[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 13: Cảm giác quan thuộc.



" Quá tay rồi!" Phụng Linh lắc đầu nói, chẳng ra nó biết rõ dụng ý của Cô Lăng Nguyệt khi dùng chiêu thứ nhất của Hoa Thần Thất Thức. Trong lúc chiến đấu nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, tự nhiên là có nhiều người đều cảm nhận được, tất cả mọi người hiếu kỳ ở trong đó đến tột cùng có cái gì, dù sao khiến cho Thiên Lực chấn động to lớn như thế, xem ra bên trong tất nhiên có bảo bối!

Cô Lăng Nguyệt tung ra chiêu này để cảnh cáo những người chạy đến, nếu không cần mạng thì cứ xông vào.

Mật thất bởi vì bị chấn động Thiên Lực bên trong cực lớn nên có chỗ ảnh hưởng, cho nên người bên ngoài chỉ cần một oanh kích thì tự động đổ ra.

Lúc Hư Không trảm cùng Hoa Thần Thất Thức: Phi Hoa Lưu Điệp va chạm ở thời khắc cuối cùng, bốn phía trên tường tro bụi đều bong ra bay lả tả, tất cả mọi người đi tới đều đứng ở cửa ra vào, dù sao hiện tại đi vào hiển nhiên là tai bay vạ gió.

Dư âm trận chiến kết thúc, mọi người kinh hãi nhìn xem một mảnh mật thất bừa bộn, mặt đất vô cùng chắc chắn giờ phút này xuất hiện một cái hố cực lớn, bọn họ đều ngây người ở bên trong di tích một tháng, tự nhiên biết rõ cái mặt đất này có bao nhiêu cứng rắn.

Lại nhìn cô gái thân vận lục y sắc mặt điềm tĩnh nhìn hai người chết dưới tay mình, tay phải khẽ dùng lực thì dãy lụa liền rút ra khỏi ngực hai người nọ.

Nếu không có sự đồng ý của Trù Đái thì không có thứ gì có thể làm bẩn thân nó, máu kết lại thành viên lăn dài trên thân Trù Đái rồi rơi xuống đất.

Nhìn Trù Đái thân thiết chạm vào người Cô Lăng Nguyệt, mọi liền biết dãy lụa kia không phải vậy phàm.

Chỉ là không ít người sau khi nhìn thấy một màn này thì bước nhanh rời đi, hiển nhiên thực lực của hai bên đều muốn vượt qua thực lực của bọn hắn, mà cô nương kia sau khi giết hai cao thủ ấy vậy không có lấy một tia thở dốc, bọn họ liền đi vào tuyệt không chiếm được chỗ tốt, cái mạng nhỏ của mình đều mất ở nơi này rồi.

Có thể tại trong di tích đợi lâu như vậy mọi người hiển nhiên cũng là người thông minh, đương nhiên là biết rõ như thế nào là tự bảo vệ mình.

Lúc này còn lại đều là những người thực lực không kém, thấy bảo bối trước mắt tâm tư không khỏi rục rịt, cảm thấy Cô Lăng Nguyệt chỉ có một người liền định ra tay thì liền bị một tiếng nói khá quen tai cản lại.

" Nguyệt Nhi!"

Nghe được giọng nói quen thuộc, cả người của Cô Lăng Nguyệt khẽ giật bắn, xoay người về hướng chủ nhân của giọng nói đó.

Vẫn một thân quần áo màu đỏ gấm hoa thượng đẳng mặc ở trên người nam tử đem dáng người hoàn mỹ của hắn hiển lộ rõ ràng, tóc đen như mực không có gì gò bó rối tung buông sau đầu, lại cho người một hàm súc thú vị khó nói lên lời, làn da trắng nõn cùng quần áo màu đỏ xen lẫn nhau làm nổi bật, lại để cho người càng thêm sợ hãi thán phục vẻ đẹp của hắn.

Áo đỏ cổ thấp trong lúc mơ hồ lộ ra lồng ngực nam tử tinh tráng, nổi lên năng lực làm cho lòng người cứng lại, dáng người này thật sự có thể nói là hoàn mỹ!

Một đôi mắt màu xanh da trời khảm trên mặt hắn, trong suốt và thâm thúy, cùng cánh môi hồng nhuận phơn phớt hiện ra xung đột rồi lại dị thường dung hợp, chỉ một cái liếc mắt liền để cho người ta không thể dời mắt. Khóe miệng ẩn ẩn dáng tươi cười tà tứ câu dẫn, càng làm cho người khó có thể tự kềm chế.

Nhìn khuôn mặt của nữ tử Hàn Như Liệt liền thất vọng, người này phải nàng a, mang theo tâm tình thất lạc rời đi.

Những người khác thấy Hàn Như Liệt rời đi trong lòng nổi lên vui sướng, khả năng đoạt bảo của bọn họ cao hơn một chút rồi.

Cô Lăng Nguyệt nhìn bóng lưng Hàn Như Liệt rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút thất lạc. Sự thất lạc này rất nhanh liền bị nàng gạt bỏ sang một bên, bởi lại có thêm vài kẻ không biết sống chết tiến lên.

Cô Lăng Nguyệt chẳng cảm thấy có chút sợ hãi nào, muốn giải quyết đám người tuy khá phiền phức nhưng có Tiểu Đan trong tay nàng còn sợ không đủ Thiên Lực sao? Hơn nữa trong lúc chiến đấu gặp hiểm cảnh, càng dễ dàng thúc đẩy tiềm lực của con người.

Mà bên này, Hàn Như Liệt vẫn không ngừng suy nghĩ về thân ảnh màu lục kia, hắn xác định hắn chưa bao giờ thấy qua nàng kia, nhưng vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

Hàn Như Liệt biết hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này, thế nhưng lái đi không được, dường như vô cùng trọng yếu.

Hàn Dạ cũng thấy vẻ dị thường của Hàn Như Liệt, từ khi nhìn thấy nữ tử kia công tử vẫn có bộ dạng này, không khỏi lên tiếng hỏi: "Công tử, ngươi là đang nghĩ đến cô nương ban nãy sao?"

Nghe vậy, Hàn Như Liệt đem ánh mắt chuyển đến trên người Hàn Dạ, gật đầu nói: "Đúng vậy, Hàn Dạ, rõ ràng không phải là Nguyệt Nhi. Khuôn mặt đó...Thì ra là thế, chúng ta lập tức quay lại, nhanh!"

Hàn Như Liệt nghĩ đến mắt của đám người ban nãy, trong lòng không khỏi nôn nóng. Càng tiến đến gần hắn cảm nhận dao động thiên lực càng ngày càng mạnh, tiếng động phát ra hệt như sấm chớp giữa trời quang.

Chờ Hàn Như Liệt tiến vào, căn mật thất liền nát như cám. Những người xung quanh kiên kị nhìn thấy nữ trước, mặc dù Cô Lăng Nguyệt liên tiếp giao phong dù nàng có là Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong đi nữa thiên lực cũng phải tu hao.

Chẳng qua khi họ nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt thản nhiên ăn một nắm đan dược, sau đó dựa vào tốc độ cực nhanh tránh né công kích của cao thủ Cực Thành Cảnh trung cấp liền không có ý định xông vào, lại nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt rút ra ba cây châm liền kết thúc sinh mệnh của một cao thủ Cực Thành Cảnh, liền không dám. 

Phải biết cảnh giới càng cao sự chênh lệch càng lớn, cao hơn những hai cấp bậc mà vẫn chiến thắng, sức chiến đấu vượt cấp quá trâu bò rồi.

Hơn nữa nhìn cách nàng ta dùng đan dược như đang ăn, liền người này có không ít đan dược bổ sung thiên lực.

Cô Lăng Nguyệt dùng Trù Đái cắt đứt của một tên có thực lực là Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong, phía sau có một tên cũng là Lăng Thiên Cảnh, có điều thấp hơn một cấp đánh lén về phía mình. 

Ngay lúc Cô Lăng Nguyệt định ra tay thì có một người giúp nàng kết liễu tên đó.

" Nguyệt Nhi, xin lỗi vì đã không nhận ra nàng sớm hơn." Hàn Như Liệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Cô Lăng Nguyệt hết sức đau lòng đồng thời tức giận với bản thân, nếu hắn không rời đi thì nàng cũng không biết thành như vậy.

" Này, không phải là lỗi của ngươi." Cô Lăng Nguyệt cười nhẹ nói, ban nãy lúc hắn gọi tên mình, chỉ cần nàng chịu thừa nhận thì Hàn Như Liệt sẽ không bỏ đi cho nên hắn có lỗ gì chứ?

Hàn Như Liệt ôm Cô Lăng Nguyệt vào lòng: " Là lỗi của vi phu."

Cô Lăng Nguyệt bị hành động bất ngờ này của Hàn Như Liệt trở tay không kịp, vòng tay ấm áp ấy của hắn khiến cho nàng không biết phải làm sao chỉ có thể mặc cho hắn ôm lấy bản thân.

Hàn Dạ đến một bên im lặng nhìn xung quanh có thêm tám thi thể, thực lực thấp nhất của đám người này là Lăng Thiên Cảnh trung cấp âm thầm kính nể.