Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 103



Từ mò kim đáy bể để tìm một tia sáng vô vọng, đến có thể nhận ra nhau ngày hôm nay, Thẩm Diên Phi chưa bao giờ nói với Khương Thời Niệm về những khúc quanh ngã rẽ trong quá khứ.

Liên quan đến manh mối về cha mẹ, đầu tiên anh phát hiện ra rằng Lê Nhược Thanh, con gái của viện trưởng trại trẻ mồ côi, đã cung cấp các ghi chép cũ của viện trưởng. Thậm chí còn có một số hồ sơ bí mật không được ai biết tới được cất giấu trong đó.

Anh lật sang trang khi Tuệ Tuệ được nhận nuôi, viện trưởng đã tự tay viết chi tiết những gì bà nhìn thấy. Khi đó trại trẻ mồ côi do nhà họ Tưởng quản lý, chức viện trưởng chỉ để tồn tại trên giấy tờ, mọi thứ đều là do bà ta lén lút nhìn trộm mà ra nên có một số việc không cách nào biết rõ, những gì được ghi đều là một phần nhỏ bà ta biết được.

Bà ta từng thấy qua cặp vợ chồng đến muộn hơn nhà họ Khương để tìm con, người đàn ông này mặc một bộ đồng phục cũ màu xanh đậm cũ kỹ không rõ nguồn gốc, trước ngực có gắn huy hiệu đánh số, bà ta nhìn thấy được phía trước có năm chữ số.

Năm chữ số không hoàn chỉnh và một số đặc điểm trên bộ đồng phục đã trở thành khả năng đột phá duy nhất, nhưng do manh mối không đủ nên phải mất khá nhiều thời gian để tìm ra các tổ chức có liên quan hơn hai mươi năm trước. Sau nhiều lần thử đi thử lại, cuối cùng họ chọn viện nghiên cứu động lực học bên trong của một trường đại học sơ khai ở Hàng Châu để xác định phạm vi.

Sau đó, cuối cùng mọi chuyện cũng suôn sẻ hơn một chút để tìm kiếm những người đủ tiêu chuẩn trong phạm vi và Tống Văn Tấn - người đã tìm kiếm con gái mình nhiều năm trong viện nghiên cứu đã xuất hiện.

Hồi đó ông chỉ là nghiên cứu viên cấp cao của viện, hiện tại qua hơn hai mươi năm, trải qua cú sốc mất con gái, hi vọng dần biến mất, ngoài việc chăm sóc vợ hầu hết thời gian ông đều dốc hết tâm sức vào nghiên cứu, với tài năng xuất sắc và vô số khoản đầu tư, ông đã thành công trở thành nhà vật lý nổi tiếng trong và ngoài nước.

Tính cách cũng nổi tiếng trong giới học thuật là cố chấp lạnh lùng, kiêng kỵ rõ ràng, lại thêm sức khoẻ kém, nhiều năm mắc bệnh nên khó tránh khỏi nghiêm khắc, luôn không có chỗ cho những người ông không chấp nhận hoặc không thích.

Sau khi biết tin chính xác, Thẩm Diên Phi sẵn sàng đưa Tuệ Tuệ đến gặp bố mẹ để cô có thể xoa dịu nỗi đau của họ, để họ nghĩ rằng mình đã tìm được con gái và bù đắp cho những tiếc nuối trước đó.

Khương Thời Niệm ôm chặt eo Thẩm Diên Phi, khi nghe anh nói, “Em gái Tiểu Tuệ”, cô không cách nào có thể kìm lòng được nữa, những giọt nước mắt vốn đã chảy xuống giờ lại càng thêm nức nở.

Trong lòng cô đau đớn không nói nên lời, phản bác lại lời của anh: “Anh nói cái gì? Em không phải người nhà của anh sao? Thẩm Diên Phi, chúng ta đã kết hôn và em là vợ của anh, gia đình em chính là gia đình anh, anh tìm bố mẹ em và nhà mẹ đẻ cho em, sau này họ cũng sẽ là người thân của anh.

Sau đó cô mới nhận ra rằng mình lo lắng đến mức quên dẫn Thẩm Diên Phi đến cho bố mẹ xem.

Khương Thời Niệm lau mặt, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Thẩm Diên Phi, bước nhanh về phía trước, đi đến trước mặt Tống Văn Tấn và Du Nam, cả hai đang chào đón cô, theo bản năng đưa tay ra ôm chặt lấy cô.

Trên người cô chỉ có ngần ấy khoảng trống, lại được bố mẹ ôm lấy, bàn tay đang nắm lấy Thẩm Diên Phi bất giác buông lỏng, trượt khỏi đầu ngón tay anh.

Cô không nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng kia vẫn đặt ở không trung, duy trì tư thế thân mật với cô.

Khương Thời Niệm ở trước mặt bố mẹ vẫn chưa cảm nhận được sự chân thực, cô mở to mắt để ngăn không cho nước mắt trào ra, nói một cách cứng nhắc và trịnh trọng: “Đây là người yêu của con, mùa đông năm ngoái chúng con đã đi đăng ký kết hôn, giới thiệu… cho bố mẹ biết.”

Hai tiếng “bố mẹ”, cô căng thẳng đến mức không nói ra lời.

Thẩm Diên Phi cao lớn đứng phía sau Khương Thời Niệm, ấn vào bả vai cô, đốt ngón tay trắng bệch, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hai người họ và gọi: “Bố mẹ.”

Tiếng gọi này, anh cũng đã trưởng thành nhiều năm như vậy nhưng cũng chẳng được mấy lần nói ra thành lời.

Từ khi anh được sinh ra và bắt đầu hiểu chuyện, bố anh cứ thế ngồi trên xe lăn hung ác và tàn nhẫn, không biết khi nào bình tĩnh khi nào nổi giận với anh, ông ta luôn nhìn anh với ánh mắt ghê tởm hằn học như nhìn thứ rác rưởi vô dụng nhất thế giới.

Có đứa con mà không giữ được vợ đương nhiên là đồ phế thải không cần tồn tại.

Mẹ chưa bao giờ có tình cảm với ông ta, chỉ là một hợp đồng hôn nhân, có sản phẩm với một người đàn ông không yêu thì có gì đáng giá mà lưu luyến, lúc nào cũng có thể cắt đứt quan hệ, một ánh mắt cũng không thèm nhìn đến, dù có cho cũng lạnh lùng xa cách.

Anh rất ít khi gọi bố mẹ, quá nhiều thứ đã đục mờ đi tuổi thơ của anh, lần này, là do anh ích kỷ, bất luận có như thế nào, có kẻ nào ngăn cản, anh cũng sẽ không bao giờ xa cách Tuệ Tuệ.

Thứ anh ấn dưới lòng bàn tay là tất cả những gì anh đã bỏ ra để đổi lấy trong cuộc đời mình.

Cả Tống Văn Tấn và Du Nam đều vô thức kéo cô lại để bảo vệ chặt chẽ con gái mình.

Trong đôi mắt cay đắng của hai vợ chồng, Nhiễm Nhiễm khi đó chỉ là cô bé hai ba tuổi, chập choạng bước đi như bao đứa trẻ thơ, trải qua bao gian khổ mới gặp lại nhau, cô lại gả cho người ta, sự xúc động ngây ngất của cuộc hội ngộ vẫn đang ở đỉnh điểm, nhìn thấy người đàn ông ngang nhiên chiếm hữu con gái mình, họ cảm thấy vô cùng khó xử.

Tống Văn Tấn theo phản xạ kéo nhẹ Khương Thời Niệm, đẩy cô vào trong xe, Du Nam lau nước mắt, nhưng vẫn cố duy trì tia lý trí, khách sáo nói với Thẩm Diên Phi: “Thật ngại quá, trong xe còn có tài xế, chỉ có có ba chỗ.”

Đôi mắt của Thẩm Diên Phi tối sầm lại nhưng anh không biểu lộ cảm xúc nào, anh không kinh ngạc, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, một cơn đau nhói không thể bỏ qua khiến hô hấp của anh thay đổi, anh cụp mắt cười, vuốt ve mái tóc của Khương Thời Niệm, nhỏ giọng nói: “Tuệ Tuệ, đi thôi, anh lái xe theo em, đừng sợ.”

Khương Thời Niệm muốn nói gì đó, nhưng giọng cô khàn không thể phát ra tiếng, cô cứ thế, cứ giữ thật chặt tay của Thẩm Diên Phi không cho anh rời đi.

Tống Văn Tấn đau lòng sợ con gái bị trúng gió, khuôn mặt lạnh lùng hơi bình tĩnh lại, để cô lên xe, sau đó bế vợ lên phía trước, để cô ngồi cạnh con gái, ông bước lên phía trước kéo cánh cửa phụ, lúc lên xe, lại liếc nhìn Thẩm Diên Phi một cái, muốn nói lại thôi.

Ba ngày trước, ông nhận được tin từ vợ, trong thời gian vò đầu bứt tai chờ kết quả, ông đã biết được thông tin và tình hình của người dẫn chương trình Khương Thời Niệm thông qua nhiều kênh khác nhau, bao gồm cả cuộc hôn nhân ồn ào với nhiều tin đồn trên mạng và danh tính của chồng cô.

Bây giờ mới tận mắt nhìn thấy, người đàn ông trước mặt này trông vô cùng nổi bật, tuy rằng anh nho nhã lịch sự, nhưng loại sức mạnh không thể xoá nhoà thấm từ trong xương cốt kia lại thuộc về khí chất lạnh lùng và áp bức, không thể kiềm chế mà che giấu được.

Ngài Thẩm quý giá từ đầu đến chân, đại diện cho một đẳng cấp khác, anh có thể dễ dàng hủy đi một ai đó chỉ bằng cái nhướng mày.

Tống Văn Tấn, người chỉ có học thuật trong đời, nhếch môi, lịch sự gật đầu rồi quay người lên xe.

Ngồi ở hàng ghế sau, Khương Thời Niệm không ngừng quay đầu, nhìn Thẩm Diên Phi một mình đứng trong gió băng qua con đường dài, vạt áo vén lên, bóng dáng mảnh khảnh nhỏ dần theo khoảng cách.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt, cho đến khi cô nhìn thấy anh xoay người bước lên xe, rất nhanh lại xuất hiện trong tầm mắt cô, cô mới cúi người thở phào một hơi.

Lúc này cô không thể khăng khăng lên xe Thẩm Diên Phi, cảm xúc của bố mẹ cô quá mãnh liệt, sức khoẻ bọn họ kém, cô đều biết, nếu lại chịu kích thích lỡ may lại xảy ra chuyện gì, vì vậy cô cần ở bên hai người họ.

Du Nam nắm chặt tay Khương Thời Niệm, lúc sau lại không nhịn được mà ôm cô vào lòng.

Khương Thời Niệm ngửi thấy được mùi thơm nhẹ từ người bà, cảm cảm nhận được hơi ấm tỏa ra thứ đã thu hút cô ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô cứng đờ một lúc, sau đó không tự chủ được mà vươn tay ôm lấy bà ấy, khuôn mặt khóc ướt đẫm dựa vào chiếc cổ ấm áp của bà.

Cô lắc lư theo những cú va chạm nhẹ của xe, lòng rối bời, cô không hề biết mùi hương này là của mẹ.

Mẹ cô không phải người đánh mắng cô từ khi cô còn nhỏ, không phải người nhìn không quen và lúc nào cũng nguyền rủa hình tượng lạnh lùng của cô, người mẹ thật sự của cô, rất dịu dàng và kiên định, bà rất đẹp rất tao nhã sẽ sẵn sàng ôm cô, nâng niu cô như báu vật.

Cô không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, bị bắt nạt trong xó xỉnh, cô không cần cầu xin lấy lòng để có tình mẫu tử nặng nề như vậy.

Hoá ra cô có một người mẹ dịu dàng như vậy, cách xa hàng ngàn dặm cũng không ngại cực khổ đi tìm cô.

Tống Văn Tấn liên tục nhìn vào khuôn mặt của con gái qua gương chiếu hậu, người đàn ông luôn không cười, cổ áo đồng phục ướt đẫm, ông lau nước mắt, nhìn đi chỗ khác, luôn giữ một khoảng cách cố định với chiếc xe phía sau, chiếc xe sang màu đen theo sát sau, khoảng cách giữa hai lông mày của ông càng thêm sâu.

Thỉnh thoảng, ánh sáng xuyên qua kính chắn gió phía trước, phản chiếu gương mặt thâm trầm của chàng trai trẻ bên trong, khiến vẻ mặt của Tống Văn Tấn trở nên nghiêm nghị.

Khi xe quay trở lại tầng dưới của khu nhà, Du Nam không quan tâm đến điều gì cả, chỉ muốn đưa con gái vào nhà.

Khương Thời Niệm dừng lại, đợi Thẩm Diên Phi đi tới, vừa thấy xe của anh cô lập tức quay đầu, Du Nam hay vậy thì ho vài tiếng, Khương Thời Niệm vội vàng kéo áo khoác cho bà, mím môi, cùng bà bước từng bước lên lầu.

Tống Văn Tấn nhìn lại thêm hai giây rồi đi lên, nắm lấy tay nắm cửa, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xe của Thẩm Diên Phi đậu sau xe giáo sư Tống, anh từ từ mở cửa bước xuống, nhìn lên sân thượng rộng rãi trên tầng bốn, vì diện tích quá lớn nên không thể nhìn thấy bóng người sau tấm kính.

Điện thoại trên tay khẽ rung lên, anh lướt mắt qua nhìn xem ai gọi, đôi mắt đang giương lên chợt lạnh đi, anh nheo mắt lại.

Trời tối dần, cái lạnh trong gió càng buốt, thấm vào người.

Anh lạnh giọng trả lời, trên màn hình là số điện thoại đặc biệt ở nước ngoài, lâu lắm rồi mới gọi đến trực tiếp.

“Giám đốc Thẩm, Tưởng Huân tỉnh rồi, anh biết mà, dạo này ở đây không yên bình, thỉnh thoảng có bạo loạn xung đột, bệnh viện cũng không ổn định, với lại hắn đã hôn mê trong nhiều năm, hầu như đã ra khỏi sự giám sát của chúng ta, không ai nghĩ tới hắn sẽ tỉnh lại, nhà họ Tưởng khẳng định là có tiếp ứng, hắn đã trốn khỏi bệnh viện trong sự hỗn loạn, trước mắt đang truy tìm dấu vết hắn, nhưng hắn chưa chạy được xa đâu, ngài yên tâm.”

Ba phút sau, Thẩm Diên Phi cúp điện thoại, tiếp tục bấm vài dãy số.

Khi bấm đến số cuối cùng, cánh cửa trên ban công tầng bốn bật mở, Khương Thời Niệm đang đi một đôi dép trong nhà hình con thỏ nhỏ, mắt mũi sưng đỏ, cô chạy đến lan can bằng kính và cúi xuống nhìn chằm chằm anh, nhẹ giọng gọi: “Chồng ơi, sao anh chưa lên?”

Thẩm Diên Phi ngước mắt lên, nhìn cô chăm chú, ánh hoàng hôn màu máu xuyên qua mấy tầng mây, xuyên qua màn đêm bao la dần bao phủ, những cơn gió không mạnh thổi qua những dây thần kinh mỏng manh của con người, quét qua khoảng cách bốn tầng lầu.

Anh cong khoé môi, nhìn cô âu yếm, nhấc điện thoại đưa lên tai.

Khương Thời Niệm nhìn thấy anh gọi điện thoại, cô không thể ngừng nghĩ về anh, biết rằng anh ở không xa nhưng trái tim cô tràn ngập nỗi chua xót không thể nói thành lời, muốn đem tất cả vui sướng kích động nói cho anh nghe.

Cô khoác áo khoác lao ra khỏi nhà với nhiệm vụ bố giao cho, khi cô xuống lầu, Thẩm Diên Phi đã gọi xong và cất điện thoại, Khương Thời Niệm bước thêm hai bước, vội vàng lao vào vòng tay anh, lấy đà nhảy lên ôm lấy cổ anh, chiếc tai thỏ lúc lắc trên chiếc dép cô quên đổi.

Cô nửa khóc nửa cười, giọng nói cùng ngọt ngào, ngước mặt lên nói với anh: “Thì ra tên của em là Tống Mộ Nhiễm, bởi vì khi mẹ nổi tiếng tên biệt danh có từ “Nhiễm”, bố vẫn luôn rất chung tình, nên đặt cho em cái tên này, trước kia bọn họ rất chiều chuộng em, khi em còn chưa sinh ra, đã chuẩn bị rất nhiều quần áo trẻ em, đến bây giờ bố mẹ em vẫn còn giữ…”

“Ở nhà có một phòng dành riêng cho em, khi bọn họ nhớ em sẽ bỏ đồ vào trong đó, họ không biết em đã cao bao nhiêu nên cứ thế mua rất nhiều đồ, sinh nhật của em vào tháng chín, cứ mỗi năm đến ngày đó mẹ vì nhớ em mà luôn nằm trên chiếc giường đó.”

Họ không chỉ ở Hàng Châu, bố còn nhiệm vụ nghiên cứu ở Bắc Thành. Hai người họ sống ở Bắc Thành nửa năm, trong nhà bên kia còn có phòng ngủ của em, rõ ràng là em đã mất tích hơn hai mươi năm nhưng mỗi ngày họ đều nhớ tới em.”

“Em thật sự rất quan trọng,” cô ghé đầu áp vào tai anh, “Em quan trọng như vậy sao.”

Thẩm Diên Phi cúi người ôm lấy cô, mí mắt cụp xuống, lông mi bao phủ cả bóng đêm.

Có phải cô quên rằng cô đối với anh cũng rất quan trọng, như thể cô chính là thể xác của linh hồn của anh, anh đưa tay vuốt dọc sống lưng cô, khàn giọng nói: “Đương nhiên.”

Khương Thời Niệm nhớ đến chuyện quan trọng, tách ra khỏi anh, có chút xấu hổ cúi đầu lau gò má, nghiêm túc nói: “Bố em…muốn nói chuyện với anh, ông ấy muốn xuống dưới tìm anh, em sợ anh không thoải mái nên chạy xuống đây tìm anh trước.”

Cô chỉ tay lên trên, Thẩm Diên Phi ngước mắt nhìn, thấy giáo sư Tống đang ngồi ở bàn trà ngoài ban công, nghiêng đầu nhìn xuống.

Lên trên tầng bốn, Khương Thời Niệm dẫn Thẩm Diên Phi vào cửa, Du Nam đã bình tĩnh hơn một chút, đứng dậy nhìn Thẩm Diên Phi một cách thận trọng và tò mò, ngại thân phận của anh, do dự không bước lên, Khương Thời Niệm muốn cùng anh đi qua sân thượng.