Lộ Dao nghe nói chỗ cô đang ngồi là của Tưởng Trì Hoài, lại càng trở nên tự tin hơn cả, cô chỉ sang chỗ bên cạnh: “Chỗ đó là của anh, hai chúng ta đổi.”
Tưởng Trì Hoài: “Không đổi.”
Lộ Dao nghẹn ứ, trợn tròn mắt, sau đó cũng mặc kệ Tưởng Trì Hoài, lấy máy tính bảng ra để chuẩn bị cho tác phẩm vĩ đại của cô -- luận văn.
Tưởng Trì Hoài gọi tiếp viên hàng không đến.
Tiếp viên hàng không biết Tưởng Trì Hoài, vì thế cười nhẹ hỏi: “Tưởng tiên sinh, chào anh, xin hỏi anh cần gì?”
Tưởng Trì Hoài khẽ hất cằm về phía Lộ Dao, "Cô ấy ngồi chỗ của tôi, phiền cô bảo cô ấy đứng dậy cho.”
Lộ Dao: “...” Đồ đàn ông không biết xấu hổ!
Tiếp viên hàng không liếc nhìn Lộ Dao, là một cô gái rất xinh đẹp, đang cố ý đến gần sao? Tiếp viên hàng không nhoẻn miệng cười một cách chuyên nghiệp, lịch sự nói: “Quý cô, xin chào, vui lòng ngồi đúng vị trí như trên thẻ, xin cảm ơn.”
Lộ Dao ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tưởng Trì Hoài, cuối cùng tầm mắt cũng rơi trên gương mặt của tiếp viên hàng không, chân thành hỏi: “Nếu tôi không trả chỗ cho anh ta, mấy người sẽ làm gì?”
Tiếp viên hàng không cười nói: “Quý cô, cô thật hài hước.”
Lộ Dao sợ nhất là kiểu cười thái cực này, cô tâm hữu bất cam di chuyển sang vị trí bên cạnh, lúc đứng dậy còn cố tình dẫm lên chân Tưởng Trì Hoài một cái.
Cả hành trình Hoắc Viễn Chu đều không nói một lời, không quan tâm đến những chuyện ngoài tai, vẫn luôn nhìn vào máy tính, tiếp tục kế hoạch hội nghị bỏ phiếu.
Thỉnh thoảng Lộ Dao sẽ vươn cổ ra để xem xem Hoắc Viễn Chu đang làm gì, mỗi lần nhìn anh, biểu hiện của anh đều đang ngưng trệ, tập trung nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, và không ngừng gõ bàn phím.
Cô thở dài, ngồi ngay ngắn lại, lúc lướt mắt qua phía Tưởng Trì Hoài, dù là biểu hiện hay là động tác thì cũng đều đồng bộ với Hoắc Viễn Chu.
Cô nhìn Tưởng Trì Hoài khoảng hai giây, nhưng anh ta vẫn không có bất cứ phản ứng nào, như thể cô không tồn tại. Lúc cô vô tình nhìn đến chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta, thế nhưng nó lại cùng một nhãn hiệu với đồng hồ của cô và Hoắc Viễn Chu.
Thay vào đó chiếc đồng hồ này của anh ta và chiếc đồng hồ đó của Hoắc Viễn Chu lại trông giống một cặp hơn.
Lộ Dao lấy điện thoại ra và chụp ảnh hai người bọn họ, một người mặc áo sơmi trắng, một người mặc áo sơmi đen, sử dụng laptop cùng thương hiệu và cùng màu sắc, đồng hồ ‘ cặp ’, lại ngồi cùng nhau, thật sự khiến người khác phải suy nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa hai người bọn họ...
Toàn bộ chuyến bay, chỉ có khi Lộ Dao đi vệ sinh, Hoắc Viễn Chu mới lo lắng dặn dò cô đôi ba câu.
Lúc đi vệ sinh Lộ Dao cũng không phiền đến anh, không ngờ vừa định đóng cửa nhà vệ sinh lại, đã bị ai đó chặn lại từ bên ngoài, Hoắc Viễn Chu chen vào cùng cô.
“Này, anh làm gì thế!”
Hoắc Viễn Chu không lên tiếng, ôm mặt cô lại và hôn cô, Lộ Dao được anh hôn tới mức run rẩy, kích thích và động tình, cô ôm lấy cổ Hoắc Viễn Chu và nhiệt tình đáp lại anh.
Vài phút sau, cả hai mới tách môi nhau ra với hơi thở không ổn định, Hoắc Viễn Chu tựa trán mình lên trán cô: “Vẫn luôn bận rộn, chưa có thời gian nói chuyện với em.”
“Không sao, em cũng đang bận làm luận văn mà.” Cô ôm cổ anh, một tay vuốt giãn lông mày của anh ra: “Như vậy mới đẹp trai.”
Hoắc Viễn Chu đưa đầu ngón tay của cô lên miệng và cắn nhẹ, “Bận rộn xong lần này, anh sẽ thẳng thắn nói chuyện của chúng ta với ba mẹ, dù bọn họ có đồng ý hay không, anh cũng sẽ đưa em về thăm quê anh.”
“Đúng vậy, hận không thể gả cho anh sớm hơn.” Lộ Dao tỏ vẻ nghiêm túc, ánh mắt tập trung nhìn anh chăm chú.
Hoắc Viễn Chu giơ tay lên và nhẹ nhàng mơn trớn lên môi cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy, trao cho cô tất cả sự dịu dàng của anh.
Lộ Dao ôm eo anh, khẽ nhón chân lên, cùng anh chìm đắm vào những nụ hôn đầy cảm xúc.
Khi nụ hôn kết thúc giữa lưu luyến của cả hai, Lộ Dao mới nhớ ra mình cần phải đi vệ sinh, cô đẩy anh ra: “Anh ra ngoài đi, em muốn đi vệ sinh, không chừng còn có người đang đợi ở ngoài.”
“Không sao, anh sẽ ở đây đợi em.”
Lộ Dao: “...”
Ngay trước mặt anh, cô thật sự không thể cởi quần ra được, cô đẩy mạnh vào người anh: “Ra ngoài ra ngoài!”
Hoắc Viễn Chu cười nhẹ: “Hôn cũng đã hôn rồi, còn ngại ngùng gì nữa?”
“...” Hai tai của Lộ Dao đều đã đỏ bừng lên, “Hoắc Viễn Chu, sao anh lại đáng ghét thế chứ, ra khỏi đây mau!”
Hoắc Viễn Chu không trêu cô nữa, mở cửa đi ra ngoài. Vừa đi được không bao xa, đã thấy Tưởng Trì Hoài đang đi về phía anh, khi cả hai đến gần, Hoắc Viễn Chu nhàn nhạt lướt mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Không thấy đèn toilet đang sáng lên sao!” Mà còn đi về phía trước!
Tưởng Trì Hoài cười như không cười, nói: “Mắt tôi bị mù không được à?”
Hoắc Viễn Chu ‘ hừ ’ một tiếng, cả hai lướt qua nhau.
Khi Lộ Dao bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Tưởng Trì Hoài đang khoanh hai tay đứng trước cửa, như là một vị thần giữ cửa, ung dung nhìn cô.
Cô định lờ anh đi, nhưng khi đi ngang qua anh, lại bị anh kéo trở lại, Lộ Dao lùi về sau vài bước, lảo đảo suýt nữa đã không đứng vững, cô tức giận nói: “Tưởng Trì Hoài, anh bệnh à!”
“Ừ, cho nên mới đến tìm em khám gấp.”
“...” Lộ Dao nói với vẻ bất lực: “Anh có thể bình thường một chút được không! Tiếp viên hàng không ở đây đều là fan của anh, anh chặn người đẹp trước cửa nhà vệ sinh, sẽ làm mất fan đấy.”
Tưởng Trì Hoài bỗng bật cười, “Chặn người đẹp?”
Lộ Dao nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của anh, liền trợn tròn mắt.
Anh nói: “Sau khi xuống máy bay cùng tôi tới nhà ăn ở sân bay ăn cơm đi.”
“Dựa vào đâu!” Lộ Dao buột miệng thốt lên.
Tưởng Trì Hoài: “Dựa vào em nợ tôi năm bữa ăn, hôm nay tự nhiên tôi thấy vui, cho em cơ hội mời khách đấy.”
Lộ Dao không thể phản đối, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục anh: “Bữa tối cung cấp trên máy bay cũng ổn mà, để hôm nào tôi lại mời anh nhé, thế nào?”
“Không được, sau khi xuống máy bay phải đi cùng tôi.” Tưởng Trì Hoài nói xong liền đi vào nhà vệ sinh.
Lộ Dao nheo mắt, cô lại chọc anh ta chỗ nào nữa rồi!
Chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ, sau khi màn đêm buông xuống, bọn họ đã đến sân bay thủ đô.
Sau khi qua cửa hải quan, cô nói với Hoắc Viễn Chu cô phải đi ăn với Tưởng Trì Hoài, bảo anh về nhà trước, Hoắc Viễn Chu hỏi: "Em nợ cơm anh ta khi nào?”
Lộ Dao đã chuẩn bị sẵn bản thảo trong đầu, cô nói: “Lần trước đến nhà bác Tưởng, Tưởng Trì Hoài giải vây cho em, em đã hứa sẽ mời anh ta đi ăn.”
Hoắc Viễn Chu không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò cô về nhà sớm một chút.
Sau khi vào nhà ăn, Lộ Dao nhịn không được mà châm chọc anh: “Tại sao một hai phải ăn ở nhà ăn sân bay thế? Để ý cô phục vụ xinh đẹp nào rồi chăng?”
Tưởng Trì Hoài: “Nhà ăn này được mở riêng cho tôi!”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài yêu cầu một bữa ăn nhẹ, Lộ Dao không gọi món, cô đã ăn rất nhiều trái cây trên máy bay, bây giờ không thấy đói chút nào.
Tưởng Trì Hoài rất ít nói chuyện trong lúc đang ăn, đây là một thói quen từ khi còn nhỏ.
Lộ Dao im lặng ngồi bên cạnh lướt bảng tin WeChat, không có gì hay ho cả, cô nhớ ra bức ảnh được chụp trên máy bay trước đó, bèn gửi cho Tưởng Trì Hoài.
Sau khi Tưởng Trì Hoài xem xong, anh trả lời cô: 【 Đây mới là tình yêu đích thực, tiểu tam em đây có thể rời đi được rồi! 】
Lộ Dao: 【!! 】
Cô cất điện thoại vào, nhìn về phía Tưởng Trì Hoài đang nhai kỹ nuốt chậm: “Này, da mặt anh sao có thể dày như thế!”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô: “Học được từ Hoắc Viễn Chu.”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài ăn cơm xong, lại gọi thêm một ly cà phê.
“Tôi vẫn phải cùng anh uống cà phê xong thì mới được đi à?”
Tưởng Trì Hoài gật đầu.
Lộ Dao nói không nên lời.
Tưởng Trì Hoài nhấp một ngụm cà phê, mới nói với cô: “Chút nữa tôi sẽ gửi cho em một cái email, ở trong là công ty đang nắm giữ cổ phần của công ty dược phẩm ở Zurich của Hoắc Viễn Chu, ông chủ và Cố Diễm có mối quan hệ cá nhân rất tốt, em có thể đến gặp Cố Diễm, bảo anh ta thuyết phục những người này đừng bán cổ phiếu ra cho Giang Đông Đình.”
Một hồi lâu sau Lộ Dao mới có phản ứng, gật đầu liên tục: “Ngày mai tôi sẽ đến gặp cậu tôi.”
Tưởng Trì Hoài lại uống hai ngụm cà phê nữa, sau đó xem đồng hồ, “Tài xế đang đợi em ở bãi đậu xe, tôi gửi số của tài xế cho em ngay đây.”
“Còn anh thì sao? Không về cùng tôi à?” Lộ Dao hỏi.
“Ừ, tôi phải đến Hồng Kông, đêm mai mới về.”
Lộ Dao cắn môi, hai giây sau mới hỏi: “Là vì chuyện của Hoắc Viễn Chu sao?”
Tưởng Trì Hoài không trả lời cô, dù cô không thể yêu anh, nhưng anh vẫn hy vọng cô sống thật tốt, đây là điều duy nhất anh có thể làm vì cô.
Thật ra anh có thể bay thẳng từ New York đến Hồng Kông, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn về cùng chuyến bay với cô một cách khó hiểu, có lẽ sau này, những ngày đi cùng chuyến bay như thế sẽ không còn nhiều nữa.
Lộ Dao không rời đi vội, đưa anh đến cửa kiểm soát an ninh, cô chủ động vươn tay ôm chầm lấy anh, “Điều quý giá nhất cả đời tôi và Hoắc Viễn Chu, chính là được quen biết anh.”
Tưởng Trì Hoài xoa đầu cô: "Sau khi xong việc này, nợ tôi mười bữa ăn."
Hốc mắt Lộ Dao nóng lên, cô nói: “Hai mươi bữa.”
Tưởng Trì Hoài mỉm cười, sau đó xoay người đi vào cửa kiểm soát an ninh.
Vài ngày sau đó, Hoắc Viễn Chu vẫn luôn bận rộn đi gặp các cổ đông, đến cả thời gian nói lời âu yếm với Lộ Dao cũng không có, Lộ Dao cũng bận, bận đến tìm Cố Diễm giúp đỡ.
Cố Diễm cười nói: “Giúp đỡ thì cũng được, nhưng cậu có thể nhận được lợi ích gì?”
Lộ Dao đảo mắt vài vòng, “Những thứ của Hoắc Viễn Chu cũng đều là của con, mà không phải của con cũng là của cậu sao, cậu đây là đang giúp chính mình bảo vệ giang sơn đấy.”
Cố Diễm: “...”
Lúc này ở New York.
Chuyến đi đến New York của bà Lộ cũng đã kết thúc, đang thu xếp hành lý chuẩn bị trở về Bắc Kinh. Bà hỏi ông Lộ: “Tưởng Trì Hoài về nhà cùng chuyến bay với Dao Dao à?”
Ông Lộ gật gù: “Chắc vậy, ngay khi Dao Dao vừa nhấc chân đi, Tưởng Trì Hoài cũng trở về thu xếp hành lý đi theo, nói có chuyện gấp phải về Bắc Kinh.”
Tâm trạng bị che khuất trong sương mù hai ngày nay của bà Lộ tức thì sáng sủa lên không ít, "Ban đầu còn lo lắng bọn nó không thể hòa thuận, không ngờ lại rất dính nhau.”
Nói xong bà ngồi xuống cạnh ông Lộ, “Này, cuối tuần này chúng ta mời gia đình Tưởng Trì Hoài ăn cơm đi, sẵn tiện thương lượng với anh Tưởng về hôn sự của hai đứa nhỏ này luôn.”
Mặc dù ông Lộ thường hay bị Hoắc Viễn Chu dọa sợ, nhưng vào thời điểm quan trọng thì vẫn luôn nghiêng về phía anh, ông nói với bà Lộ, "Đừng gấp, đợi Dao Dao tốt nghiệp rồi hẳn bàn, người trẻ bây giờ đâu còn ai muốn để cho gia đình xử lý nữa? Nếu tình cảm giữa hai đứa bền chặt, nói không chừng không cần chúng ta thúc giục, vợ chồng son người ta cũng sẽ tự dắt nhau đi lãnh chứng thôi.”
Bà Lộ ngẫm nghĩ một lúc, hình như cũng có lý.
Ông Lộ muốn chuyển chủ đề, vỗ vai bà Lộ: “Bà xã pha giúp tôi một tách cà phê đi, tôi chỉ thích uống cà phê bà pha thôi.”
Bà Lộ chỉ tách trà trong tay ông: “Không phải đã có trà rồi à?”
Ông Lộ: “Trộn cà phê và trà vào nhau sẽ có hương vị rất tuyệt.”
Bà Lộ đứng dậy đi vào phòng bếp pha cà phê cho ông, đi được vài bước, bà quay đầu lại nói: “Phải rồi, sáng nay bà nội của Dao Dao có gọi điện thoại cho tôi, nói là đợi chúng ta về Bắc Kinh rồi, bà và ông nội sẽ đến thăm Dao Dao. Sau này chúng ta cũng sống ở Bắc Kinh, ông bà nội của Dao Dao chắc chắn sẽ thường xuyên ghé qua, căn hộ bây giờ của chúng ta là của Tưởng Trì Hoài lúc trước, lúc sửa chữa đã thông bốn căn phòng thành hai cái, không còn phòng dư, nhưng không thể để ông bà nội đến khách sạn ở được, tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mua luôn một căn gần đây vậy, bọn họ sống gần chúng ta cũng tiện chăm sóc hơn. Tôi thấy lầu trên cũng không tệ, có thể đả thông, sau khi về chúng ta sẽ hẹn hàng xóm lầu trên nói chuyện, xem xem có thể bán căn hộ cho chúng ta không, giá cả cao một chút cũng không thành vấn đề.”
Ông Lộ đang uống trà, bỗng cảm thấy chột dạ, dẫn đến bị sặc.