Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 119



Mùi lưu huỳnh tràn ngập khắp nơi, máy bay trực thăng không tiện hạ cánh, lơ lửng trong tiếng gió cuồn cuộn. Thang mây rũ xuống đã gần sát tầm tay của Thẩm Diên Phi, Khương Thời Niệm nằm trong vòng tay của anh, phải bảo vệ cho cô đi lên trước đã.

Thương Thụy ngã ngồi trên mặt đất, trên trán anh ta vẫn còn vương lại chút hơi nóng của họng súng như thể đang muốn lấy mạng anh ta vậy.

Anh ta hoảng hồn chưa bình tĩnh kịp, có chút e ngại Thẩm Diên Phi nhưng khi trông thấy bóng dáng Khương Thời Niệm sắp biến mất, anh ta vẫn cắn răng lảo đảo đứng lên, kiên trì đuổi theo. Trong mắt anh ta giăng kín một màu đỏ, nói không thành tiếng, nghẹn ngào kêu: “Niệm Niệm… Niệm Niệm! Trước kia là do anh sai… Anh đã hiểu rõ rồi, anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự yêu…”

Đây là lần cuối cùng, sau này anh ta sẽ không bao giờ còn cơ hội gần gũi với cô như thế này nữa. Dù lúc này những gì anh ta nói vừa dư thừa vừa không đúng lúc cho lắm, nhưng anh ta cũng không tìm được bất kỳ lời nào khác để nói với cô nữa.

Suy sụp suốt mấy tháng trời, chịu nỗi thống khổ lên voi xuống chó, anh ta đã nghĩ thông suốt hết những chuyện cũ ngày xưa, chỉ là sự ân hận này đã quá muộn màng rồi. Một mối quan hệ từ yêu đương đến đính hôn, cứ nghĩ đã nắm chắc trong tay, đến lúc mất đi mới nhớ đến giây phút rung động thuở ban đầu, mới xác định trong lòng mình yêu đến mức nào, không ai có thể thay thế được.

Cho dù cô có nghe, có nhìn hay không thì anh ta vẫn trèo đèo lội suối mạo hiểm đến đây, muốn cố gắng hết sức để nói ra tất cả, dù cho đã không còn khả năng bù đắp lại nữa.

Tay Thẩm Diên Phi nắm chặt cánh tay Khương Thời Niệm, tính ôm người nhấc cô lên trên. Khương Thời Niệm cảm nhận rõ anh đang dùng lực tay mạnh hơn, nhưng người đứng sau lưng vẫn cứ nghiêm nghị không nói câu nào.

Cô biết, những chuyện Thẩm Diên Phi làm với Tưởng Huân, anh tuyệt đối sẽ không làm vậy với Thương Thụy trước mặt cô. Anh sợ rằng Thương Thụy sẽ để lại dấu vết gì đó trong lòng cô, anh không cho phép điều đó xảy ra.

Khương Thời Niệm vốn cũng không muốn nhìn, nhưng trước khi bước lên thang, tâm trạng cô bỗng trở nên khó chịu. Cuối cùng cô vẫn quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt gầy yếu của Thương Thụy, vào lúc này đầu ngón tay của Thẩm Diên Phi cũng đã ấn chặt vào da thịt cô.

Thương Thụy đối diện với ánh mắt của Khương Thời Niệm, lại tiến lên hai bước đuổi theo cô. Anh ta ngày một tiến lại gần hơn, vẫn muốn tiếp tục mở miệng.

Khương Thời Niệm dứt khoát cắt ngang, cứ như đang trách mắng, giọng nói cũng cực kỳ nghiêm khắc: “Nếu không phải do nhà họ Thương sụp đổ, công ty của anh không còn, anh cũng sống không bằng chết thì liệu anh có nghĩ đến chuyện hối hận không? Anh muốn đuổi theo hay làm bất cứ chuyện gì tôi không quan tâm, nhưng chắc chắn anh có ý đồ riêng trong đó. Anh muốn nhân cơ hội bị thương vì tôi để tạo nên bức tường ngăn cách giữa tôi và chồng mình. Anh không có cách nào chống lại anh ấy, sợ anh ấy, hận anh ấy, vậy nên đây chính là cách duy nhất để anh trả thù anh ấy, đúng không?”

“Anh thì khác Tưởng Huân chỗ nào chứ?” Trong mắt cô chỉ có nỗi thống hận và chán ghét cùng cực, nghĩ đến những sai lầm mình từng phạm phải cô đã muốn nghiền xương anh ta thành tro: “Thương Thụy, anh không có lỗi với tôi, người mà anh thật sự cảm thấy có lỗi phải là chồng của tôi. Thời trung học anh xóa sạch tất cả tin nhắn mà anh ấy gửi cho tôi, tốt nghiệp đại học xong anh lại vô liêm sỉ mạo danh giành lấy hết mọi nỗ lực của anh ấy, đến kiếp sau anh cũng không trả hết được!”

“Đừng nói yêu, tôi cảm thấy rất ghê tởm.” Khương Thời Niệm hờ hững rời mắt, đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt kia: “Tôi đã biết tình yêu chân chính là thế nào rồi, thứ tình cảm rẻ tiền đó anh cứ giữ lại để tự cảm hóa mình đi. Đừng làm nhục cái chữ này nữa, càng đừng nói đến chuyện anh đã làm gì vì tôi, đen đủi thật.”

Cô đã có được tình yêu chân chính và thuần túy nhất trên thế gian. Trái tim lẫn đôi mắt của cô đều được lấp đầy cả rồi, tràn ngập đến mức muốn chực trào ra ngoài. Lối rẽ mà lúc trước cô từng đi qua đã được anh gột rửa sạch sẽ, không còn gì khác.

Thẩm Diên Phi nâng Khương Thời Niệm lên, anh nắm chặt cánh tay phải của cô, cho bả vai bị thương của cô mượn chút lực giúp cô leo lên thang.

Anh ngoái đầu nhìn lại dặn dò người đang chờ lệnh bên dưới, ném Thương Thụy đã mất hồn đến mức có thể chết bất cứ lúc nào trong khu chiến loạn lên xe đi cùng, vứt về Johannesburg.

Nếu chết ở Setia, vậy cả đời này Tuệ Tuệ sẽ phải dính líu đến anh ta. 

Mơ đi.

Anh ta đừng hòng tiến vào lòng cô dù chỉ một chút.

Thang mây lay động, Thẩm Diên Phi vẫn luôn nâng Khương Thời Niệm một cách vững vàng. Khi tay cô chạm đến máy bay trực thăng, anh tiến lên từng bước rồi nhẹ nhàng đẩy cô lên, đôi chân dài của anh cũng đi lên ngay sau đó. Anh mạnh mẽ kéo cửa lại, mang tai nghe bên cạnh lên cho cô, sau đó ngồi ở ghế phó lái rồi gấp gáp ôm cô ngồi lên đùi mình.

Khương Thời Niệm còn gấp hơn anh, cô muốn đưa chiếc tai nghe duy nhất cho anh, nhưng nhìn anh nặng nề nhíu mày, im lặng phản đối như thể anh đã bất chấp không quan tâm đến vết thương cũ không thể chữa lành của chính mình nữa. Mũi cô không khỏi chua xót, vươn tay che lên hai tai anh.

Không được phép đau nữa, dù về thể xác hay tinh thần, hôm nay là lần cuối cùng.

Máy bay trực thăng hạ cánh tại một vị trí cách không xa sân bay phía nam. Hơn mười phút sau, hai máy bay thuộc chuyến bay Charter (1) đang chờ cất cánh. Thành viên nhóm truyền thông và những người đi cùng của Bạch Quân ngồi cùng nhau, chỗ ngồi rộng rãi. Một mình Thẩm Diên Phi dẫn Khương Thời Niệm lên một chiếc máy bay khác, hai chiếc máy bay lần lượt cất cánh.

Có thể nhìn thấy lửa đạn bốc lên trong thành phố Setia ngoài cửa sổ. Nó dần trôi xa khỏi tầm mắt, cho đến khi biến mất hẳn, kéo bọn họ ra khỏi cuộc sống vốn không thuộc về mình, thoáng qua như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mộng rung động lòng người, cuối cùng cũng trở về với thế giới chân thật.

Trước khi cất cánh, vết thương trên vai phải Khương Thời Niệm đã được xử lý, băng bó qua. Thật ra cô cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, chỉ bị trầy một đường, cũng không quá đau. Nhưng mà Thẩm Diên Phi cực kỳ cố chấp, cứ nhìn chằm chằm vết cắt kia như muốn khiến nó bốc cháy vậy. Ánh mắt anh cũng nặng nề như muốn ép chết người ta, cô không nỡ từ chối nên đành ngoan ngoãn nghe lời.

Nhân viên phi hành đoàn luôn ở đúng vị trí của mình, đã được huấn luyện bài bản nên nếu không được cho phép họ sẽ không ra ngoài. Trong khoang máy bay riêng rộng rãi được trang trí xa hoa, chỉ có hai người là cô và Thẩm Diên Phi.

Có gian tắm rửa riêng, còn có đủ mọi loại đồ dùng khác nhau nữa. Lúc Khương Thời Niệm tắm rửa ở bên trong, Thẩm Diên Phi canh giữ trước cửa. Có vài lần cô nghĩ anh sẽ đi vào nhưng không hề có, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của anh tuyền vào từng đợt hòa cùng tiếng nước chảy khiến tim cô không ngừng đập nhanh hơn.

Độ ấm rất thích hợp, sau khi rửa sạch bụi bặm dính trên người, Khương Thời Niệm cũng không mặc quá nhiều thứ, chỉ thay một bộ áo hai dây mỏng nhẹ cùng chân váy dài đến đầu gối sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Ai ngờ ngay sau đó lại đối diện với ánh mắt nặng trĩu của Thẩm Diên Phi.

Không hiểu sao mặt cô lại thấy hơi nóng, khi đó cô nghĩ rằng anh sẽ hôn mình nhưng anh lại không làm gì cả, chỉ xoa đầu cô, dẫn cô ngồi xuống ghế dựa rộng rãi rồi đắp kỹ chăn cho cô, còn mình thì xoay người vào phòng tắm tắm rửa.

Khương Thời Niệm mơ màng buồn ngủ, trong cơn mê man hình như cô được bế dậy. Cô nửa mở đôi mắt, đúng lúc nhìn thấy đôi môi nhạt màu của người đàn ông đã kề sát bên cạnh, cổ họng khô khốc của cô khẽ trượt, ngay sau đó là một tiếng kêu rên nhẹ nhàng vang lên, cô bị ôm chặt lấy rồi hôn lên.

Anh hôn vô cùng chậm rãi, đôi môi thong thả mà trằn trọc, kiên nhẫn từng chút một thấm ướt môi cô, cẩn thận phác thảo hình dáng của nó.

Lòng bàn tay Khương Thời Niệm toát mồ hôi, cánh môi tê dại hệt như bị điện giật khiến rất nhiều dây thần kinh bí ẩn cứ như cũng bị anh bao vây, bị dòng điện đánh trúng.

Cô híp mắt, hưởng thụ phát ra những tiếng rên nhỏ khi được yêu. Trông như một con vật nhỏ được xoa dịu đến mức xụi lơ, mềm nhũn nằm trên đùi anh.

Thẩm Diên Phi khẽ dừng lại, anh ngẩng lên một chút, lén ngắm nhìn cô. Anh bị mê hoặc bởi phản ứng động tình của cô, ngón tay vuốt ve gò má tươi tắn. Anh muốn dùng sự thân mật của cơ thể để quên đi cảm giác tuyệt vọng trong giây phút anh nghĩ cô đã trúng đạn.

Vào thời khắc đó, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, anh đã tính xong chuyện chịu chết cùng cô.

Bây giờ vẫn chưa đủ.

Thứ mà anh đòi được bây giờ quá ít.

Anh muốn nhiều thứ hơn nữa.

Trang phục của anh chỉnh tề, thoạt nhìn trông rất ôn hòa lễ độ nhưng thực ra lại có lòng tham không đáy.

Khương Thời Niệm còn đang đắm chìm trong nụ hôn nhẹ, không tự chủ được hơi mở môi ra. Ngay sau đó cô đã bị Thẩm Diên Phi ôm eo kéo lại, rồi ôm nách bế bổng cô lên, để cô nghiêng người ngồi ổn rồi đặt tay lên khống chế cái gáy nhỏ nhắn. Khoang miệng cô bị chiếm giữ đến tận cùng, tiếng hôn ướt át nhiệt tình phát ra, ý thức của cô dần bay biến, nước bọt trong suốt không nuốt xuống được chảy ra từ khóe môi.

Trời còn sáng, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh của khoang máy bay.

Thẩm Diên Phi nghiền nát những tia sáng ngang ngược đang chiếu vào đó, hôn lấy cô như không biết đủ là gì.

Môi anh quá nóng, rơi xuống lỗ tai rồi trượt xuống gáy cô, mút lấy xương quai xanh, cuối cùng siết lấy bả vai cô, lặp đi lặp lại mà hôn lên vết thương đã được băng bó trên vai cô, mê muội đến mức không thấy chán.

Áo hai dây mỏng thật sự rất thuận tiện, chỉ một lát nó đã bị anh xoa đến lộn xộn, trượt xuống một bên. Khương Thời Niệm cũng bị làm đến mức lông mi ẩm ướt mới muộn màng hiểu ra, anh còn chưa thoát ra khỏi nỗi lo lắng khi cô bị trúng đạn.

Khương Thời Niệm thở hổn hển, đan tay nắm lấy mười ngón tay của anh, nhỏ giọng nói: “Thật sự không sao đâu mà, hoàn toàn không đau, anh cứ coi như nó không tồn tại là được rồi, nó đâu có nặng như vết đạn trên tay anh đâu.”

Hơn nữa nếu có thể bảo vệ anh một lần, cho dù hiệu quả vô cùng nhỏ bé nhưng chỉ thế thôi cô cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi, vui đến mức không thể nói thành lời.

Thẩm Diên Phi rũ mi mắt, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm, không hề bị đả động dù chỉ một chút. Bây giờ ông chủ Thẩm vô cùng cực đoan, bền chắc như sắt thép, dầu muối gì cũng không chịu ăn.

Khương Thời Niệm nóng nảy, không nỡ để anh lo lắng đề phòng, tâm tình bứt rứt như thế. Vì muốn tỏ vẻ vai phải của mình có thể hoạt động bình thường, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào nên cô giơ cánh tay lên, nhưng anh lại tuyệt nhiên không hề nhìn. Cô nhất thời kích động, trực tiếp sờ lên cơ ngực đang được lớp quần áo che đi của anh.

Sợ trình độ không đủ, cô còn thỏa mãn sờ mó khắp nơi mấy lần, cuối cùng cũng nhìn thấy ông chủ Thẩm chậm rãi ngẩng đầu, u ám nhìn cô chằm chằm.

Khương Thời Niệm sửng sốt: “Như thế này còn chưa đủ để chứng minh nữa à?”

Giọng nói Thẩm Diên Phi bình tĩnh, kiềm nén loại mưa gió nào đó sắp ập đến: “Không đủ, không tin.”

Khương Thời Niệm khẽ cắn bờ môi dưới đỏ mọng, không chịu nổi khi sa vào kiểu khiêu khích như thế.

Sao cô có thể không trấn an được chồng mình chứ.

Mắt cô sáng rực nhìn anh, ánh mắt cách khoảng không va chạm vào nhau, hệt như hai viên đá đánh lửa đập va lấy nhau, bắn ra tia lửa tung tóe. Tay cô lưu luyến lướt trên cơ bụng của anh, bất ngờ vẽ một đường xuống dưới, dừng lại ở một nơi đã cộm lên vô cùng rõ từ ban nãy.

Cách vải dệt cũng cảm thấy nóng.

Mặt cô bây giờ đã hoàn toàn đỏ ửng, nhìn biểu tình của Thẩm Diên Phi, lúc này anh đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ của khoang máy bay, ghế dựa được bọc bằng da màu đen càng làm bật lên vẻ đẹp của anh. Ngoài tầng mây kia ánh mặt trời lấp lánh, khẽ phất lên sườn mặt lạnh lùng kiêu căng của anh, đôi đồng tử màu đen sâu thẳm khiến người ta như muốn sa vào trong đó.

Mà cô ngồi trên đùi anh, hai món quần áo mỏng manh mềm mại vô cùng lộn xộn, bàn tay còn đang to gan lớn mật mà đặt ở nơi nào đó, rục rịch muốn dùng chỗ mấu chốt nhất đó để chứng minh sự linh hoạt của cánh tay mình.

Cô học thói xấu, sắc mặt dần thay đổi, tuy đang ở trên độ cao mười mấy nghìn mét, nhưng không biết bên ngoài có vị thần tiên nào đang nhìn trận xâm phạm này hay không.

Miệng lưỡi Khương Thời Niệm miệng khô khốc nuốt xuống một ngụm, cổ tay thử trượt hai cái, trong sự vạm vỡ cùng uy hiếp quá mức, cô có hơi không biết làm sao nhưng vẫn không cam lòng chịu thua mà vẫn muốn tiếp tục.

Tay cô phát run, lại đột nhiên bị chặn ngang rồi nắm lấy.

Hầu kết Thẩm Diên Phi chuyển động lên xuống, anh khẽ bật cười, giọng điệu không chút dao động mà nói: “Vợ à, như vậy cũng vô dụng thôi, chỉ với trình độ này thì em cũng chẳng chứng minh được gì đâu, không ra được, cũng không hề có kết quả, anh vẫn sẽ không tin.”

Mặt Khương Thời Niệm càng đỏ hơn, lỗ tai như nhuốm máu vậy. Cô đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng hai đầu gối không kiềm được mà khép lại, tay thì vẫn khinh thường chọc chọc anh, đầu ngón tay như muốn bốc cháy, còn khó khăn hơn so với lúc nãy nhiều.

Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm phản ứng của cô không chớp mắt lấy một cái. Anh dựa về phía sau, hơi ngẩng đầu lên, độ cong phập phồng của cuống họng càng ngày càng lớn. Trên mặt anh không hiện lên chút biểu cảm nào nhưng đáy mắt lại nổi lên gợn sóng, dục vọng tham lam khó có thể kiềm chế được tăng vọt, càng khát cầu cô nhiều hơn.

Âm thanh va chạm ngắn ngủi của mặt dây lưng kim loại vang lên.

Nó cực nóng mà không gặp trở ngại, bồng bột dâng lên uy hiếp cô.

Anh bắt lấy tay cô, lười nhác hoạt động các đốt ngón tay mảnh khảnh của cô, chậm rãi nở nụ cười, giọng nói cuốn hút lộ ra chút ý tứ như muốn mê hoặc.

“Vậy cứ thử xem, anh tin rằng mình có thể suy xét lại.”