*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tim có chút nhói đau, cảm giác này Tiêu Thiên Diệu không cách nào hình dung. Bởi vì từ khi sinh ra, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Hắn chỉ cảm thấy rất chán ghét cảm giác này, sẵn sàng trả giá bất cứ thứ gì, miễn là trái tim hắn không khó chịu như vậy.
Tuy nhiên......
Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép.
Tiêu Thiên Diệu âm thầm hít vào một hơi, áp xuống sự chua xót trong lòng, sau đó dời ánh mắt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mở miệng: "Nàng định khi nào sẽ đi điều tra." Điều này có nghĩa là hắn đồng ý.
"Bây giờ." Trong thời gian sáu canh giờ (12h) là tốt nhất, lúc này thời gian tốt nhất đã qua, nàng không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.
"Bây giờ?" Tiêu Thiên Diệu đảo mắt, đánh giá trên dưới Lâm Sơ Cửu. Rõ ràng hắn không tin với cơ thể chật vật lúc này, Lâm Sơ Cửu có thể kiểm tra sân của Mặc Ngọc Nhi.
Lâm Sơ Cửu dường như hiểu ý của Tiêu Thiên Diệu, hơi nhếch khóe môi, mang theo một chút chế nhạo nói: "Như thế nào? Vương gia không làm được sao?"
"Đừng kích động bổn vương, phép khích tướng vô dụng đối với bổn vương." Giọng điệu trầm thấp, tốc độ chậm hơn so với ngày thường, mỗi một từ phát ra từ miệng hắn, đều gõ vào trái tim người.
"Đó không phải là phép khích tướng, đó chỉ là câu hỏi." Mặc dù biết rõ nói như vậy Tiêu Thiên Diệu sẽ không tin, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn nói như thế. Mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao ta vẫn tin như thế.
"Đa tạ Vương gia." Lâm Sơ Cửu cong môi cười, nhưng nụ cười này lại không chạm tới đáy mắt. Thấy Tiêu Thiên Diệu không phiền lòng nữa, Tào quản gia lập tức đi tới, sai người nâng Lâm Sơ Cửu đến phòng bên cạnh.
Lâm Sơ Cửu như thế, hắn nhìn thấy cực kỳ không vừa mắt. Thà rằng nàng giương nanh múa vuốt với hắn, sẽ tốt hơn nàng bình tĩnh và lý trí như vậy.
Tiêu Thiên Diệu không muốn nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, vì sao nàng lại muốn gặp hắn? Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Thiên Diệu, nàng luôn cảm thấy bản thân mình thật ngốc.
Nếu nàng không ngốc, vì sao lại chìm đắm trong con ngươi chuyên chú của Tiêu Thiên Diệu? Cho rằng hắn đã tâm động với mình? Vì sao nàng lại làm nhiều việc ngu ngốc như thế, đặt bản thân mình vào tình huống khó xử.
Không đợi thị vệ tới nâng, Lâm Sơ Cửu đã nhắm mắt lại, có ý không muốn nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu. Nhưng......
Tiêu Thiên Diệu chỉ nghĩ Lâm Sơ Cửu đã quá mệt mỏi!
Đây thật sự là một hiểu lầm lớn.
Chuyện mà Tiêu Thiên Diệu đã đồng ý, hắn chắc chắn sẽ làm được. Lâm Sơ Cửu vừa mới rời đi, hắn lập tức gọi Lưu Bạch tới, "Dẫn Mặc Ngọc Nhi rời đi một canh giờ." (2h)
"Dẫn Mặc cô nương đi?" Lưu Bạch mang theo vẻ mặt đề phòng nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, "Ngươi vẫn còn nghi ngờ Mặc cô nương?"
Tiêu Thiên Diệu không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Mỗi người trong Cẩm Thiên Viện đều có hiềm nghi, chỉ cần có chút đáng ngờ, bổn vương sẽ không bỏ qua."
"Hiềm nghi lớn nhất không phải là Lâm Sơ Cửu hay sao? Muốn điều tra cũng nên điều tra chỗ ở của Lâm Sơ Cửu." Lưu Bạch tức giận nói.
"Ngươi cho rằng, bổn vương chưa điều tra qua?" Tiêu Thiên Diệu liếc mắt nhìn Lưu Bạch một cái, khiến Lưu Bạch cảm thấy bản thân mình đặc biệt ngu ngốc.
Lưu Bạch không dám nói gì nữa, chậm rãi gật đầu lui xuống.
Mười lăm phút sau, thị vệ tới báo, Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi đều không ở trong phòng, có thể kiểm tra.
"Nâng Vương phi qua đó." Tiêu Thiên Diệu không muốn đi, nhưng không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lâm Sơ Cửu không màng tất cả đâm về phía thau tắm của mình.
Nếu như tất cả mọi chuyện đều đúng như những lời Lâm Sơ Cửu đã nói, vậy thì khoảnh khắc đó, Lâm Sơ Cửu thật sự hy sinh bản thân để cứu hắn, đúng không?
Dưới tình huống tất cả mọi người đều không tin, nàng vẫn lựa chọn cứu hắn. Nếu nói hắn không cảm động, đó tuyệt đối là đang lừa gạt mình.
Không có chút do dự nào nữa, Tiêu Thiên Diệu quyết định đích thân đưa Lâm Sơ Cửu qua đó. Đương nhiên, hắn cũng không phủ nhận, hắn muốn nhìn xem Lâm Sơ Cửu có thể tìm được thứ gì trong phòng của Mặc Ngọc Nhi.
Hai người đồng thời tới đó, Lâm Sơ Cửu nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu xuất hiện cũng không ngạc nhiên. Tiêu Thiên Diệu không tin nàng, muốn đích thân qua đây giám sát là điều hết sức bình thường.
Cửa phòng của Mặc Ngọc Nhi đã được mở ra, Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu một người ngồi trên kiệu, một người ngồi trên xe lăn, đều bị chặn ở trước cửa phòng. Tiêu Thiên Diệu ra hiệu cho thị vệ nâng Lâm Sơ Cửu đi vào, nhưng Lâm Sơ Cửu cự tuyệt, "Không cần, ta có thể tự mình đi vào."
Lâm Sơ Cửu lấy một đôi bao tay trong túi đeo vào, sau đó dùng tay trái chống đỡ, từng chút một đứng lên.
Trước khi nàng tới đây, nàng đã tự mình tiêm thuốc giảm đau liều mạnh, hiện tại nàng gần như không có cảm giác đau đớn. Tuy nhiên, nàng đã bị gãy xương, vì thế bản thân cũng gặp một chút khó khăn.
"Đỡ Vương phi đi vào." Tiêu Thiên Diệu thấy bộ dáng chậm chạm của Lâm Sơ Cửu, thật sự không thể chịu nổi, nhưng Lâm Sơ Cửu một lần nữa cự tuyệt, "Không cần, ta có thể tự mình đi, chàng cho người vào nhìn là được."
"Nhìn" chỉ là cách nói cho dễ nghe, trên thực tế là giám thị, để tránh việc nàng có thể bỏ thứ gì đó vào trong.
"Nàng chỉ có một canh giờ." Tiêu Thiên Diệu đưa ra áp lực với Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu chỉ cười cười, không tiếp nhận đề nghị của Tiêu Thiên Diệu.
Nếu là trước kia, Lâm Sơ Cửu tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng......
Kết quả của sự ngoan ngoãn là gì?
Nàng vẫn không có được cuộc sống bình yên mà mình mong muốn. Một khi đã như vậy, nàng sẽ sống cuộc sống mà nàng mong muốn.
Không có Tiêu Thiên Diệu che chở, nàng vẫn có thể sống tốt.
Trước khi vào phòng, Lâm Sơ Cửu cởi giày ra, chỉ mặc vớ đi vào. Bởi vì như vậy sẽ không gây ra tiếng động, cũng sẽ không để lại dấu vết. Thị vệ vốn định trực tiếp bước vào, nhưng vừa nhìn thấy đế giày của mình, lập tức yên lặng rút chân ra ngoài, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
"Mở cửa... cửa sổ." Tiêu Thiên Diệu không làm khó người của mình, bọn thị vệ đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Đối mặt với sự chuẩn bị chu đáo của Vương phi nương nương, bọn họ thật sự có áp lực rất lớn.
Lâm Sơ Cửu không tiện hành động, bước đi rất chậm, nhưng vừa lúc giúp nàng có thể chuyên tâm kiểm tra.
Lâm Sơ Cửu bắt đầu từ bàn trang điểm, lần lượt lấy ra và kiểm tra từng thứ của Mặc Ngọc Nhi. Đầu tiên nàng xem vân tay và dấu vết ở phía trên, sau đó để hệ thống Y Sinh nàng giám định, phía trên có thứ gì khả nghi hay không.
Hệ thống Y Sinh có thể thông qua sự tiếp xúc của nàng, cảm nhận được những tính chất đặc biệt khác thường, nhưng lại không thể phân biệt được, để làm điều đó cần phải có dụng cụ tinh vi kiểm tra. Tuy nhiên, hiện tại nàng chỉ cần tìm ra thứ đáng nghi là được.
Bàn trang điểm, bàn trà, tủ, giường, tủ quần áo...... miễn là đồ vật cá nhân của Mặc Ngọc Nhi, Lâm Sơ Cửu đều lần lượt kiểm tra, đặc biệt là quần áo và trang sức ngày đó nàng ta đã dùng.
Mặc dù Lâm Sơ Cửu nghi ngờ Mặc Ngọc Nhi, nhưng nàng tin tưởng nàng ta đã bị người lợi dụng.
Đáng tiếc, Lâm Sơ Cửu đã tới chậm. Trang phục ngày đó Mặc Ngọc Nhi đã mặc, toàn bộ đều được giặt sạch. Mặc dù trước khi giặt sạch, Ngô đại phu đã từng kiểm tra qua, nhưng kỹ năng vẫn có giới hạn. Vì thế Ngô đại phu không tìm thấy gì.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi, giới hạn canh giờ sắp đến, nhưng vẫn còn một cái rương đựng sách cuối cùng chưa được kiểm tra. Mọi người ở bên ngoài phòng, bao gồm cả Tiêu Thiên Diệu đều rất khẩn trương. Tuy nhiên Lâm Sơ Cửu vẫn không vội không lo, chậm rãi làm việc của mình.
Nàng vẫn có ý nghĩ kia, không có gì tệ hơn lúc này, nàng sợ cái gì? Hơn nữa, dù nàng vô dụng cũng là Vương phi do hoàng thượng ban cho. Nếu thật sự không xong, nàng sẽ cùng Tiêu Thiên Diệu cá chết lưới rách, sau đó rời khỏi Tiêu Vương phủ là được......