Dương Lâm và bí thư tỉnh ủy tân nhiệm Kiều Chấn Lương, theo sự gia nhập của Tả Viên Triêu, trận doanh của bọn họ lớn chưa từng có, thậm chí còn có lực lượng ngang ngửa với Đỗ Thiên Dã, nhưng ai ngờ Triệu Dương Lâm, người đầu tiên dựng lên trận doanh này lại thối lui sớm như vậy.

Tiếu Minh rất bực bội, sự phản cảm của Đỗ Thiên Dã đối với y đã viết lên mặt rồi, Tới hiện giờ y mới hiểu một đạo lý, đám người Triệu Dương Lâm và Tả Viên Triêu đều có một đức tính, cái mà bọn họ muốn là đoạt được lợi ích chính trị một cách lớn nhất, cho dù bọn họ móc nối được với bí thư tỉnh ủy thì sao? Đó là quan hệ của họ, bọn họ chỉ biết mò vợt lợi ích cho bản thân họ mà thôi, không thể nào tới lượt Tiếu Minh y. Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương căn bản là không thèm để ý tới một phó thị trưởng thành phố nho nhỏ như y. Tiếu Minh cảm giác mình bị lợi dụng, nhưng trong chính trị rất nhiều chuyện một khi chọn sai rồi, muốn quay đầu lại là rất khó. Tiếu Minh lại nghĩ tới lần trước Trương Dương bởi vì chuyện của căn nhà gỗ mà bị người ta tố cáo, chuyện đó không liên quan gì tới Tiếu Minh y, nhưng người khác lại đổ lên đầu y, đất là y cấp cho Trương Dương, Trương Dương không hoài nghi y thì hoài nghi ai?

Mã Ích Dân nói: "Sân bay mới, là một chính tích tốt."

Tiếu Minh nghe y nói vậy, càng thấy đau khổ, Đỗ Thiên Dã đã đề xuất y giao công tác lãnh đạo khu khai phá ra, khu khai phá bổ nhiệm thêm chủ nhiệm hội quản ủy, là cán bộ mà Đỗ Thiên Dã chọn, như vậy chẳng khác nào là trong tay y không có thực quyền, một bước sai thua cả bàn, xem ra trong mấy năm tại nghiệm của Đỗ Thiên Dã, mình khó mà phát triển được.

....

Các tập đoàn, các công ty lớn tham gia bỏ thầu sân bay mới đều lục đục kéo tới Giang Thành, sau khi những người này tới, điều phải làm trước tiên là phải câu thông quan hệ với người phụ trách hạng mục sân bay, Trương Dương và Triệu Dương Lâm đương nhiên là trung tâm được mọi người chú ý.

Trương Dương và Triệu Dương Lâm trước chuyện đã ước định rõ, bất kể là thân cận hay là xa lạ, bất kể là ai tới, trước khi gọi thầu chính thức bắt đầu, bọn họ sẽ không giao lưu với một ai cả. Nhưng các đại biểu tới tham gia đấu thầu vẫn không ngừng tới văn phòng của họ để bái phỏng. Triệu Dương Lâm vì muốn được yên tĩnh nên dứt khoát tắt luôn di động, tìm chỗ để trốn. Y nhìn rất thấu triệt, vốn là kiến thiết sân bay mới lần này không có việc của y, Đỗ Thiên Dã kéo y vào là có tính chất dẫn ra pháp trường, y không nghe không hỏi là tốt nhất.

Trương Dương thì tới bộ chỉ huy hiện trường sân bay ở Lương Gia bình, cho dù là trốn xa như vậy, song vẫn có thương nhân không ngừng tới. Trương Dương giao hết công tác tiếp đãi cho Phó Trường Chinh, mình thì cùng Thường Lăng Phong dẫn đốc công Nhật Bản Quy Điều Hạo Nhị vừa tới Giang Thành đến hiện tường thi công sân bay.

Quy Điền Hạo Nhị có thân hình khôi ngô hiếm thấy ở người Nhật Bản, thân hình cao một mét chín, so với Trương Dương thì mạnh hơn không ít, nghe nói thằng cha này là một cao thủ Không Thủ đạo. Mày rậm mắt to râu quai nón, y từng nhiều lần tham gia xây dựng sân bay, Thường Lăng Phong mời y tới mục đích chủ yếu là vì vấn đề giữ vững chất lượng phương diện sân bay, để mời được y cũng phải chi một khoản tiền thù lao không nhỏ, lương tháng là hai mươi ngàn đô la, căn cứ theo những gì mà Thường Lăng Phong nói, cái gì này là giá hữu nghị lắm rồi.

Quy Điền Hạo Nhị rất ít nói, tới hiện tường thì ngồi xuống nhón một nắm đất, miết miết trong tay, sau đó để đất rơi xuống, theo gió bay đi. Quỳ Điền nói: "Thị trưởng Trương, trừ tiền lương ra, tôi sẽ chế định một số chế độ quy tắc, phàm là những nhân viên công tác tham gia kiến thiết sân bay mới đều phải tuân thủ nghiêm ngặt." Y trước đây từng sống một đoạn thời gian ở Trung Quốc, cho nên nói tiếng Trung rất tốt.

Trương Dương nói: "Điều này nên làm mà, không có chế độ quy tắc nghiêm ngặt thì không thể làm được việc với hiệu suất cao."

Quy Điền Hạo Nhị nói: "Tôi muốn toàn trình tham gia hội gọi thầu, đối với tư chất của họ phải thẩm hạch nghiêm ngặt, thương gia không phù hợp với tiêu chuẩn nhất định phải thanh trừ."

Trương Dương nói: "Tôi cầu còn không được nữa là, đối đãi với những người này ngàn vạn lần đừng khách khí."

Quy Điền Hạo Nhị gật đầu, nói: "Tuần này tôi sẽ hoàn tất thẩm hạch tư liệu về những xí nghiệp, thương gia tham gia đấu thầu, người không phù hợp với điều kiện, đào thải trước luôn, hội gọi thầu không cần họ tham gia."

Trương Dương nói: "Tôi sẽ giao quyền lực trong chuyện này cho anh, anh cứ phóng tay mà làm."

Quy Điền Hạo Nhị gật đầu, một mình men theo con đường nhỏ ở phía trước mà bước đi.

Trương Dương và Thường Lăng Phong đều không đi theo, Trương Dương nhìn Thường Lăng Phong một cái, nói: "Tên Nhật Bản này được việc chứ?"

Thường Lăng Phong cười nói: "yên tâm đi, nhất định không có vấn đề, có điều có chuyện tôi phải nói trước, tính tình của Quy Điền Hạo Nhị rất nghiêm túc, làm việc kỹ lưỡng, sau này cả công trường sân bay là khu công tác của y, bất kỳ ai tiến vào khu công tác cũng đều phải phục tùng y, nếu như anh ngay cả điểm này cũng không làm được thì tốt nhất là sớm để Quy Điền Hạo Nhị đi đi, nếu không sau này khẳng định sẽ có mâu thuẫn."

Trương Dương cười nói: "Tôi thích người nghiêm túc, trên công tác cần phải có loại thái độ cẩn thận tỉ mỉ này."

Quy Điền một mình khảo sát hơn hai tiếng ở khoảng đất trống, Trương Dương và Thường Lăng Phong thì đứng ở đằng xa nhìn, cho tới khi mặt trời ngả về tây, Quy Điền Hạo Nhị mới từ xa chậm rãi quay về, trên PDA mà y mang theo đã ghi chép rất nhiều con số quan trọng.

Trương Dương cười nói: "Thế nào, tiến sĩ Quy?" Thằng ôn này bỏ bớt chữ Điền, Quy Điền biết thành Quy, may mà người Nhật Bản cũng không úy kỵ gì chữ này, Quy Điền gật đầu, nói: "Rất tốt, mảnh đất này rất thích hợp để xây dựng sân bay."

Thường Lăng Phong nói: "Sau khi hội gọi thầu kết thúc sẽ chính thức khởi công."

Quy Điền nói: "Cái mà tôi phụ trách là vấn đề có tính kỹ thuật, tôi chỉ cần đảm bảo hiệu suất công tác sân bay được ổn định, chất lượng an toàn phù hợp với tiêu chuẩn, những việc khác thì tôi sẽ không hỏi. Nhưng trong phạm vi mà tôi phụ trách, tôi muốn có quyền phát ngôn tuyệt đối."

Trương Dương nói: "Ok!"

Ba người quay về bộ chỉ huy, thấy hơn mười chiếc xe hào hao đỗ ở trước nhà, sắc mặt của Quy Điền lập tức biến đổi, y lao tới phòng thường trực, gầm lên với những bảo vệ phụ trách giữ cửa: "Ai bảo anh cho họ vào? Chẳng lẽ anh không biết, trừ xe nội bộ của bộ chỉ huy ra, những xe khác đều không được vào ư?"

Hai bảo vệ của phòng thường trực bị tên Nhật Bản này dọa cho giật nảy mình, thằng ôn này trông to con như vậy, bộ dạng hầm hầm tức giận quả thật là có mấy phần sát khí.

Trương Dương ước tới, nói với hai người bảo vệ: "Đây là tiến sĩ Quy Điền, phụ trách chất lượng công trình sân bay." Hắn cũng lấy làm lạ vì Quy Điền lại hầm hầm nổi giận như vậy, Quy Điền bị sao thế?

Quy Điền chỉ vào những điều cần phải biết về chế độ thăm hỏi được ghi ở cửa phòng thường trực, bên trên quả nhiên có một điều, xe ngoài được phép vào trong, nói ra thì vẫn là chế độ điều lệ mà Trương Dương đã chế định. Quy Điền nói: "Đã chế định chế độ rồi thì phải tuân thủ."

Trương Dương gật đầu, không ngờ tên Nhật Bản này lại nghiêm túc như vậy.

Phó Trường Chinh mặt mày ảo não ngồi trong văn phòng, trên sa lông có hơn chục người đang ngồi, toàn là tới tìm Trương Dương. Trong đó còn có Lương Thành Long của tập đoàn Phong Dụ, Phương Văn Đông của tập đoàn Thịnh Thế, bọn họ đều là bạn bè, người quen của Trương Dương, đuổi ai đi cũng dở.

Trương Dương bước vào văn phòng, nhìn thấy người ngồi đầy phòng, nói: "Các anh làm cái gì vậy? Đều là chạy tới chỗ tôi đòi ăn cơm chùa à?"

Lương Thành Long vừa mới tới, gã cười nói: "Còn không phải là tìm cậu để giao lưu sao? Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, chúng tôi muốn câu thông với chỉ huy Trương để hiểu về một số tình hình cụ thể."

Trương Dương mặt đầy vẻ công việc, nói: "Tình hình củ thể đều in trên giấy rồi, các anh ở chỗ tôi chỉ tổ mất thời gian thôi, chuyện này tôi nói không được. Có điều đã tới rồi thì tôi cũng không thể để anh ai tới vô ích, cái biển mà tôi viết ở cánh cửa bên trái các anh có thấy không?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, có người hiếu kỳ ra ngoài xem, bên trên viết nơi quản lý chất lượng công trình.

Trương Dương nói: "Các anh muốn tham gia đấu thầu, vậy thì đi tìm tiến sĩ Quy, đó là quản đốc Nhật Bản mà tôi mời tới, tư chất và trình độ thi công của các anh rốt cuộc có thể được thông qua hay không thì đều giao cho ông ta quyết định, trước tiên đi tìm hiểu đi."

Trương Dương vừa nói vậy, không ít người đứng dậy đi tìm Quy Điền.

Lương Thành Long và Phương Văn Đông đều không đi, Lương Thành Long nói: "Thị trưởng Trương, cậu mời cả quỷ Nhật Bản tới à?"

Trương Dương cười nói: "Tôi gọi đây là tăng tiến giao lưu Trung - Nhật."

Lương Thành Long nói: "Tan làm tôi ở ngoài xe đợi cậu."

Trương Dương gật đầu, nói: "Anh lái xe ra ngoài đi, sau này được phép đi vào bộ chỉ huy nữa."

Lương Thành Long cười khổ, gật đầu rồi quay người ran ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Phương Văn Đông, Trương Dương mỉm cười nhìn Phương Văn Đông, nói: "Phương tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

Phương Văn Đông nói: "Thị trưởng Trương, anh tôi viết một bức thư cho anh!"

Trương Dương gật đầu, Phương Văn Đông bước tới giao cho Trương Dương bức thư mà Phương Văn Nam tự tay viết, sau khi hoàn thành chuyện này, lập tức bỏ đi, không tiếp tục ở lại nữa.

Trương Dương mở bức thư đó ra, Phương Văn Nam là viết thư ở trong tù, trong thư nhắc lại tình cảnh lúc ở chung với Trương Dương. Trương Dương nhớ lại quá khứ mà trong lòng cũng không khỏi cảm khái, nhớ lúc trước Phương Văn Nam phú giáp một phương, tập đoàn Thịnh Thế của y ở Giang Thành là xí nghiệp dân doanh số một số hai, nhưng một loạt những biến cố khiến y từ đỉnh cao của nhân sinh trong nháy mắt rơi xuống vực sâu. Hiện tại lại thành một tù nhân, từ trong thư có thể nhìn ra Phương Văn Nam đã có lại đấu chí, y muốn Trương Dương cho tập đoàn Thịnh Thế một cơ hội. Trương Dương đọc xong phong thư, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề, hắn thủy chung cảm thấy thương xót cho vận mệnh của Phương Văn Nam, từ sau khi Phương Văn Nam vào tù, sinh ý của tập đoàn Thịnh Thế ngày một đi xuống, nể phần tình bạn bè ngày trước, Trương Dương quả thực là nên cho họ một cơ hội.