Y Đạo Quan Đồ

Chương 451: Phong hồi lộ chuyển



Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên cơ bản người vỗ tay đều là quan viên và phóng viên của Giang Thành, một phen trả lời này của Trương Dương thật sự là quá đẹp, chỉ mấy câu ngắn ngủi thôi đã tỏ rõ với công chúng rằng không phải là Hà Trường An từ bỏ đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành, mà là y không phù hợp với điều kiện của Giang Thành.

Có phóng viên giơ tay nêu câu hỏi, cách hội gọi thầu chính thức bắt đầu còn mấy phút nữa, Đỗ Thiên Dã cũng mỉm cười gật đầu, tỏ ý bảo hắn nêu câu hỏi.

Phóng viên đó nói: "Bí thư Đỗ, tôi còn muốn hỏi vì sao Tra Tấn Bắc tiên sinh cũng từ bỏ đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành? Theo như tôi biết thì điều khiển mà ông ta đưa ra khá là ưu đãi, vì sao sau ông ta sau khi đối thủ cạnh tranh chủ động rút lui, cũng lựa chọn từ bỏ theo? Thân là hai thương nhân rất có ảnh hưởng của quốc nội, sự từ bỏ của họ có phải là có hàm nghĩa đặc thù gì không?"

Đỗ Thiên Dã hỏi lại: "Điều kiện mà hai nhà đầu tư đưa ra chỉ có người nộ bộ của chúng tôi biết, anh vì sao lại biết vậy?"

Phóng viên đó cười nói: "Chúng tôi còn có rất nhiều con đường."

Đỗ Thiên Dã mỉm cười nhìn sang hai bên: "Xem ra là có người trong nội bộ ban lãnh đạo của chúng tôi tiết lộ ra ngoài rồi."

Thị trưởng Tả Viên Triêu nghe ra là câu này của Đỗ Thiên Dã rõ ràng là có ám chỉ, có điều y vẫn bất lộ thanh sắc, võ đài ngày hôm nay không thuộc về y, bất kể là thành hay bại đều là chuyện của người khác.

Đỗ Thiên Dã nói: "Tra Tấn Bắc tiên sinh từ bỏ đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành là sự thực, nhưng có một điểm ông ta giống với Hà Trường An, sự từ bỏ của họ là xây dựng trên cơ sở bị chúng tôi đào thải. Như mọi người đã biết, Tra Tấn Bắc tiên sinh trước đây môt mực làm việc trong ngành đồ trang sức, đối với ngành xây dựng căn bản là một người không chuyên, công trình sân bay mới đối với Giang Thành, thậm chí đối với cả địa khu bắc bộ Bình Hải đều là cực kỳ quan trọng, khi chúng tôi lựa chọn người hợp tác đầu tư nhất định phải cực kỳ thận trọng."

Trương Dương nhắc Đỗ Thiên Dã là đã hết giờ rồi, Đỗ Thiên Dã nhân cơ hội kế thúc hội chiêu đãi lần này, gã ý thức được hướng gió hôm nay có chút không đúng, rất nhiều phóng viên đều có chuẩn bị mà tới, vấn đề được hỏi đều là một số đề tài khá mẫn cảm, nếu như tiếp tục, không biết sẽ còn hỏi ra những câu hỏi gì.

Đúng chín rưỡi, đại hội gọi thầu chính thức bắt đầu, trong đại sảnh hội nghi đầu người lúc nhúc, xem ra nhân khí vẫn không tồi, chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm đại biểu cho bộ chỉ huy sân bay nói rõ quy tắc tranh thầu, đám lãnh đạo Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triêu thì bắt đầu lui xuống, không ai biết chắc được trong quá trình tranh thầu sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ đối với quá trình không quan tâm lắm, chỉ coi trọng kết quả.

Thường Lăng Phong và Quy Điền Hạo Nhị cũng tới hiện trường. Trương Dương và bọn họ thương lượng một chút, hội gọi thầu hôm nay là do Trương Dương chủ trì, Thường Lăng Phong nói khẽ: "Vừa nhận được tin tức, đã có mười hai nhà bỏ tranh thầu rồi."

Trương Dương sớm đã có chuẩn bị tâm lý đối với loại tình huống này, hắn nhìn hội trường, mỉm cười nói: "Vẫn còn nhiều người ở lại, không sao đâu, chúng ta bắt đầu tranh thầu từ nhà đón khách của sân bay, phía Lương Thành Long tôi nắm chắc."

Thường Lăng Phong nói: "Anh đúng là nước phù sa không để chả ra ruộng của người ngoài, Lương Thành Long là bạn của anh, quả nhiên là có chuyện tốt thì nghĩ tới anh ta trước, không sợ người khác nói anh không công tâm à?"

Trương Dương cười nói: "Anh đừng có trách oan tôi, tất cả đều đi theo quy trình bình thường, gã có bản sự thì tranh thầu, không có bản sự thì đành chịu thua, tiến sĩ Quy không phải công nhận rằng gã phù hợp với điều kiện ư?" Hắn nhìn về phía Lương Thành Long ở đằng xa, Lương Thành Long đang nhận điện thoại, không ngừng gật đầu, gác điện thoại rồi mới chú ý tới ánh mắt của Trương Dương, Lương Thành Long cười cười, ánh mắt có chút lấp lánh.

Trương đại quan nhân lúc này đặc biệt chú ý tỉ mỉ, vẻ mặt không tự nhiên của Lương Thành Long khiến cho hắn cảm thấy có chút bất diệu, quả nhiên, Lương Thành Long đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trương Dương, nói khẽ: "Xin lỗi người anh em, tôi định rút rồi."

Trương Dương cố nhịn sự phẫn nộ ở trong lòng, hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

Lương Thành Long nói: "Công trình ở phía Nam Tích đã bàn xong rồi, tôi không thể kiêm cố cả hai phương diện."

Trương Dương có chút mất mát nói: "Hiểu rồi." Nói là hiểu nhưng trong lòng lại rất thất vọng về Lương Thành Long, lần trước lúc ở Lam Ma Phương Đông Giang, Trần Thiệu Bân và Kiều Bằng Phi phát sinh xung đột, Lương Thành Long thân là bạn bè lại lựa chọn đứng ở phía đối phương, hiện giờ tới lúc mình cần sự giúp đỡ của bạn bè nhất, thằng ôn này lại diễn lại trò cũ, lâm trận bỏ chạy.

Thường Lăng Phong cũng ý thức được có chút bất diệu, gã nói nhỏ: "Có lẽ hôm nay không nên công khai tranh thầu."

Trương Dương không nói gì, hắn chẫm rãi bước lên bục chủ tịch, đi tới ngồi xuống cạnh Triệu Dương Lâm, hai người trao đổi ánh mắt, Triệu Dương Lâm nhìn quen mưa gió rồi, đối với tình huống ở hiện trường cũng có dự cảm, y nói nhỏ: "Tới giờ rồi."

Trương Dương nói vào micro: "Tôi tuyên bố, hội gọi thầu sân bay mới của Giang Thành chính thức bắt đâu." Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, ngưởi ở hiện trường tuy không ít, nhưng tiếng vỗ tay lại lác đác, Trương đại quan nhân có chút bực bội, con mẹ nó, không cổ vũ cho ông đây à.

Trương Dương nói: "Căn cứ vào quy trình công tác tranh thầu mà chúng tôi đã chế định trước, trước tiên phải tiến hành gọi thầu công trình nhà khách của sân bay, đây cũng là kiến trúc có tính tiêu chí của sân bay, đại biểu cho hình tượng của sân bay, có thể nói là một trong những trọng điểm của lần gọi thầu này của chúng tôi. Trước đó, thông qua luận chứng tổng hợp và kiểm tra đánh giá toàn diện của chúng ta, từ rất nhiều đơn vị tranh thầu chọn ra sáu xí nghiệp xây dựng phù hợp, trong đó xí nghiệp nhà nước có bốn nhà, trước tiên tôi muốn cám ơn mọi người đã có thể tới tham gia lần tranh thầu này, sự có mặt của các vị là sự ủng hồ lớn nhất đối với Giang Thành chúng tôi, tiếp theo đây tôi xin giành thành gian cho mấy đơn vị tranh thầu các vị."

Trương Dương nói xong, phát hiện năm đơn vị tranh thầu còn lại không có ai ứng tiếng, hắn hướng ánh mắt về phía Phương Văn Đông, Lương Thành Long lâm trận bỏchạy, hắn chỉ có thể hi vọng vào người quen này thôi, Phương Văn Đông lúc trước cũng hùng tâm bừng bừng định nhảy vào, chính là bức thư của Phương Văn Nam, anh trai gã đã khiến Trương Dương quyết định giúp tập đoàn Thịnh Thế một tay, đương nhiên tập đoàn Thịnh Thế sở dĩ có thể gia nhập cũng có liên quan nhất định tới thực lực của bản thân họ, nếu không thì làm sao mà qua được cửa của vị quản đốc Nhật Bản Quy Điền Hạo Nhị."

Phương Văn Đông đương nhiên minh bạch Trương Dương nhìn gã là có ý gì, gã cúi đầu xuống.

Trương Dương thấy toi rồi, thằng cha này cũng sợ rồi.

Hiện trường rơi vào một khoảng lặng, năm đơn vị tranh thầu cũng không có ai chủ động đứng ra lên tiếng, Trương Dương nói: "Nếu tiếp tục giữ im lặng thì có nghĩa là các vị bỏ quyền."

Vẫn không có ai lên tiếng, năm người đều nhất trí bỏ quyền.

Trương Dương nổi giận rồi, con mẹ nó làm cái trò gì vậy? Lúc ban đầu thì người này chen người kia, chỉ sợ mình tụt lại phía sau, nhưng hiện tại thực sự bắt đầu gọi thầu thì lại phơi khô ta, hôm nay lảo tử mất mẹ nó hết mặt mũi rồi.

Hội trường bắt đầu có tiếng xì xầm, tất cả mọi người đều châm biếm Trương Dương, hội gọi thầu của Giang Thành làm thực sự là thảm tới cực điểm, vừa bắt đầu đã gặp phải khó khăn lớn như vậy.

Triệu Dương Lâm mặt tái xanh lại, thân là một lão Đảng viên, cảm giác vinh dự tập thể của y rất mạnh, công trình của chính phủ quan trọng như vậy, xí nghiệp bên ngoài không tới ủng hộ thì thôi đi, ngay cả xí nghiệp địa phương của Giang Thành cũng không ủng hộ. Chuyện này bị truyền ra, cả ban lãnh đạo Giang Thành đều bi người ta coi là trò cười, Triệu Dương Lâm nhìn Trương Dương.

Trương Dương lúc này vẫn có thể nghĩ ra cách đánh trống lảng, hắn cười nói: "Xem ra mọi người đều rất ngại ngùng, vậy được, chuyện nhà khách của sân bay để sau vậy, giành thêm thời gian cho mọi người suy nghĩ, chúng ta tiếp theo tiến hành gọi thầu thiết bị máy móc công trình."

Trương Dương vừa dứt lời, quản đốc kiêm bí thư nhà máy máy móc công trình Giang Thành Tào Chính Dương đứng dậy tỏ thái độ: "Chúng tôi bỏ quyền, công trình sân bay mới đối với chúng tôi mà nói thì quá lớn, chúng tôi có lòng nhưng lại không đủ sức."

Y vừa nói ra câu này, không những Trương Dương tức giận mà ngay cả Triệu Dương Lâm cũng tức, Tào Chính Dương ông tốt xấu gì cũng là xí nghiệp có tính đại biểu nhất của Giang Thành, sự thay đổi chế độ của nhà máy máy móc công trình Giang Thành sở dĩ có thể thành công không phải là nhờ thị lý giúp đỡ ư, hiện tại lúc thị lý cần sự hồi báo của ông thì ông không ngờ lại chơi trò này.

Trên mặt của Trương đại quan nhân không chút che giấu sự khinh bỉ đối với Tào Chính Dương, hắn cười nói: "Con người ta quý nhất là ở chỗ tự biết lấy mình, nhà máy máy móc công trình Giang Thành tuy là xí nghiệp bản địa, nhưng chúng tôi cũng không thể thiên vị, trong công tác gọi thầu phải làm thật công bằng công chính, coi tất cả những người tới tranh thầu như nhau cả."

Tào Chính Dương bị những lời này của Trương Dương khiến cho không còn măt mũi gì cả, có điều y cũng hiểu hành vi của mình hôm nay khẳng định là đắc tội với thị lý, Tào Chính Dương không sợ, y đã sắp về hưu rồi, trong mắt y công trình sân bay mới của Giang Thành là một cái động không đáy, thân là xí nghiệp Giang Thành, sự gia nhập của họ cuối cùng có khả năng là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về, y vì nghĩ cho nhân viên của xí nghiệp, y không thể để nhà máy máy móc công trình Giang Thành vừa có khởi sắc lại rơi vào khốn cảnh, Tào Chính Dương cho rằng mình không làm gì sai.

Triệu Dương Lâm có chút hối hận vì mình đã tới tham gia hội gọi thầu này, nhà khách của sân bay không có người cạnh tranh, máy móc công trình cũng đối diện với khốn cảnh tương tự, ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy, ở trước nhiều ống kính như vậy, y cảm thấy mình và Trương Dương giống như là hai con trâu vậy, trong sinh nhai chính trị của y chưa bao giờ phải đối diện với cục diện xấu hổ như lúc này, hôm nay Giang Thành sẽ trở thành trò cười của cả tỉnh Bình Hải, mà y và Trương Dương sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Biểu hiện của Trương đại quan nhân lúc này thì bình tĩnh hơn Triệu Dương Lâm nhiều, hắn mỉm cười, nói: "Cơ hội luôn giành cho những người dũng cảm, co đầu rút cổ thì đừng có bàn tới cải cách." Các phóng viên bắt đầu không ngừng quay chụp hiện trường, bọn họ đều ngửi thấy mùi gió thổi mưa giông trước cơn bão, các phóng viên đều hi vọng nhìn thấy một tràng diện bất ngờ, ở phía Giang Thành trông thì tẻ ngắt, nhưng trong mắt những phóng viên bọn họ thì chuyện này là tin tức đáng để ghi lại trong lịch sử cải cách của Giang Thành.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng trình tự tranh thầu lần này sẽ tiếp tục bảo lưu thì một nam tử trung niên đứng dậy, y mỉm cười, nói: "Đối thủ mạnh nhất của chúng tôi đã bỏ quyền, vậy thì nhà máy máy móc công trình Lam Sơn chúng tôi sẽ trở thành người tranh thầu duy nhất của hạng mục này, chủ nhiệm Triệu, phó thị trưởng Trương, điều này phải chăng có nghĩa là hôm nay chúng tôi thành công giành chiến thắng rồi?"

Hiện trường xôn xao, rất nhanh liền có phóng viên nhận ra, nam tử trung niên này chính là quản ốc nhà máy máy móc công trình Lam Sơn Chu Đông Vũ, luận thực lực, luận quy mô của nhà máy, nhà máy máy móc công trình Lam Sơn không nghi ngờ gì nữa đều hơn hẳn nhà máy máy móc công trình Giang Thành, Tào Chính Dương thân là xí nghiệp địa phương, có ưu thế mà người khác không thể sánh bằng, nhưng y lại từ bỏ tranh thầu, Chu Đông Vũ tất nhiên là giành chiến thắng.

Trương Dương mỉm cười, nói: "Chúc mừng quản đốc Chu, hi vọng chúng ta trong kiến thiết sân bay mới sẽ hợp tác mật thiết, cùng nhau phát triển."

Rất nhiều người ở hiện trường đều vỗ tay, dẫu sao thì hôm nay có mặt ở đây cũng là người Giang Thành nhiều hơn, không ai muốn thành thị của mình lại mất mặt trong lần gọi thầu này.

Trương Dương mời Chu Đông Vũ lên bục, ở ngay hiện trường ký bản hợp đồng mua sắm máy móc công trình xây dựng đầu tiên. Lúc bọn họ nắm tay, Trương đại quan nhân dùng hai tay để nắm tay Chu Đông Vũ, chẳng ai thiếu diệt gấm thêu hoa, cái thực sự cần là tặng than trong ngày tuyết rơi, chỉ có phần tình nghĩa này mới đáng trân trọng. Chu Đông Vũ tuy quen Trương Dương không lâu, nhưng y lại ngập tràn hi vọng đối với tương lai của sân bay mới, y muốn nắm lấy cơ hội lần này để thực hiện đưa xí nghiệp bay cao thêm lần nữa.

Bồng không khí ở hiện trường cũng bởi vì bản hợp đồng đầu tiên này mà hòa hoãn hơn nhiều, án chiếu theo trình tự thì tiếp theo sẽ là tranh thầu thi công đường sân bay, mấy công ty làm đường tranh thầu đã lén lút tỏ ý bỏ quyền, biểu hiện vừa rồi của Chu Đông Vũ không hề mang lại cho họ nhiều lòng tin cho lắm.

Trương Dương hôm nay gặp phải khó khăn cực lớn, hắn lưu ý thấy trên trán Triệu Dương Lâm đã toát đầy mồ hôi, hiệu quả điều hòa của hội trường rất tốt, theo lý thì đồng chí Triệu không đến nỗi nóng như vậy, khẳng định là vì chịu áp lực quá lớn, hôm nay hội tranh thầu công khai này họ đã thất sách rồi.

Triệu Dương Lâm ghé vào tai Trương Dương, nói: "Dứt khoát tuyên bố có tình huống đột phá, kết thúc trước đi, để sau hẵng tính."

Trương Dương nói khẽ: "Cưỡi hổ khó xuống."

Lúc này Trương Dương nghe thấy ở tỏng góc truyền ra giọng nói quen thuộc: "Chủ nhiệm Trương, xin hỏi lúc nào thì tới lượt công trình thông tấn chúng tôi tranh thầu."

Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, một nam tử trẻ tuổi mặt áo phông màu đen mỉm cười nhìn hắn, chính là Cố Minh Kiện vừa ra tù không lâu.

Trương Dương ngây ra, lập tức trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hắn mỉm cười, nói: "Bình tĩnh chớ vội, binh mã chưa động, lương thảo đi trước, tôi trước tiên quyết định việc gọi thầu nhà ăn sân bay đã rồi mới nói."

Những người tham dự đều bật cười, ai cũng biết rằng chuyện gọi thầu nhà ăn căn bản không nên đem ra nói ở đây, Trương Dương rõ ràng là cố ý làm vậy, mục đích là hâm nóng bầu không khí tẻ nhạt của hiện trường tranh thầu.

Bao gồm Tô Tiểu Hồng, Lý Thừa Kiền cùng với Cảnh Lục tới từ Bát Trân cư của Phong Trạch toàn bộ đều giơ tay lên, bọn họ đều làm nền, có điều lúc này Trương Dương muốn bọn họ sắm vai chính, muốn bọn họ ủng hộ. Ai cũng nhìn ra hiện tại là lúc Trương Dương cần giúp đỡ nhất.

Ai cũng biết rằng tranh thầu nhà ăn là mánh lới, là một tấm màn che mà Trương Dương đùng để che đi sự xấu hổ của mình. Phóng viên hành văn đã bắt đầu chuẩn bị tin tức rồi, phía đầu tư lui khỏi, phía thương nhân nhận thầu xây dựng cũng rút lui, hội tranh thầu lần này của Giang Thành sẽ thất bại, cực kỳ thất bại.

Đấu thầu nhà ăn của công trường sân bay mới cuối cùng đã kết thúc với thắng lợi của Cảnh Lục, Tô Tiểu Hồng vốn không có hứng thú lắm với cái này, chỉ mấy nhà háng ở Giang Thành đã khiến cô ta bận túi bụi rồi, cô ta sở dĩ tham gia đấu thầu đều là bởi vì muốn ủng hộ Trương Dương.

Triệu Dương Lâm cũng hiểu rằng gọi thầu nhà ăn công trường sân bay chỉ có thể mang tới tác dụng hòa hoãn, sau này nói ra chỉ tổ bị người ta cười cho, nhưng y cũng không có chủ ý gì, lần thứ hai nhắc Trương Dương: "Đến lúc kết thúc rồi đó."

Đúng vào lúc Trương đại quan nhân đang nghĩ xem nên dùng cách gì để làm gián đoạn lần tranh thầu này thì nhìn thấy bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng quay lại hội trường. Trương Dương vốn cho rằng tình tự của gã xuống thấp, nhưng không ngờ trên mặt y lại tươi cười hớn hở.

Trương Dương nói khẽ: "Vẫy chưa phải là lúc quay lại đâu."

Đỗ Thiên Dã quay micro sang cạnh miệng, mỉm cười tuyên bố: "Tôi xin được tuyên bố một tin tức mới với mọi người."

Tất cả phóng viên đều giỏng tai lắng nghe, hôm nay đã thảm tới mức này rồi, còn có tin tức tốt gì mà tuyên bố nữa? Đỗ Thiên Dã vang vọng hữu lực nói: "Tôi vừa nhận được thông tri của tỉnh lý, các lãnh đạo tỉnh đề đều đã phê duyệt rõ ràng, trong điểm ủng hồ xây dựng sân bay mới của Giang Thành, các thường ủy tỉnh đã trải qua thảo luận, cân nhắc tới tình hình trước mặt của Giang Thành, quyết định từ ngân sách tỉnh trích ra năm trăm triệu nhân dân tệ để trọng điểm ủng hộ công tác kiến thiết sân bay mới của Giang Thành." Lời nói của Đỗ Thiên Dã như hòn đá lớn làm dậy sóng, cả hiện trường xôn xao bát nháo.

Trong khoảng thời gian ngắn mà biến hóa quá nhanh, đừng nói là các phóng viên không tiếp thụ nổi, cho dù là Trương Dương cũng không hiểu. Thế là sao? Tỉnh lý không phải là trọng điểm ủng hộ cảng Nước Sâu Nam Tích ư? Sao đột nhiên lại ủng hộ xây dựng sân bay mới Giang Thành? Chẳng lẽ lão Đỗ chịu kích thích quá, ở ngay trước mặt mọi người nói dối ư? Nghĩ lại thì thấy không thể nào, con người của Đỗ Thiên Dã trước giờ luôn rất nghiêm túc, rất ít khi nói dối, vả lại gã nếu mà nói dối như vậy, khẳng định sẽ bị người khác vạch trần.

Trương Dương nói: "Thật ư?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, mặt mày tươi cười đứng dậy, nói: "Xét thấy sự biến hóa đột ngột của chính sách, tôi chính thức tuyên bố hội gọi thầu hôm nay tạm thời gác lại sau, thời gian cụ thể thì xin mọi người đợi thông báo."

Các phóng viên đều xông lên phỏng vấn như ong vỡ tổ, Trương đại quan nhân sớm đẫ tích đầy một bụng tức, vỗ mạnh lên bàn, nói: "Làm cái gì vậy hả? Hội chiêu đãi phóng viên không phải đã mở rồi ư? Lúc các người nên hỏi thì sao không hỏi, lúc không nên hỏi thì lại ùa lên, muốn phỏng vấn à, đợi hội chiêu đãi lần sau đi."

Đỗ Vũ Phong phụ trách giữ trật tự hội trường hôm nay suất lãnh cảnh sát đi tới. Trương Dương nói: "Đội trưởng Đỗ, anh tới đúng lúc lắm, ai dám làm loạn trật tự xã hội thì cứ bắt người đó lại." Hắn vỗ vai Thường Lăng Phong, nói: "Nơi này giao lại cho anh." Nó xong liên đuổi theo Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã sau khi ra khỏi cửa liền leo lên chiếc xe Hồng Kỳ đã đợi gã ở đó từ trước, Trương Dương kéo cửa xe không chút khách khí ngồi vào. Thư kỳ Giang Nhạc ngồi ở ghế trước. Đỗ Thiên Dã nói: "Xuống xe đi, tôi phải đi mở họp thường ủy."

Trương Dương nói: "Thật à?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi giống người đang nói đùa lắm à?"

"Năm trăm triệu ư?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói: "Trên cuộc họp thường ủy tỉnh đã xác định chuyện này, là do bí thư Kiều đề nghị và một tay vỗ bàn định án."

Trương đại quan nhân ngây ra, hắn lúc này thật sự là nghĩ không thông, trong mắt hắn, Kiều Chấn Lương là một lòng muốn ủng hộ xây dựng cảng Nước Sâu Nam Tích, nhưng sao đột nhiên lại biến thành ủng hộ xây dựng sân bay mới Giang Thành, không phải là mình không hiểu, là thế giới này biến hóa quá nhanh."

Đỗ Thiên Dã nói: "Xuống xe đi, tôi thật sự có việc mà."

Trương Dương lúc này mới ù ù cạc cạc đẩy cửa bước xuống, hắn không hiểu, thậm chí là không thể nào tin vào sự thực là tỉnh lý cấp cho năm trăm triệu, bọn họ tranh thủ lâu như vậy, tỉnh lý thủy chung không có thái độ rõ ràng, nhưng khi hạng mục sân bay mới của họ rơi vào khốn cảnh thì năm trăm triệu này lại tới tay.

Trương Dương vừa chậm rãi tiêu hóa tin tức này vừa quay trở lại. Hắn vừa nhìn thấy Cố Minh Kiện, thằng ôn này không vô duyên vô cớ lại chạy tới đây, Cố Giai Đồng có tám chín phần mười là đi cùng gã.

Trương Dương đang tìm Cố Minh Kiện thì điện thoại đổ chuông, người gọi tới là Kiều Mộng Viện, Trương Dương không đợi cô ta lên tiếng đã vội vã hỏi: "Mộng Viện, vừa rồi nghe nói là tỉnh lý cấp cho Giang Thành chúng tôi năm trăm triệu, là thật hay giả đó?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi gọi điện thoại tới chính là để nói với anh chuyện này, tôi còn nghe cha tôi nói nữa đấy. Là thật, ông ấy bảo tôi chuyển cáo với anh rằng, nhất định phải làm thật tốt, tỉnh lý sẽ toàn lực ủng hộ công tác xây dựng sân bay mới của Giang Thành."

Trương Dương kích động đến nỗi có chút lắp bắp: "Cám ơn cha... ối nhầm, cám ơn cha cô, giúp tôi nói cám ơn cha cô."

Kiều Mộng Viện cười khúc khích, nói: "Được rồi, anh có cơ hội thì trực tiếp cám ơn ông ấy đi, nói chung là bớt nói xấu sau lưng ông ấy thôi."

Trương Dương vội vàng nói: "Cho tôi mượn thêm một cái gan tôi cũng không dám đâu."

Kết thúc điện thoại với Kiều Mộng Viện, Trương Dương lại quay về hội trường tranh thầu, phát hiện mọi người đều tản đi rồi. Đỗ Vũ Phong thấy Trương Dương quay về, bước lên nói: "Tôi sai người đuổi hết đám phóng viên đó đi rồi, trừ tạo hỗn loạn, chế tạo sự đoan ra thì họ chẳng giúp gì được cho đại nghiệp cải cách cả."

Trương đại quan nhân bởi vì có năm trăm triệu tiền công trình mà tâm tình tốt hơn nhiều, hắn mỉm cười, nói: "Có thấy Cố Minh Kiện không?"

Đỗ Vũ Phong lắc đầu, nói: "Tôi đâu có rảnh mà chú ý, chỉ thấy Thường Lăng Phong và tên Nhật Bản đó tới bãi đỗ xe rồi thôi."

Trương Dương cũng bước về phía bãi đỗ xe, bên ngoài còn có mấy phóng viên bám ở đó, thấy Trương Dương đi ra, bọn họ lập tức lao lên, Trương đại quan nhân nắm chắt hai tay, xương ngón tay kêu rắc rắc như đỗ nổ, dọa cho mấy phóng viên đó vội vàng lui lại, khuynh hướng bạo lực của thằng ôn này mọi người đều biết, nếu không cẩn thận chạm phải vảy ngược của hắn, kiểu gì cũng ăn đòn.

Trương Dương nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng của Cố Minh Kiện đâu, chỉ đành đi về phía xe pickup của mình, tới trước xe pickup lại phát hiện Cố Minh Kiện đang đứng ở đó đợi hắn.

Trương Dương cười nói: "xuất quỷ nhập thần quá, sau khi sống lại quả nhiên là thoát thai thoát cốt."

Cố Minh Kiện mặt nóng lên, gã và Trương Dương từng thân thiết vô cùng, về sau bởi vì các loại biến cố mà thành xa lạ, khi gã cơ hồ là lâm vào tuyệt cảnh thì lại là Trương Dương lại không tính toán hiềm kích xưa mà rửa oan cho gã, đoạn oán cừu ngày trước sớm đã phai nhạt, Cố Minh Kiện đang không biết nên mở miệng như thế nào thì Trương Dương đã nắm tay gã, ôm gã một cái thắm thiết, nói: "Minh Kiện, hoanh nghênh cậu trở về." Sau đó lại vỗ lên vai Cố Minh Kiện, nhìn khuôn mặt đã bớt đi mấy phần ngây ngô của cậu em vợ này, mỉm cười, nói: "Lên xe đi, tôi đón gió tẩy trần cho cậu."

Cố Minh Kiện cười nói: "Cha và chị tôi đều tới, giờ đang đợi ở nhà máy chế thuốc của Giang Thành, là cha tôi bảo tôi tới xem tình hình."

Nghĩ tới Cố Giai Đồng, Trương Dương trong lòng nóng lên, hắn gật đầu, nói: "Vậy thì chúng ta đi thôi."

Cố Doãn Tri đã vứt bỏ được trọng nhiệm của bí thư thị ủy, hiện giờ mặc áo phông màu xanh lam đậm, quần tay màu xám, cười trông rất hòa khí, từ trên người ông ta cơ hồ là không hề tìm thấy được sự bá đạo và uy nghiêm ngày trước, ông ta hiện tại chính là một trường giả bình thường.

Cố Giai Đồng khoác tay cha, đang giới thiệu tình hình của nhà máy chế thuốc Giang Thành cho ông ta, Thường Hải Thiên vừa từ bệnh viện trở về cũng ở bên cạnh.

Cố Doãn Tri đang nghe họ giới thiệu, hài lòng gật đầu.

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Cố, lợi nhuận của chúng tôi năm nay chắc có thể đạt tới năm ngàn vạn."

Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi đã không còn là bí thư nữa rồi, tiểu Thường, cậu gọi tôi là bác Cố thì thuận tai hơn." Ông ta vừa dứt lời thì nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của Trương Dương: "Bí thư Cố, ngài tới rồi!"

Cố Doãn Tri quay người lại, mỉm cười nhìn Trương Dương: "Xem ra tôi vẫn phải nhắc lại một lần, tôi đã về hưu rồi."

Trương Dương nói: "Ở trong lòng tôi, vĩnh viễn chỉ có một bí thư Cố ngài."

Cố Doãn Tri bật cười, thằng ôn này vỗ mông ngựa trước giờ chẳng bảo giờ hiểu được hai chữ hàm súc, ông ta cười mắng: "Nói linh tinh."

Cố Giai Đồng cũng cười tươi như hoa, con mặt giống như thủy tinh tiếp xúc với ánh mắt của Trương Dương, lập tức quấn lấy nhau, may mà bọn họ đều học được khống chế bẩản thân.

Sức chú ý của Trương Dương tập trung lên người Cố Doãn Tri, cung kính nói: "Bí thư Cố, ngài đã nghỉ hưu rồi, chắc phí dụng chiêu đãi ngài không được thanh toán nữa. Vậy đi, ăn uống ngủ nghỉ của ngài ở Giang Thành để cho tôi lo."

Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi không cho cậu cơ hội đâu, Giai Đồng, con là nhà tư bản, con lên đi."

Cố Giai Đồng mỉm cười, nói: "Đã bảo nhà ăn chuẩn bị rồi."

Cố Doãn Tri nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm, liền xua tay nói: "Đi ăn cơm đi đã, vừa ăn vừa nói chuyện."

Mấy người đưa Cố Doãn Tri tới nhà ăn, Cố Doãn Tri lại tìm thấy một loại cảm giác quen thuộc, đó là cảm giác được người ta vây ở giữa. Có điều lần này không phải là quyền thế của ông ta đã ngưng tụ đám thanh niên này ở bên cạnh mình, mà là tuổi của ông ta, già mất rồi, Cố Doãn Tri thầm nghĩ.

Đề tài trên bàn ăn tất nhiên là vây quanh việc cử hành hội gọi thầu ngày hôm nay. Trương Dương ở trước mặt Cố Doãn Tri không giấu diếm gì cả, hắn kể lại với vẻ cực kỳ nguy hiểm, lúc nói tới tỉnh lý sau cùng lại trích năm trăm triệu nhân dân tệ cho Giang Thành xây dựng sân bay mới, Cố Doãn Tri nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, rất nhanh lông mày lại giãn ra, ông ta mỉm cười, nói: "Đồng chí Chấn Lương đúng là rất có bá lực."

Trương Dương nói: "Tôi nghĩ thế nào cũng không thông, lúc trước tôi tới Bình Hải, cầu ông nội xin bà nội, cơ hồ là mỗi một vị thường ủy tôi đều đến làm công tác tư tưởng, trừ tỉnh trưởng Tống ra, cơ hồ là chẳng có ai coi trọng công tác xây dựng sân bay mới của chúng tôi cả. Trong mắt họ, cảng nước sâu Nam Tích thì quan trọng hơn sân bay mới của Giang Thành nhiều, nhưng sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"

Cố Giai Đồng nói: "Đầu óc của Hà Trường An rất tinh minh, y biết Tra Tấn Bắc muốn tiến vào quấy rối, cho nên cố ý bày nghi trận ở Giang Thành, minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương, hấp dẫn toàn bộ tinh lực chủ yếu của Tra Tấn Bắc lên chuyện của sân bay mới Giang Thành, nhưng ở sau lưng thì lại khua chiêng gióng trống chuẩn bị đầu tư vào cảng Nước Sâu Nam Tích, đợi khi thời cơ chín muồi, trực tiếp kỳ hợp đồng, giải quyết dứt khoát."

Cố Minh Kiện nói: "Trên thương trường lựa lọc nhau, loại chuyện này quá nhiều."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Thủ đoạn của y tuy cao minh, nhưng là vì để đạt được mục đích của mình, ngay cả chính phủ thành phố và thị ủy Giang Thành cũng có thể coi là đạo cụ của mình, loại người này khó trách khỏi có chút bất chấp thủ đoạn."

Trương Dương nói: "Còn không phải sao, thông qua chuyện này, tôi càng nhận rõ được bộ mặt thật của y." Khi nói câu này hắn nghĩ tới Lương Thành Long và Phương Văn Đông, Trương đại quan nhân trong lòng hạ quyết tâm, lão tử hiện tại có tiền rồi, phàm là những kẻ hôm nay lâm trận đào thoát, đừng có trách ta không cho các ngươi cơ hội.

Cố Doãn Tri nói: "Cho nên làm cán bộ quốc gia cũng không phải là một công tác dễ dàng, các cậu cần lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, lúc nào cũng không quên bảo vệ lợi ích quốc gia."

Trương Dương nói: "Tôi chỉ là nghĩ không thông, vì sao tỉnh lý lại đột nhiên quyền định đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành, tới hiện tại tôi vẫn không dám tin đây là sự thực."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Trương Dương, làm người đứng đầu quan trọng nhất là gì?"

Trương Dương gãi gãi cái đầu vừa nhú được ít tóc, nói: "Đủ sức ngăn cơn sóng dữ, một hô trăm ứng."

Cố Doãn Tri nói: "Phải dám vì thiên hạ, phải nhìn xa trông rộng, nếu người khác nói gì, các lãnh đạo công nhân cái đó, cho dù là họ làm đúng thì người khác cũng cho rằng lãnh đạo thiếu bá lực."

Trương Dương trong lòng than thầm, chẳng lẽ Cố Doãn Tri đang ám chỉ mình, người đầu tiên nhắc tới phải trọng điểm ủng hồ sân bay Giang Thành là Tống Hoài Minh, cho nên Kiều Chấn Lương cho dù là muốn làm vậy thì cũng sẽ không lập tức tỏ thái độ ủng hộ. Đợi khi tất cả mọi người đều cho rằng đố tượng xây dựng trọng điểm, trọng điểm tài chính trong năm năm của tỉnh là cảng Nước Sâu Nam Tích thì Kiều Chấn Lương mới đột xuất kỳ binh, một ấn một giơ, xuất hết phong đầu.

Cố Doãn Tri lại nói: "Sự chênh lệch giữa nam bắc Bình Hải là vấn đề mà khi tôi còn tại nhiệm thủy chung không thể nào giải quyết được, đồng chí Chấn lương rõ ràng đã ý thức được điểm này, tôi cũng rất mừng. Làm lãnh đạo cũng cần phải có kỹ xảo, khuynh hướng chính trị của người đứng đầu sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, nếu đồng chí Chấn Lương ngay lúc đầu đã biểu hiện ra thái độ rõ ràng là anh ta ủng hộ ai, vậy thì tài chính sẽ theo tới đó. Tôi thân là người ngoại cuộc, nhìn thấy rất rõ ràng, anh ta là muốn vẹn cả đôi đường, những thương nhân lấy Hà Trường An là đại biểu tranh nhau tới đầu tư vào Nam Tích, tài chính của cảng Nước Sâu Nam Tích chắc sẽ không tồn tại vấn đề quá lớn, tỉnh lý quyết định ủng hộ sân bay mới của Giang Thành rõ ràng là rất chính xác. Binh bất yếm trá, thương nhân có thể minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, người làm lãnh đạo như chúng tôi cũng có thể giương đông kích tây."