Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 132: Chống lưng, sốt ruột hộ tôn



Sau khi Mông lão phu nhân tiến vào, lập tức nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đang ngồi ở cửa viện chờ bọn họ, biểu tình trên mặt khá mềm mại dịu dàng.

Tiêu Thiên Diệu hướng về phía lão phu nhân gật đầu hỏi thăm, sai hạ nhân đẩy xe lăn tiến về phía trước, ánh mắt quét một vòng ở trên người Lâm Sơ Cửu, sau đó mới nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân vạn phúc. Không thể tự mình đón chào, thỉnh lão phu nhân thứ lỗi."

Không thể không nói, vẻ ngoài của Tiêu Thiên Diệu vẫn rất có tính lừa gạt. Một người cao ngạo, lạnh nhạt như vậy chủ động mở miệng, cho dù là Mông lão phu nhân cũng có chút kinh ngạc.

Tiêu Vương gia không phải là một người dễ thân cận.

Sắc mặt Mông lão phu nhân trong nháy mắt cũng dịu lại, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu trở nên ôn hòa, cung kính nhưng không mất khí độ nói: "Vương gia nói quá lời, lão thân không dám khiến Vương gia đại giá."

"Lão phu nhân là bà ngoại Sơ Cửu, cũng chính là bà ngoại của bổn vương. Lão phu nhân không cần khách khí với bổn vương." Trên mặt Tiêu Thiên Diệu không có biểu tình gì, nhưng lời nói vẫn thể hiện thiện ý, đặc biệt là hắn gọi thẳng tên Lâm Sơ Cửu rất tự nhiên, càng khiến Mông lão phu nhân cảm thấy dễ chịu, trong lòng đã có chút tin tưởng những gì Lâm Sơ Cửu nói, tin rằng nàng sống không tệ ở Tiêu Vương phủ.

Mông lão phu nhân không khiêm tốn nữa, cười đáp: "Vương gia nói như vậy, lão thân sẽ không từ chối nữa." Thân vương Tiêu Thiên Diệu thân phận cao hơn bà, nếu như theo thân phận, Mông lão phu nhân không dám đảm bảo bản thân mình có thể chống lưng cho Lâm Sơ Cửu. Tiêu Thiên Diệu thừa nhận thân phận trưởng giả của bà, Mông lão phu nhân cầu mà không được.

"Lão phu nhân cứ tự nhiên là được." Tiêu Thiên Diệu đã đưa ra đủ mặt mũi cho Lâm Sơ Cửu. Mặc dù Lâm Sơ Cửu không thích cách ứng phó của Tiêu Thiên Diệu, nhưng khi đối mặt với Mông lão phu nhân, nàng không dám biểu hiện ra ngoài. Nàng cười đi đến phía sau Tiêu Thiên Diệu, thay thế hạ nhân, "Vương gia, chúng ta đứng ở cửa không tiện, hãy vào trong nói chuyện đi. Bà ngoại tuổi lớn, không thể trúng gió."

Mặc dù không nhìn thấy, Tiêu Thiên Diệu cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc này Lâm Sơ Cửu tươi cười rạng rỡ bao nhiêu, trong lòng mơ hồ có chút bất mãn, bất mãn vì nụ cười rạng rỡ của Lâm Sơ Cửu không phải dành cho hắn.

Nhưng, sau này sẽ còn có cơ hội.

Tiêu Thiên Diệu gật đầu về phía lão phu nhân, "Lão phu nhân, chúng ta hãy đi vào trước đi."

"Được, mời Vương gia đi trước." Lão phu nhân thấy Lâm Sơ Cửu hoà hợp chung sống với Tiêu Thiên Diệu, đáy lòng càng thêm vui sướng.

Bà không yên lòng nhất chính là Lâm Sơ Cửu, nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đối xử với Lâm Sơ Cửu tốt như vậy, những lo lắng của Mông lão phu nhân đã hoàn toàn tan biến.

Sau khi mọi người vào nhà, Tiêu Thiên Diệu bắt đầu nói chuyện với Mông lão phu nhân, Tiêu Thiên Diệu thường không nói chuyện nhiều, đa số thời gian đều do Mông lão phu nhân nói. Tiêu Thiên Diệu lắng nghe, nếu Mông lão phu nhân ngẫu nhiên hỏi, Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ trả lời.

Tiêu Thiên Diệu đối với Mông lão phu nhân không thể nói là thân thiết, nhưng cũng không mất đi sự tôn trọng, ngẫu nhiên tương tác với Lâm Sơ Cửu, cũng lộ ra ăn ý. Mông lão phu nhân càng nhìn Tiêu Thiên Diệu càng cảm thấy vừa lòng, đặc biệt sau khi xác định chắc chắn Tiêu Thiên Diệu cũng ở nơi này, Mông lão phu nhân càng cảm thấy vui hơn.

Nhớ lại lúc trước Lâm Sơ Cửu từng nói, bản thân nàng muốn sống ở đây, Mông lão phu nhân lớn mật đoán rằng, vợ chồng son náo loạn cãi nhau, Lâm Sơ Cửu giận dỗi vào sống ở trong viện này, Tiêu Thiên Diệu không có cách nào khác nên đành phải theo tới đây.

Mông lão phu nhân không tiện nói thẳng Lâm Sơ Cửu không phải, chỉ nói: "Sơ Cửu, Vương gia công vụ bận rộn, ngày thường con cần phải chăm sóc tốt cho Vương gia, đừng động một chút là mất bình tĩnh."

"Bà ngoại, con nào có." Lâm Sơ Cửu buồn bực trong lòng, nhưng trên mặt chỉ có thể tươi cười rạng rỡ, tránh cho lão nhân lo lắng về mình.

"Không có là tốt," Mông lão phu nhân rất thích khi nhìn thấy Lâm Sơ Cửu làm nũng, thật ra......

Tiêu Vương gia cũng rất thích, chẳng phải ánh mắt của hắn cũng không chớp nhìn chằm chằm Lâm Sơ Cửu hay sao?

Tuy nhiên, Lâm Sơ Cửu chưa từng làm nũng với hắn, thậm chí một lời nói mềm mại dịu dàng cũng không có, hai người càng giống như cấp trên cấp dưới nhiều hơn. Trước kia hắn không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí rất thích bộ dáng nghe lời của Lâm Sơ Cửu, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng yêu kiều đáng yêu của Lâm Sơ Cửu ở trước mặt Mông lão phu nhân, Tiêu Thiên Diệu không cảm thấy vừa lòng.

Nếu Lâm Sơ Cửu làm nũng với hắn, nhất định sẽ rất đáng yêu, đúng không?

Suy nghĩ của Tiêu Thiên Diệu bất giác quay cuồng, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, đã không còn biết Mông lão phu nhân đã nói gì nữa, chỉ nghe thấy Mông lão phu nhân nói: "Ngoại tôn nữ này của ta, ngày thường đã bị sủng hư, nếu như có chỗ nào không tốt, mong Vương gia chiếu cố nhiều hơn, khi gặp lại ta nhất định mắng nàng."

Những lời này có nghĩa là, nếu Lâm Sơ Cửu không tốt, Tiêu Thiên Diệu ngươi đừng mắng nàng, bản thân chúng ta sẽ mắng.

Điều này chứng tỏ Mông lão phu nhân rất quan tâm tới Lâm Sơ Cửu, vì thế mới nói ra những lời như vậy. Sau khi nghe thấy Mông lão phu nhân nói lời này, Tiêu Thiên Diệu không chỉ không tức giận, ngược lại vui mừng thay cho Lâm Sơ Cửu. Hắn vui vì có một người quan tâm tới Lâm Sơ Cửu như vậy.

Tiêu Thiên Diệu lại nhìn thoáng qua Lâm Sơ Cửu, thấy khuôn mặt Lâm Sơ Cửu đang rất vui sướng, biểu tình trên mặt bất giác dịu hơn vài phần, nhẹ giọng nói: "Sơ Cửu rất tốt."

Đáp án này so với một câu trả lời "Được" càng khiến niềm vui của Mông lão phu nhân tăng lên gấp bội.

Nhìn thấy sắp tới giờ cơm trưa, Mông lão phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, yên lặng đuổi người đi, ý bảo Lâm Sơ Cửu đi tới phòng bếp xem xét, chuẩn bị vài món ăn chay cho bà.

Lâm Sơ Cửu hiểu ý trong lòng, Mông lão phu nhân chắc là có chuyện muốn nói riêng với Tiêu Thiên Diệu, nhưng nàng không thể hiện trên mặt. Trước lúc rời đi, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái thật sâu, ánh mắt kia mơ hồ mang hàm ý mong đợi và thỉnh cầu.

Khi đôi mắt to ướt át nhìn qua, Tiêu Thiên Diệu chỉ cảm thấy có thứ gì đó đâm vào trái tim mình, nhưng lại không đau.

Mông lão phu nhân thấy Tiêu Thiên Diệu nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lâm Sơ Cửu, trong mắt tràn đầy vui sướng, nhưng chờ đến khi Tiêu Thiên Diệu quay đầu lại, Mông lão phu nhân đã thu hồi tươi cười trên mặt, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Tiêu Thiên Diệu hiểu rõ, lúc này mới là lúc bắt đầu.

Mông lão phu nhân không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Vương gia, người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng. Sơ Cửu là người mệnh khổ, Lâm tướng là tâm phúc của hoàng thượng, Lâm gia sẽ không thể giúp gì được cho nàng, ngược lại sẽ còn kéo chân sau của nàng."

Khi Mông lão phu nhân nói chuyện, bà vẫn luôn chú ý tới Tiêu Thiên Diệu, nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu không có bất mãn gì, lúc này bà mới tiếp tục nói: "Tuy nhiên, Vương gia có thể yên tâm, Lâm gia không thể trở thành trợ lực của Sơ Cửu, Trấn Quốc Công phủ ta có thể!"

Giọng nói của Mông lão phu nhân không lớn, nhưng mỗi một từ đều rất có khí phách.

Những lời bà nói chính là thể hiện thái độ của Trấn Quốc Công phủ, vì Lâm Sơ Cửu, Trấn Quốc Công phủ có thể đứng trong hàng ngũ. Cho dù người sáng suốt đều nhìn ra được, ngay cả khi Tiêu Thiên Diệu không thể thắng thế, Trấn Quốc Công phủ vẫn sẽ đứng ở phía bên Tiêu Thiên Diệu, bởi vì Lâm Sơ Cửu!

"Bổn vương hiểu tâm ý của lão phu nhân đối với Sơ Cửu, chỉ là, lão phu nhân không cần phải như thế. Sơ Cửu là thê tử của bổn vương, đã có bổn vương che chở." Nữ nhân của hắn, không cần người khác phải chống lưng giúp nàng.

Mông lão phu nhân nhất thời không thể hiểu được ý của Tiêu Thiên Diệu, nhíu mày hỏi: "Vương gia đây là khinh thường Trấn Quốc Công phủ ta sao?"

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mặc dù ba nhi tử của bà đều không có tiền đồ gì, nhưng nền tảng mà lão quốc công lưu lại vẫn còn ở nơi đó. Bất luận là trên quan trường hay trong quân đội, Trấn Quốc Công phủ đều có một chút thế lực. Mặc dù không thể trở thành trợ lực lớn nhất của Tiêu Thiên Diệu, nhưng cũng không dung coi thường......