[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 24



Trời vừa ló dạng, Cô Lăng Nguyệt và Cao Chí Thanh liền lên đường. Bọn họ cũng là gặp không ít người nhưng chẳng thể nào ra tay bởi thẻ thân phận của những người này đều bị đoạt rồi!

Chứng kiến càng có nhiều người bị đoạt thẻ bài thân phận, Cô Lăng Nguyệt liền đoán được người ra tay thực lực có chút không tệ, như vậy cũng tốt một lần giải quyết liền thu được nhiều thẻ thân phận. 

Ngược lại với tâm tình của Cô Lăng Nguyệt, Cao Chính Thanh nhìn những người bị đoạt thẻ bài thân phận đều là người của tiểu thành trì, âm thầm đoán chuyện này cũng chỉ có người của đại thành trì mới làm được. Lấy thực của hắn và Cô Lăng Nguyệt liệu có đánh bại cả nhóm người đó hay không?

" Cao Chí Thanh, đừng quá lo lắng. Dựa vào hai người chúng ta làm sao có thể không đánh lại cơ chứ?" Cô Lăng Nguyệt nhìn sắc mặt ngưng trọng của Cao Chí Thanh liền lên tiếng nói.

Nhìn nàng hùng hồn nói, tâm trạng của Cao Chí Thanh cũng tốt hơn, hắn cười cười: " Cô cô nương nói đúng."

" Kia, chúng ta tăng tốc đuổi theo nhóm người kia."Sau khi nói câu này,  Cô Lăng Nguyệt liền tăng tốc hướng về phía trước, không biết sẽ gặp người của thành trì nào?

Vốn dĩ dựa vào tốc độ của hai người, chưa đầy một nén nhang có thể đuổi kịp. Kết quả lại  bị đám người mất  thẻ bài thân phận nhìn thấy họ không khỏi ôm chút tâm tư, vì giải những phiền toái kia, cũng hao tốn một ít thời gian.

Thời điểm tới gần, Cô Lăng Nguyệt dừng chân lại: " Bọn họ ở phía trước, tổng cộng có tám người,   thực lực không tệ, xem ra quả thật là người của đại thành trì."

" Đối phương tám người, chúng ta chỉ hai người..."

"Ngươi có thể giải quyết bao nhiêu thì giải quyết, số còn lại ta ôm hết." Cô Lăng Nguyệt phát giác đám người đó đang hướng về phía họ, lập tức nói: " Bọn họ sắp đến, chuẩn bị đi."

Cao Chí Thanh nghe Cô Lăng Nguyệt nói, liền gật đầu hiểu rõ.

Đám người chạy tới toàn là nam, không có lấy một nữ, đối với chuyện này Cô Lăng Nguyệt cảm thấy rất bình thường dù việc thi đấu toàn quốc nữ tử so với nam tử ít hơn nhiều, hơn nữa do thực lực nên khả năng bị loại cũng cao hơn nam tử vài phần dẫn đến đã ít lại thêm ít.

Cô Lăng Nguyệt nhìn đám người này, âm thầm nghĩ: Một Lăng Thiên cảnh cao cấp , một Lăng Thiên cảnh sơ cấp, còn lại mấy người thực lực đều là Ngực Thiên cảnh. Nàng giải quyết hai tên Lăng Thiên cảnh, số còn lại giao cho Cao Chí Thanh.

Khi Cô Lăng Nguyệt định nói ra dự định này thì phát hiện sắc mặt Cao Chính Thanh có chút xấu hổ. Ngay lúc này không hiểu tại sao Cao Chí Thanh lại biểu lộ như vậy, song rất nhanh nàng liền rõ ràng.

Từ lời của nam tử thanh sam, Cô Lăng Nguyệt liền biết đám người này là người cũng thành trì với Cao Chí Thanh. Nghe lời nói tràn đầy kinh thường của bọn họ cho dù người chất phát như Cao Chí Thanh cũng nhịn không được để lộ ra sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía những người kia đầy chán ghét.

Nam tử áo xanh kia cười nhạo Cao Chí Thành rất hả hê, lại không biết bởi vì một câu: "... Người đó cái ti tiện kia sinh ra viễn đều không có khả năng đứng cùng một tầm cao với chúng ta." Chạm vào vết thương trong quá khứ của Cô Lăng Nguyệt, khiến nàng tức giận không thôi.

" Thực lực không bằng người lại tự cho mình giỏi nhất, da mặt ngươi cũng quá dày rồi." Không quan tâm đến sắc mặt khó coi của hắn, Cô Lăng Nguyệt cười lạnh: " Còn nữa, mắng chửi thân sinh của người khác bằng lời lẽ không hay ho như vậy."

  Ầm! 

Toàn bộ những người có mặt ở đây liền ngây ra nhìn Viên Hổ thực lực mạnh nhất trong số bọn họ bị đánh bẹp trên đất, máu không ngừng chảy ra từ ngực.

 Viên Hổ chỉ có thể trợn mắt nhìn Cô Lăng Nguyệt, hắn vốn cho rằng dựa vào tuổi tác của Cô Lăng Nguyệt thực lực chỉ là Cực Thành cảnh sơ cấp dù thêm cả Cao Chí Thanh, bọn họ vẫn có thể giải quyết được. Giờ xem ra, hắn đã lầm to.

" Mắng chửi phụ mẫu của người ta mất mạng cũng không oan đâu." Cô Lăng Nguyệt ung dung tung nhẹ túi càn khôn có chứa thẻ thân phận của hắn mà nói.

Sáu người còn lại nhìn Cô Lăng Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng ngay vị trí của Viên Hổ, sợ hãi cách xa nàng. Bọn họ không ngờ lời nói của Viên Hổ lại chọc giận Cô Lăng Nguyệt làm cho nàng lập tức ra tay , thực lực mạnh như vậy bọn họ không có cách nào chống lại, chỉ có thể chạy.

" Cao Chí Thanh, còn không mau xử lý đám người này cho hả giận." Cô Lăng Nguyệt nhìn ra ý đồ của bọn hắn liền lớn tiếng nói với Cao Chí Thanh, thẻ thân phận chưa lấy làm sao có thể để bọn họ chạy. 

Cô Lăng Nguyệt  nhìn thấy bộ dạng chất phát Cao Chí Thanh thay đổi thành một người khác, một cỗ sát khí mãnh liệt từ trên người hắn truyền ra,  cầm lấy thiết liên cầu giải quyết một tên Ngự Thiên Cảnh cách bản thân gần nhất,  liền đưa mắt nhìn về phương hướng Trịnh Nguyên định chạy mà cản lại.

Trịnh Nguyên nhìn Cô Lăng Nguyệt chặn đường, cắn răng xuất trường thương phát ra ánh sáng sắc nhọn, nhanh như chớp đâm về phía chỗ hiểm của Cô Lăng Nguyệt , tốc độ cực nhanh khiến cho quanh thân truyền ra từng tiếng xé gió.

  "Bá Vương Thương!"  

Trịnh Nguyên xuất ra đòn, âm thầm đánh cược vào một chiêu này có thể sáng tạo ra một cơ hội chạy thoát khỏi Cô Lăng Nguyệt.

Nhìn kiếm khí ác liệt cùng ánh mắt  tràn đầy sắc ngoan độc của Trịnh Nguyên, Cô Lăng Nguyệt truyền thiên lực vào Trù Đái, thao túng nó siết chặt lấy trường thương của Trịnh Nguyên không cho nó động đậy.

Ánh mắt của Trịnh Nguyên nhìn Cô Lăng Nguyệt cũng có màu thiên lực giống như Mộ Chỉ Ly rất kinh ngạc, do lần trước Cô Lăng Nguyệt không dùng thiên lực mà chỉ dùng vũ lực liền đánh bại Mộ Chí Cương cho nên không ai nhìn thấy màu thiên lực của nàng. Trịnh Nguyên nhìn trường thương của mình khi gặp được màu trắng thuần thiết không tự giác yếu bớt đi vài phần, cho dù hắn cực lực thôi thúc, cái thiên lực kia giống như gặp được đồ vật cực kỳ đáng sợ, trở nên khô héo không ít.

Tu luyện nhiều năm như vậy, lần đầu gặp phải chuyện kì lạ này, Trịnh Nguyên kinh ngạc nhìn Cô Lăng Nguyệt: "Yêu nữ! Sử dụng chiêu thức quỷ dị gì!"

Nhìn sắc mặt sợ hãi của Trịnh Nguyên, Cô Lăng Nguyệt không nói gì chỉ điều khiển thiên lực, trong nháy mắt trường thương liền bị Trù Đái phá nát ra.

 Nhìn thấy cái trường thương kia đã mất đi đầu thương, sắc mặt Trịnh Nguyên cũng rất là kinh ngạc, cái trường thương này là vũ khí của hắn, tuy không coi là Linh bảo, nhưng khoảng cách thực sự không xa, độ cứng rắn cùng độ sắc bén đều không cần nói cũng biết, nhiều năm như vậy chưa từng có ai có thể mảy may làm hao tổn cái trường thương, hôm nay lại bị một dãy lụa yếu ớt phá hỏng.

 " Nên kết thúc đi!" Cô Lăng Nguyệt dùng thiên lực bao phủ tay phải, đánh mạnh vào ngực Trịnh Nguyên khiến hắn hộc máu văng ra phía sau, đập gẫy đến thân cây thứ ba mới ngừng bay mà rơi xuống đất, máu từ miệng không ngừng trào ra.

Đám người người chạy tới xem náo nhiệt chứng kiến Cô Lăng Nguyệt dễ dàng hạ Trịnh Nguyên, âm thầm nuốt nước bọt, nghe động tĩnh lớn cho nên bọn họ tò mò đến xem chứ không có ý tham chiến.

Mà những người bị người của Ngải Mỹ thành cướp đi thẻ bài thân phận, nhìn thấy màn này đều rất hả hê.

Mà Cao Chí Thanh cũng đã giải quyết xong đám người còn lại, trong lúc chiến đấu đạt được lĩnh ngộ mà thực lực tăng lên, trở thành cao thủ Lăng Thiên Cảnh trung cấp. Mọi người nhìn toàn bộ người của thành Ngãi Mỹ bị hạ, cảm giác mất mác cũng bị làm nhạt đi mấy phần còn có thêm một tia an ủi.

" Vị cô nương kia chẳng phải là Cô Lăng Nguyệt sao?"

" Nghe ngươi nói ta mới nhớ đến, bị người như vậy đánh bại cũng là chuyện thường tình."

" Nam tử kia cũng không kém, một mình hạ những bảy người a."

....

Không quan tâm ánh mắt kính nể của những người này, Cô Lăng Nguyệt bước đến chỗ Trịnh Nguyên cầm lấy  túi càn khôn của hắn, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua, ở trong đám người nơi này không biết có người nào muốn đánh chủ ý lên bọn họ hay không.

Bị Cô Lăng Nguyệt nhìn,mọi người co cổ lại, đem vẻ thèm thuồng trong mắt cũng giấu đi, ngay cả người của thành Ngải Mỹ cũng đều bị bọn họ đánh chết, bọn họ nếu như còn muốn nói chuyện ra tay không phải là tự tìm đường chết sao?Không có thân phận tên tuổi bọn họ còn có thể chém giết, nếu như không còn mệnh, bọn họ có thể cái gì cũng không còn nữa rồi.

Nhìn Cao Chí Thanh cũng thu thập xong túi càn khôn, Cô Lăng Nguyệt đi tới đưa cho hắn vài viên đan dược, thực lực của Cao Chí Thanh mặc dù làm kinh sợ không ít người song ai cũng nhìn ra hắn bị thương, đã là đồng bạn nàng đương nhiên phải quan tâm tới tình trạng của hắn.

Cao Chí Thanh nhìn đan dược, do dự nói: " Cô cô nương, cái này..." 

Cô Lăng Nguyệt biết hắn không phải hoài nghi đan dược có vấn đề, mà bởi biết đan dược rất mắc cho nên không dám dùng.

" Chúng ta là đồng đội, nếu thực của ngươi suy giảm là chuyện không tốt!"

Cao Chí Thanh nghe vậy liền đem đan dược kia nuốt chửng xuống.

  "Chúng ta đi thôi!" Cô Lăng Nguyệt lên tiếng nói, chỗ này cũng không còn người có thẻ bài thân phận để cướp, hơn nữa nơi này có nhiều người thật không tệ cho bọn họ nghĩ ngơi.

Tìm một chỗ vắng người, Cô Lăng Nguyệt bắt đầu xem xét thương thế của Cao Chí Thanh. Giao chiến với năm người cho dù thực lực bọn họ đều thấp hơn cũng không tránh khỏi bị thương, có đều Cao Chí Thanh chỉ là bị ngoại thương cho nên chỉ cần dùng thuật châm cứu liền ổn.

Ban đầu nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt xuất ra bao châm, Cao Chí Thanh kinh ngạc không biết nàng định làm gì? Chẳng Cao Chí Thanh cũng không lên tiếng hoài nghi, mặc dù thời gian quen biết cũng không dài, nhưng hắn cũng tin tưởng Cô Lăng Nguyệt, tin tưởng nàng sẽ không đối với mình bất lợi .

Nhìn Cao Chí Thanh vô cùng phối hợp, Cô Lăng Nguyệt càng cảm thấy quyết định có chút tùy hứng của bản thân là không sai, người này thật sự đáng giá để kết bạn.