Ý Loạn Tình Mê

Chương 52



Edit: Lạc Lạc

Tưởng Trì Hoài nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, sau đó rời khỏi WeChat, tìm số điện thoại của Đông Mễ Lộ và gửi tin nhắn cho cô: 【 Sau này đừng chạy theo tôi khắp thế giới nữa. 】

Bên đó trả lời lại chỉ trong vài giây: 【 Tưởng Trì Hoài, là anh sao? 】

“...” Tưởng Trì Hoài trả lời cô: 【 Cô đoán xem? 】

Đông Mễ Lộ: 【 Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho em. 】

Tưởng Trì Hoài xoa ấn đường, làm sao cũng không thể nói chuyện đàng hoàng với cô ấy được, anh lại nói: 【 Lần trước không phải đã nói với cô rồi à, thứ cô muốn tôi không thể cho cô được, một cô gái như cô lại cứ bay lượn khắp nơi trên thế giới, lỡ gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? 】

Đông Mễ Lộ: [ Anh đang quan tâm em sao? 】

Tưởng Trì Hoài: 【 Có thể đừng tự lừa dối bản thân mình được không? 】

Đông Mễ Lộ trả lời: 【 Em cũng đã nói qua, thích anh là việc của em, không phải em đang đuổi theo để chặn đường anh, mà là chỉ muốn ở cùng một thành phố với anh mà thôi, nhờ vào may mắn mà gặp được anh hai lần, bình thường muốn gặp anh rất khó khăn, nhưng dường như em có rất nhiều may mắn. Em sẽ tự chăm sóc bản thân, biết nơi nào nên đi nơi nào không nên đi, sẽ không mang lại phiền toái cho anh nữa, khiến anh bận rộn như vậy mà còn phải nhắn tin trả lời lại em, em xin lỗi. 】

Tưởng Trì Hoài im lặng một lúc, sau đó trả lời cô: 【 Ngủ sớm đi. 】

Lộ Dao quay đầu lại, thấy anh đang gửi tin nhắn, cô chế nhạo: "Đang tình chàng ý thiếp với người yêu nhỏ bé à?"

Tưởng Trì Hoài cất điện thoại vào, quét mắt nhìn cô, “Sau này em không được cho Đông Mễ Lộ tiền nữa, gia đình cô ấy đã cắt đứt mọi nguồn tài chính của cô ấy, em cho cô ấy tiền, lỡ đâu cô ấy xảy ra chuyện gì, Lộ Dao, em gánh nổi trách nhiệm này không?!”

Lộ Dao hơi há miệng, không thể phản bác.

Một hồi lâu sau cô mới nói: “Tưởng Trì Hoài, sao anh không thích Đông Mễ Lộ vậy? Cô ấy tốt thế mà.”

Tưởng Trì Hoài: “Vậy tại sao em không thích tôi? Tôi cũng không tệ.”

Lộ Dao chắp hai tay lại: “Sau này tôi không bao giờ nói nữa, tôi đảm bảo.” Điều khó chịu nhất với cô là Tưởng Trì Hoài lấy gậy ông đập lưng ông, chiêu này tuyệt thật.

Đến trước cửa biệt thự, ông Lộ và bà Lộ cũng vừa ngủ dậy, thấy cô bước xuống từ trên xe thì ngạc nhiên, “Dao Dao con dậy từ khi nào vậy?”

Tưởng Trì Hoài cười nói: “Dậy sớm để đi đón em.”

Lộ Dao: “...”

Khóe mắt và đuôi lông mày của bà Lộ đều hiện lên ý cười, “Mẹ đi làm bữa sáng cho hai đứa.”

Khi Lộ Dao nhìn về phía Tưởng Trì Hoài, vừa khéo ánh mắt bình thản của anh cũng đang nhìn cô, cô khẽ nói: “Cảm ơn.”

Vừa vào đến cửa biệt thự, đã nghe bà Lộ đang nói chuyện bằng tiếng Thượng Hải: “Ba, con không thể đi cầu xin ông ta được! Ba đừng nói nữa, ba có nói đến ngày mai con cũng sẽ không đi cầu xin ông ta! Con bận rồi, không nói nữa!”

Bà Lộ đập điện thoại thật mạnh lên bàn, ra sức xoa bóp lồng ngực.

Ông Lộ vội vàng chạy đến, xoa nhẹ lên lưng bà: “Bà xem bà kìa, làm bản thân tức giận rồi ra bệnh thì sao, có việc gì mình từ từ nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao ba tôi lại bảo bà đi tìm ông Bàng?”

Tưởng Trì Hoài cảm thấy nghe chuyện của người lớn cũng không tốt, nên lôi Lộ Dao lên lầu, “Cho em một món quà từ Thụy Sĩ, xem xem có thích không.”

“Được.” Lộ Dao đi theo Tưởng Trì Hoài lên lầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn bà Lộ.

Vào phòng Tưởng Trì Hoài, Lộ Dao vẫn không yên tâm, cô giữ cửa chừa ra một khe hở, muốn nghe động tĩnh dưới lầu, nhưng lại bị Tưởng Trì Hoài lôi ra, đóng sầm cửa lại.

“Anh đừng kéo tôi, tôi nghe một chút.”

Tưởng Trì Hoài lôi cô đến cạnh cửa sổ, “Cất tò mò của em vào đi, chuyện của người lớn em lộn xộn làm gì!” Anh lấy từ trong vali hành lý ra một hộp trang sức và đưa cho cô.

Lộ Dao hơi ngạc nhiên, “Mua thật à?”

“Nếu không thật, liệu có thể qua mắt mẹ em được sao?” Tưởng Trì Hoài bỏ hộp trang sức vào trong túi của cô, rồi nói: “Bảo Hoắc Viễn Chu chuyển khoản cho tôi, anh ta có tài khoản của tôi.”

“...” Lộ Dao cầm lấy hộp trang sức và mở ra, một sợi dây chuyền rất bình thường, nhưng mặt dây chuyền lại khá đặc biệt, cô xem xét, nheo nheo hai mắt, nhìn một lần nữa, không sai, là 52 vạn.

“Tưởng Trì Hoài, anh lừa ai đấy! Sợi dây chuyền này nhiều nhất cũng chỉ vài chục ngàn! Anh đang quang minh chính đại lừa đảo đấy à!”

Tưởng Trì Hoài hờ hững nói: “Em cứ đưa cho Hoắc Viễn Chu là được, về việc anh ta sẵn lòng đưa cho tôi bao nhiêu, đó là chuyện của anh ta.”

Lộ Dao chụp lại sợi dây chuyền cùng với giá tiền và gửi cho Hoắc Viễn Chu, 【 Đây là quà Tưởng Trì Hoài mang về cho em, bảo anh chuyển tiền cho anh ta, nhưng sợi dây chuyền này không đáng giá nhiều tiền như vậy. 】 kèm theo vài icon rơi lệ.

Hoắc Viễn Chu: 【 Cất vào đi, anh chuyển cho anh ta ngay đây. 】

Chưa đầy hai phút điện thoại của Tưởng Trì Hoài đã nhận được tin nhắn nhắc nhở, 52 vạn đã được gửi đến.

Lộ Dao bỏ hộp trang sức vào túi, thử thăm dò anh: “Hỏi anh chuyện này.”

“Nói.”

“Có phải trong thời gian này Hoắc Viễn Chu đã gặp phải vấn đề khó khăn trong kinh doanh đúng không, tôi thấy lần này anh ấy về trông dáng vẻ rất nặng nề và nhiều tâm sự, không giống như trước đây, tôi lại không tiện hỏi anh ấy.” Có hỏi anh cũng sẽ không nói.

Tưởng Trì Hoài nói: “Ban đầu trận chiến với Giang Đông Đình là bất khả chiến bại, nhưng Giang Đông Đình lại tìm được một chỗ dựa lớn, Hoắc Viễn Chu gặp phải một nút thắt về tài chính.”

Lộ Dao chỉ trích anh: “Anh biết anh ấy đang thiếu tiền mà anh còn ngoa tiền của anh ấy! Sao anh lại có thể không tử tế như thế!”

Tưởng Trì Hoài liếc mắt nhìn cô, “Nếu Giang Đông Đình góp vốn thành công một lần nữa, dù Hoắc Viễn Chu có lấy 5,2 tỷ nhân dân tệ ra thì cũng không thể cứu được công ty dược phẩm ở Zurich đó của anh ta, tôi đào chút tiền thì tính là gì?”

Lộ Dao trợn mắt há mồm, lỗ hổng tài chính là 5,2 tỷ?

Hòa hoãn cảm xúc, cô hỏi tiếp: “Công ty dược phẩm đó có giá trị vậy sao?”

"Phải, các công ty dược phẩm có giá thị trường niêm yết là 28,5 tỷ USD, khi có người thu mua với ý đồ xấu, em nói xem 5,2 tỷ đủ để làm gì?”

Lộ Dao: “...”

Dưới lầu.

Ông Lộ hỏi han hết lần này đến lần khác, bà Lộ vẫn im lặng chịu đựng, gương mặt có thể ninh ra cả nước, ông Lộ đưa cho bà một ly nước ấm, “Có chuyện gì mà không thể nói với tôi thế? Thiên đại sự tôi cũng có thể giải quyết cho bà.”

Bà Lộ uống vài ngụm nước ấm, hít một hơi thật sâu rồi mới chầm chậm nói: “Cháu trai một nhà lãnh đạo cũ của ba tôi lúc ông ấy gia nhập quân đội, tập đoàn cần phải góp vốn và thu mua, nhưng vẫn không hẹn gặp được Bàng Lâm Bân, không biết nghe được từ đâu tôi có quan hệ với Bàng Lâm Bân, liền đi tìm ba tôi, tình cảm ba dành cho tôi và Cố Diễm đều như nhau, nhưng đối với những đồng chí cũ của ông ấy, còn thân thiết hơn cả người thân, một hai bắt tôi phải đi tìm Bàng Lâm Bân. Ông nói xem ba tôi có phải hồ đồ rồi không, nếu tôi và Bàng Lâm Bân là bạn bè bình thường, ngay cả khi bây giờ ông ta là người giàu có số một thế giới, tôi cũng có thể kéo mặt mũi xuống để đi tìm ông ta, nhưng vấn đề là...” Bà Lộ giận đến mức nói không nên lời.

Ông Lộ an ủi bà: "Không phải bà đã nói rồi sao, ông ấy quá coi trọng tình đồng chí, bây giờ lãnh đạo cũ có việc muốn nhờ, tất nhiên ông ấy sẽ dốc hết sức mình để giúp đỡ, trong mắt bọn họ, tình yêu hay mối tình đầu gì đó, đều không đáng nhắc đến.”

Bà Lộ bắt đầu trở nên kích động: “Nhưng ông ấy không thể đem nhận thức của mình áp đặt lên tôi! Dù sao tôi cũng không thể đi, ông ấy muốn thì tự đi mà xin!”

Ông Lộ thở dài: “Với cái tính ngoan cố đó của ba, nếu bà không làm thỏa đáng việc này, ông ấy sẽ vì bà mà lo lắng, không chừng còn có thể tái phát bệnh tim nữa.”

Bà Lộ nhíu mày, không nói lời nào.

Ông Lộ vuốt nhẹ lên đầu bà, “Tôi đi tìm ông Bàng.” Ông rất hiểu tính khí của vợ mình, mạnh mẽ và kiêu ngạo, bảo bà ấy cúi đầu xin xỏ người cũ đã đường ai nấy đi, còn đau đớn hơn cả khi đâm bà một nhát dao.

Ở trước mặt mọi người bà Lộ rất kiêu ngạo và sắc bén, nhưng chỉ có ở trước mặt ông Lộ, bà mới tháo mọi phòng bị của mình xuống, trở nên mềm mại và rối rắm.

Bà tựa trán lên vai ông: “Sao có thể cho ông đi xin ông ta được, tôi đi, ngày mai tôi đến công ty tìm ông ta.”

Cả ngày nay Lộ Dao rất dằn vặt, nhưng với bà Lộ mặt ủ mày chau, cô cũng không dám gây chuyện thị phi trước phong tiêm lãnh khẩu, rất ngoan ngoãn chơi máy tính bảng trong phòng khách, nhưng vẫn luôn thất thần.

Sau khi ăn xong cơm chiều, bà Lộ về phòng ngủ sớm, ông Lộ cũng đi cùng, rảnh rỗi, cô đến thư phòng của Tưởng Trì Hoài, “Tôi đi gặp Hoắc Viễn Chu đây, không biết anh ấy có tìm được nguồn tài trợ không.”

Tưởng Trì Hoài đang rất bận, không có thời gian để dong dài với cô, anh phất tay, “Đi đi, tôi chống lưng giúp em.”

Lộ Dao như được ân xá, cô gần như bay ra khỏi biệt thự, nhưng khi đến chỗ Hoắc Viễn Chu, biệt thự một mảnh đen kịt, cô đẩy cửa ra, cũng đã bị khóa.

Vì sợ làm phiền công việc của Hoắc Viễn Chu, từ sáng tới giờ cô cũng chưa gọi cuộc nào cho anh, muộn như vậy mà còn chưa về, nhất định anh vẫn còn đang bận, cô liền ngồi xuống bậc thang ở cạnh cửa để đợi anh.

Lúc Hoắc Viễn Chu về trời cũng đã khuya, thấy Lộ Dao đang ngồi ôm đầu gối ngủ bên cạnh cửa, hô hấp anh cứng lại, anh bước đến, vòng tay ôm lấy cô.

Lộ Dao bừng tỉnh, mỉm cười với anh: “Về rồi à.”

“Sao không gọi cho anh?” Hoắc Viễn Chu vuốt ve lên gò má đã lạnh toát của cô, tuy đang là đầu hạ, nhưng ngủ bên ngoài thì vẫn hơi lạnh.

Lộ Dao nói: “Anh sẽ luôn trở về sau khi bận rộn.”

Hoắc Viễn Chu kéo cô vào lòng, “Sau này không được ngồi bên ngoài một mình nữa, nửa đêm nửa hôm, lỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao?”

“Sẽ không, vì có lưng đen rồi.” Cô chỉ về phía con lưng đen đang ở trong nhà, nó chỉ nhận người quen.

Hoắc Viễn Chu im lặng nhìn cô, sau đó quát lớn bảo cô không được ngồi bên ngoài nữa, rồi đưa cho cô chìa khóa của mình, “Trong văn phòng của anh vẫn còn một chìa, cái này đưa cho em.”

Trở lại biệt thự, Lộ Dao muốn hỏi anh về vấn đề góp vốn, rất nhiều lần lời nói đến miệng rồi nhưng lại phải nuốt xuống, có lẽ hỏi ra cũng chỉ làm tăng thêm phiền hà cho anh.

Hoắc Viễn Chu vẫn chưa ăn cơm, anh hỏi cô muốn ăn không, anh nấu nhiều một chút.

Lộ Dao nói: “Để em nấu cho anh.” Sau khi nói xong lại hối hận, cô nhìn Hoắc Viễn Chu: “Em nấu có thể ăn sẽ không ngon, lúc trước em chỉ nấu mì ăn liền bằng nồi cơm điện trong kí túc xá, còn bỏ vào một quả trứng gà.”

Hoắc Viễn Chu mỉm cười: “Không ăn được anh cũng ăn.” Sau đó nắm tay cô đi vào phòng bếp.

Lộ Dao vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vừa trò chuyện với anh: "Dường như anh rất bận rộn trong thời gian này, không có thời gian gọi cho em, em nhớ lúc ở Tokyo có ai đó đã nói rằng, có bạn gái rồi sẽ không bận rộn như vậy nữa.”

Hoắc Viễn Chu ôm cô từ phía sau, “Xin lỗi, anh nuốt lời.”

“Em đùa thôi, chuyện công việc của anh có gì cần em hỗ trợ không?” Cô hỏi khéo.

Hoắc Viễn Chu cọ cằm mình lên vai cô, những mệt mỏi trong ngày cũng tan đi hơn phân nửa, anh nói: “Không cần, anh có thể xử lý được.”

Lộ Dao thấy anh không muốn nói nhiều, cũng không đề cập đến nữa, bây giờ anh đang thiếu nhiều tiền như vậy, Cố Diễm cũng không giúp được, ngay cả khi có thể cho anh một ít tài chính để giải quyết cấp bách, nhưng chắc chắn bà Lộ sẽ không đồng ý giúp đỡ anh.

Cô ngẫm nghĩ trong đầu, còn ai có thể có nhiều tiền như thế nữa, bỗng có một cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện lên trong đầu cô, Bàng Lâm Bân.

Đúng, có thể tìm Bàng Lâm Bân, sao cô có thể quên mất vị Thần Tài này được chứ.

Hôm nay quá muộn, ngày mai sẽ hẹn gặp ông ấy.