[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 52



Đùa giỡn một hồi, mọi người cũng quay lại vấn đề chính về chuyện người hoàng tộc từ trong hoàng cung chạy đến đại thành trì .

Chiến lược được Cô Lăng Nguyệt lựa chọn chính là binh tới tướng chặn, dù sao thì bọn họ còn nhiều chuyện xử lý cho nên cũng không rảnh đến nỗi chạy đi tìm bọn họ.

Về phần thương thế của Vinh bá bá được Thẩm Hạo chữa trị rất tốt, Cô Lăng Nguyệt cũng không khách khí khen ngợi hắn. Điều này khiến cho Thẩm Hạo cảm thấy rất tự hào, mấy ngày kế tiếp liền quấn quýt lấy Cô Lăng Nguyệt bàn luận về phương diện y thuật.

Hàn Như Liệt thấy Thẩm Hạo bận xử lý chuyện trong tộc liền nhanh tay kéo Cô Lăng Nguyệt ra ngoài  dạo phố. Phụng Linh cười cười vẫy tay tiễn bọn họ, một bên cấm cản không cho Tiểu Lang đi theo làm kỳ đà cản trở bọn họ.

Đi tới giữa trưa, hai người tới một cửa hàng tên gọi là Tiền các.Tiền các này cũng giống như trung tâm mua sắm ở hiện đại vậy, lầu một bán trang phục và trang sức, lầu hai bán dược liệu, lầu ba án vũ khí, lầu bốn bán đan dược, lầu năm là quán cơm, phía sau còn có bán huyễn thú đã được thuần hóa. 

Đồng thời đây cũng là đệ nhất thương lâu của Hồng Lân quốc.

Bởi vì nghe được hôm nay có đấu giá, cho nên Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt lên lầu năm ăn cơm, thuận tiện hỏi địa điểm của hội đấu giá.

Lúc ăn cơm, Hàn Như Liệt bĩu môi nói không ngon bằng thức ăn Cô Lăng Nguyệt nấu khiến cho nàng cười cười bảo trở về sẽ chiêu đã cho hắn một bàn thức ăn, lúc đó Hàn Như Liệt vô cùng thỏa mãn.

Dùng bữa xong bọn họ đi tìm chưởng quầy, theo sự dẫn đường của hắn mà đi xuống tầng ngầm. Đi tới căn phòng, chưởng quầy gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa mời hai người đi vào trong.

Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, sàn đấu giá vô cùng rộng lớn giờ khắc này lại hoàn toàn chật kín người, mỗi người đều vô cùng hưng phấn trò chuyện với nhau.

Bởi vì đan dược của Cô Lăng Nguyệt muốn đấu giá dẫn đến được sắp xếp một gian phòng thượng hạng ngồi xem đấu giá. Mà nhìn thấy chưởng quầy tự mình đưa hai người họ  đi đến phòng khách quý, mọi người đều nhìn hai người bằng ánh mắt sùng bái cùng cẩn trọng đánh giá hai người ung dung  từ tốn mà đi, khí thế lãnh ngạo cao quý, bất tri bất giác tỏa ra phong thái của cường giả.

Bọn họ được dẫn vào một căn phòng ở lầu ba, thiết kế độc đáo làm cho nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.

 Theo đó, tiểu nhị đưa lên trái cây liền lui xuống.  

Hàn Như Liệt ngồi xuống ghế dài được lót bằng lông thú màu trắng, tay chóng má nhìn Cô Lăng Nguyệt đang đánh giá toàn bộ phòng đấu giá một chút. Toàn bộ trong sân hình cung, phía trước là bục đấu giá, lầu một là đại sảnh, có hơn 1000 ghế dựa. Lầu hai phân phòng, nhưng lại nhỏ hơn lầu ba rất nhiều, có thể thấy được độ rộng nhỏ hơn rất nhiều. Lầu ba là phòng khách quý, có mười phòng, rộng lớn, thoải mái hơn nhiều, trần nhà treo đèn chói lọi hoa lệ.

Sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Hàn Như Liệt, không biết có phải do nệm êm hay do chờ đợi hơi tẻ nhạt mà Cô Lăng Nguyệt không biết từ lúc nào đã ngủ tựa vào vai của Hàn Như Liệt. Vì để cho Cô Lăng Nguyệt ngủ ngon mà Hàn Như Liệt cẩn thận làm cho nàng gối đầu lên chân mình, duỗi thẳng người mà ngủ.

Cô Lăng Nguyệt an tường ngủ ngon cho nên không có chứng kiến được  chuyện vật phẩm đấu giá của Tiền các đổi thành Tẩy tủy đan lan truyền ra ngoài, đã tạo nên song to gió lớn ở thành Lạc Sa. Rất nhiều người vốn không định tham gia hội đấu giá đều khẩn cấp gom góp tài sản kéo đến.

 Lúc chạng vạng, người tham hội đấu giá ùn ùn kéo tới.

"A, Hàn gia chủ cũng đến sao?"

"Ngưu huynh cũng đến à? Mời!" 

"Vương gia chủ, đã lâu không gặp!"   

  ...

Ngoài đại sảnh rất nhanh đã đầy người, các phòng ở lầu hai cũng sáng đèn. Lầu ba ánh sáng thưa thớt chỉ có bốn phòng. Nhìn dưới sân rộn ràng náo nhiệt, vừa mới tỉnh dậy Cô Lăng Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trân. Cảnh tượng này thật sự là quá đồ sộ nha! Nan không biết có rất nhiều người đến vì Tẩy tủy đan. Mọi người không mua được thì nhìn một cái cũng mãn nguyện. 

  "Là thái tử điện hạ đến !" Đám người chung quanh bắt đầu xao động.  

Thái tử Vân Khương ở trong lòng của nhân dân Hồng Lân quốc chính là đại biểu cho tín ngưỡng cao quý nhất, tương lai sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nhất định sẽ khiến Hồng Lân quốc càng thêm huy hoàng ! Gần như từng người dân Hồng Lân quốc đều nghĩ như vậy.  

"Cả Lục công chúa cũng tới nữa kìa !"  

 " Thật sao ? Nghe nói Lục công chúa thực lực cũng đã đạt đến Cực Thành cảnh đỉnh phong, không hổ là thân muội muội của Thái tử điện hạ a !"  

Được chủ nhân của Tiền các đưa đến  tự mình dẫn đi chính là Thái tử Vân Khương chẳng qua vẻ mặt hơi lạnh lùng.

" Hoàng huynh, nơi này thật là lớn a !" Một thiếu nữ linh động xinh đẹp đi sát bên Vân Khương, một đôi tròng mắt hắc bạch phân minh tò mò nhìn xung quanh phòng đấu giá.

" Để Công chúa điện hạ cười chê rồi." Tư Vũ Minh khiêm tốn nói, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái. 

 Tuy nhiên, vị Anh Dạ công chúa này có chút kiêu ngạo, nóng nảy nghe Tư Vũ Minh nói như vậy liền hừ một tiếng, nũng nịu nói: " Tư Vũ gia tộc phú khả địch quốc, bản công chúa cũng không dám chê cười, nghe nói các ngươi ngay cả hoàng tộc cũng đều không sợ mà."

 Thái tử Vân Khương lông mày khẽ nhíu, Tư Vũ Minh nhưng vẫn cười nói: " Không dám, tại hạ bất quá cũng chỉ là một tên thương nhân, Hoàng tộc  nể mặt một tí thôi mà."

Bị Vân Khương lạnh lùng trừng mắt, Anh Dạ công chúa cũng không dám tiếp tục bàn luận cái đề tài  này.

Hàn Như Liệt nghịch tóc của Cô Lăng Nguyệt, lười biếng nói: " Cô công chúa này quá điêu ngoa rồi!"

"Lục công chúa  được hoàng hậu sủng ái quá mức rồi, không biết trời cao đất rộng gì cả. Cũng may mà có thái tử quản nàng ta." Nếu không sẽ có rất nhiều người ghi hận, Cô Lăng Lăng Nguyệt đưa tay nhận lấy trái cây được Hàn Như Liệt lột vỏ bỏ vào miệng ăn.

Rất nhanh, một nữ tử bước lên trên đài bán đấu giá, khuôn mặt tinh xảo, mặc y phục bó sát không tay, đường cong động lòng người phô bày ra tất thảy, đẹp không tỳ vết, nhất là từng nụ cười nhăn mặt đều mang đến một loại quyến rũ phong tình.  

Người chủ trì dưới đài nói: "Chào mọi người. Hoan nghênh các vị đã đến tham gia hội bán đấu giá lần này. Ta là Liễu Thanh Lân, rất hân hạnh được chủ trì hội bán đấu giá lần này. Trước khi bước vào hội bán đấu giá, vẫn là nên nói quy tắc cũ một chút. Hội trường có một Sự Phân Cực Cảnh, bảy Sự Phân Cực Cảnh và các thủ hộ Lăng Thiên Cảnh, cam đoan vật phẩm bán đấu giá an toàn."  

Người thường xuyên tham gia hội đấu giá đã thành thói quen, nhưng người giống Cô Lân Nguyệt lần đầu tham gia thì vô cùng kinh ngạc. Không hổ là Đệ nhất Thương lâu của Hồn Lân quốc, lấy thực lực này hoàng thất không nể mặt không được a! 

Liễu Thanh Lân nhìn toàn trường, cười ní: "Lời vô nghĩa không nói nhiều nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu vật phẩm bán đấu giá đầu tiên của tối nay."

 Lúc này, một nữ tử  bưng một cái bàn lên. Liễu Thanh Lân cởi bỏ tấm vải, mọi người nhìn thấy đó là một thanh chủy thủ màu đen.  

Liễu Thanh Lân giới thiệu: "Đây là thanh chủy thủ của thích khách chi vương đã biến mất 500 năm trước, tin tưởng mọi người đều biết, nó là Linh khí thượng phẩm. Giá thấp nhất là 50 vạn kim tệ, mỗi lần kêu giá không dưới một vạn."

Liễu Thanh Lân nói xong, bên dưới đã có người bắt đầu ra giá: "55 vạn."

  "57 vạn."

"60 vạn."

......

Nghe được bên dưới tăng giá liên tục, Cô Lăng Nguyệt nhất thời cảm thấy kim tệ là rau cải trắng.

 Hàn Như Liệt nằm nghiêng người, dùng một ôm lấy vòng eo của nàng cười nói: " Có vi phu ở đây, Nguyệt Nhi cũng có thể vung tiền như rác tùy thích!"

Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt có cảm giác bạn trai ta là thổ hào cười nói: " Yên tâm, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ vung tiền như rác!"

Cuối cùng, thanh chủy thủ bị người ta mua được với giá 120 vạn.  

Tiếp theo, nữ tử lại bưng lên một cái bàn, có một chiếc hộp. Liễu Thanh Lân mở hộp ra, bên trong có một hạt châu màu sắc rực rỡ to bằng nắm đấm. Liễu Thanh Lân nói: "Đây là một hạt châu kỳ lạ, đại sư của chúng ta không nhìn ra là vật gì. Hạt châu này giá thấp là một vạn, tăng giá không giới hạn."  

Nhìn thấy hạt châu, rất nhiều nữ hài tử kêu lên: "Oa, hạt châu thật đẹp!"

  "Ta muốn lấy về làm vòng cổ."

  "Trời ơi, sao lại có hạt châu xinh đẹp như vậy chứ?!"  

Cô Lăng Nguyệt  ngồi nhìn, nàng đối với vật này không có chút cảm giác nào. Đột nhiên, nàng cảm nhận được một trong mười hai giới bi hình như rất hưng phấn.

Hàn Như Liệt cảm nhận được sự khác thường của Cô Lăng Nguyệt khi chứng kiến hạt châu kia liền hỏi: "Nàng muốn!"

"Ừm!"

  Lúc này, bên ngoài, giá đã tăng lên đến 10 vạn kim tệ.   

Cô Lăng Nguyệt tính ra giá thì Hàn Như Liệt đã giúp nàng hô: 20 vạn."


Xôn xao... Dưới lầu ồ lên, tăng đến gấp đôi rồi. Một hạt châu không rõ lai lịch lại có giá 20 vạn kim tệ?!  

  "30 vạn." Lầu hai có một người hô.  

  "50 vạn." Hàn Như Liệt hô tiếp.

Bên ngoài nhất thời lặng ngắt như tờ. Mọi người đều bị Hàn Như Liệt dọa. Tuy nói 50 vạn kim tệ là không nhiều lắm, nhưng đối với một hạt châu không rõ lai lịch, đây thật sự không đáng giá.

 "50 vạn, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? 50 vạn lần thứ nhất, 50 vạn lần thứ hai, 50 vạn ..." Ngay lúc Liễu Thanh Lân định cầm búa thì một giọng nói một thanh âm trong trẻo tràn ngập kiêu ngạo từ phòng bên cạnh phòng khách quý số ba truyền đến.: "51 vạn."

Nghe được thanh âm này, Hàn Như Liệt  thần tình khẽ động. 

Cô Lăng Nguyệt cũng đưa mắt nhìn về căn phòng phía đối diện, từ giọng nói nàng có thể đoán người ra giá là Dạ Anh công chúa.

Đối với chuyện Dạ Anh công chúa tham gia náo nhiệt Cô Lăng Nguyệt chỉ nhếch môi không nói, mà bên cạnh Hàn Như Liệt cũng lười tiêu xài cảm xúc với nàng ta: "100 vạn kim tệ!"

Giá vừa ra tất cả mọi người đều câm, ánh mắt không hẹn hướng về phòng thứ nhất ở lầu ba. Mọi người đều hiểu có thể không chút do dự đưa ra giá tăng gấp đôi tuyệt không phải chuyện người tầm thường có thể làm, ung dung tranh đoạt với người hoàng tộc cho dù là đại gia tộc đứng đầu Hồng Lân quốc cũng không dám.

Mà  trong một phòng khách quý khác, Anh Dạ công chúa đang nằm sấp trên ghế dài nghe vậy không khỏi nghiến răng nhìn Liễu Thanh Lân gõ búa một cái, nói: "Thành giao, hạt châu này thuộc về vị khách quan lầu ba phòng thứ nhất." 

Sau đó nàng ta  ngoẹo cổ nhìn Vân Khương sau lưng, khó hiểu nói: " Hoàng huynh, ta sao không cho ta tăng giá?" 

" Chỉ cần có đầu óc liền biết người ở căn phòng đó không dễ trêu, ngươi tốt nhất nên thu liễm lại nếu không xảy ra chuyện ta cũng sẽ không quản." vân Khương lạnh như băng nói.

  " Ta biết rồi !" Anh Dạ công chúa tuy điêu ngoa nhưng cũng là một người rất biết điều, hiểu rõ có thể để hoàng huynh nghi kị không phải là dạng người tầm thường.

 Rất nhanh, hạt châu được đưa đến phòng của Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt. 

 Hàn Như Liệt liền không cho Cô Lăng Nguyệt cơ hội tự trả tiền thì đã lấy ra 50 vạn cho người đó, sau đó cầm hạt châu nhìn nhìn: " Nguyệt Nhi, ta  không biết nó có gì đặc biệt nha."

Cô Lăng Nguyệt ngồi trong lòng Hàn Như Liệt mà nói: " Ta cũng không rõ lắm chẳng qua trực giác mách bảo ta cần nó." 

Bên ngoài, việc bán đấu giá vẫn còn tiếp tục, đan dược cao phẩm, dược liệu quý, huyễn khí, khoáng thạch hi hữu, vân vân... Cái gì cũng có. Càng về sau, vật phẩm càng hi hữu, giá bán ra cũng càng cao.  

Nhưng vẫn còn nhiều người ở lầu hai không tham dự, lầu ba trừ Cô Lăng Nguyệt mua hạt châu, những người khác cũng không có thêm bất kỳ động tĩnh. Mọi người đều chờ vật gì đó.  

" Nguyệt Nhi, vi phu thật nhàm chán nha!" Hàn Như Liệt ngồi dậy gục đầu vai nàng nói.

  "Ừ, đúng là hơi nhàm chán !" Cô Lăng Nguyệt thật thà đáp lại, nhìn người bên ngoài kêu la đến mặt đỏ tai hồng.

" Không được, vi phu muốn an ủi." Hàn Như Liệt gương mặt tuyệt mỹ gần trong gang cười tà nói.

Không đợi Cô Lăng Nguyệt hỏi rõ thì Hàn Như Liệt liền hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bị Hàn Như Liệt tập kích bất ngờ nàng ngây ngốc bị động cho hắn hôn.

Chờ Hàn Như Liệt rời khỏi môi Cô Lăng Nguyệt, nhìn gương mặt đỏ như cà chua của nàng híp mắt cười nói: " Nguyệt Nhi nhà chúng ta không đáng yêu!"

"..." Cô Lăng Nguyệt.

Đột nhiên cảm thấy thương nhớ đến chú cảnh sát, nếu nơi có điện thoại nhất nàng sẽ bấm 113 mà hô: Cánh sát, tôi bị người phi lễ! Mau đến bắt người.