Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 121



Trong tay Tống Văn Tấn rõ ràng đang cầm bình thuốc nhỏ mà vợ đưa tới, nhưng lại không uống, trái lại giống như bị uy hiếp đến đường cùng, chứng tỏ sức chịu đựng của ông đã chạm đỉnh, nhà tư bản lớn tiêu tiền như nước ở trước mắt đến kích thích ông hễ làm thêm gì nữa, ông thực sự đâm lao phải theo lao, chỉ có thể ngửa đầu uống cả bình.

Nhà vật lý học cố chấp rập khuôn, trước đây làm gì đã thấy qua trận chiến như vậy.

Đã qua nhiều ngày như vậy, trong lòng ông đã thả lỏng, đối với những lời ban đầu nói với Thẩm Diên Phi ở sân thượng cũng rất hối hận, nhưng dù sao vẫn cần chút mặt mũi, không muốn chính miệng thừa nhận.

Vốn dĩ định chuyện này cứ một lần rồi qua, sau này đều là người nhà, mơ hồ quên cũng thôi đi, huống hồ những “yêu cầu” đó của ông vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, không có thật sự có ý muốn anh đi làm.

Bây giờ tốt rồi! Tư bản đúng là tư bản, sợ khuôn mặt già này của ông không đủ đau!

Tống Văn Tấn ở giữa đống sính lễ xếp chồng lên, bị viên kim cương cực lớn đó chói sáng đến muốn mù cả mắt.

Ông đã không biết phản ứng như thế nào, sắc mặt thay đổi một chút, khó khăn từ chối thứ quý giá này. Nhưng Thẩm Diên Phi vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi mở châu báu, ở chỗ máy gắp thú đứng thẳng lưng, nắm lấy tay của Khương Thời Niệm, hai tay mười ngón đan chặt vào nhau, để cùng một chỗ.

Trên mặt Thẩm Diên Phi hiện lên ý cười, đôi mắt trầm lặng, thái độ hoà hoãn trên người sâu sắc.

Anh vô cùng nghiêm túc, thản nhiên nhìn thẳng Tống Văn Tấn mở miệng: “Giáo sư Tống, con đưa tới những thứ này, không có bất kỳ ý  giằng co với ba, con chỉ hy vọng ba tin tưởng, chuyện con đã hứa, nhất định sẽ làm được, cho dù những yêu cầu ba không có để trong lòng, mỗi một chuyện con đều sẽ xem là thật.”

Thẩm Diên Phi xoa nhẹ ngón tay nhỏ mềm trong lòng bàn tay: “Tuệ Tuệ vốn dĩ chính là vợ danh chính ngôn thuận của con, trong suy nghĩ của ba về một kẻ tư bản như con, con hoàn toàn có thể độc chiếm cô ấy, mặc kệ mong muốn của hai người, hai người có thể gặp được con gái không, đều phải dựa vào quyết định của con.”

Suy nghĩ này nghe có vẻ kinh hoàng, nhưng đối với một người có quyền lực và địa vị cao như anh thì cũng phải là không thể xảy ra.

Thẩm Diên Phi trịnh trọng nói: “Sở dĩ con buộc phải đạt được yêu cầu của ba, là không muốn cô ấy bị kẹp ở giữa, có cuộc hôn nhân không được ba mẹ chúc phúc, lúc trước Tuệ Tuệ đã rất khổ rồi, con muốn dùng hết sức lực hy vọng cô ấy vui vẻ, vì vậy cho dù ba có bất mãn với con hơn nữa, cũng mong ba chịu khó giơ cao đánh khẽ, để cô ấy ít bối rối, ba càng không ưa con, cô ấy càng đau lòng, đến cuối cùng cha con ly tán, người bất lợi vẫn là ba.”

Nửa ép nửa dỗ, đàm phán kéo đẩy của ông chủ Thẩm, trước giờ không có đối thủ.

Thẩm Diên Phi chậm rãi đi về phía trước, lấy một viên kim cương nguyên vẹn lớn nhất để ở chỗ tay dựa sô pha bên cạnh Tống Văn Tấn: “Thân phận của con không thể thay đổi, tai phải không thể trị, vậy chỉ cần có thể thỏa mãn mọi yêu cầu ba nói ra, xin ba và cô Du gả vợ con cho con.”

Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt hơi co lại của Tống Văn Tấn, bình tĩnh nói: “Nếu như ba cảm thấy thái độ của con không đủ tốt, vậy thì có thể sửa, ba muốn con quỳ xuống xin cưới, con cũng sẽ quỳ.”

Không khí căng thẳng im lặng một giây, tay của Khương Thời Niệm, nhanh chóng siết chặt đốt ngón tay của Thẩm Diên Phi.

Giọng điệu của Thẩm Diên Phi vẫn ôn nhã, nói chậm lại hỏi: “Giáo sư Tống, ba cần không?”

Tống Văn Tấn thật sự sắp điên rồi, ông nghĩ qua chủ tịch Thẩm khó xử lý, nhưng không ngờ rằng khó đến nông nỗi này, cơ thịt ở gò má của ông cũng đang co rút.

Du Nam đã thực sự nhịn không được muốn đánh ông rồi, cuối cùng ông thở dài ra, quay mặt đi, khó chịu nói: “Quỳ cái gì mà quỳ! Chủ tịch Thẩm khom lưng ai có thể chịu nổi! Ba… ba không có suy nghĩ khác, con đối với Nhiễm Nhiễm tốt là được.”

Nói xong, ông không nhịn nổi dừng một chút, nhìn qua đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Diên Phi, trong lòng căng lên.

Trên đời này, còn ai có thể đối xử tốt với Nhiễm Nhiễm hơn người trước mắt.

Không có.

Người ba thiếu sót hơn hai mươi năm này, căn bản không thể nào so sánh.

Tống Văn Tấn hoàn toàn thua trận, nghĩ đến những việc đã trải qua của Thẩm Diên Phi, nghĩ đến mười năm khó khăn gian khổ của anh, nhớ đến phần di chúc đó, lắc đầu: “Lúc trước là ba độc đoán rồi, sau này trên bàn ăn nhà chúng ta, không thiếu vị trí của chủ tịch Thẩm, với lại…”

Ông có một số lời nói không ra, Du Nam thay ông nói, khoé mắt bà ươn ướt: “Diên Phi, ba mẹ phải cảm ơn con, cảm ơn con hai lần mang Nhiễm Nhiễm quay về cuộc sống bình yên này.”

Thẩm Diên Phi cười rất nhạt: “Không cần, con không cần cảm ơn, con chỉ cần Tuệ Tuệ.”

Tống Văn Tấn thích ứng cũng khá nhanh, lập tức hoán đổi vào vai ba vợ, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mức độ lớn hơn, châm chước nói: “Nếu đã như vậy, chuyện hôn nhân cũng không thể thay đổi được nữa, ba mẹ cũng nên gặp ba mẹ của con, ban đầu chúng con kết hôn, vắng mặt ba mẹ Nhiễm Nhiễm, có lẽ thiếu một số quy trình, bây giờ nên bù lại.”

Chân mày của Khương Thời Niệm không khỏi nhíu lại, lập tức muốn từ chối chủ đề nhạy cảm đau lòng này cho ông xã,

Thẩm Diên Phi lại kịp thời ấn chặt tay cô: “Xin lỗi, ba con ở nước ngoài, từ nhỏ quan hệ của bọn con đã lạnh nhạt, rất nhiều năm không gặp, mẹ con có một gia đình khác, thời gian con chia xa với bà ấy còn dài hơn, có thể bà ấy đã quên sự tồn tại của con, ba gặp không được rồi, nhưng trong nhà còn có ông nội và người thân khác, đổi thành bọn họ được không?”

Tống Văn Tấn và Du Nam đều ngạc nhiên.

Nhà họ Thẩm danh môn vọng tộc, rất nhiều chuyện không biểu hiện ở bề mặt, tuỳ tiện điều tra cũng không có, cho dù hai vợ chồng có hiểu biết về gia đình của Thẩm Diên Phi, nhưng cũng không biết ba mẹ của anh là tình hình như vậy.

Tống Văn Tấn đã bắt đầu nội thương rồi.

Ông thật sự xấu xa.

Thật thất đức.

Hết chuyện hỏi rồi sao.

Lúc đầu gặp mặt, ông lại ngay cả Thẩm Diên Phi chủ động gọi một tiếng “ba” cũng không trả lời, bây giờ tốt rồi, chủ tịch Thẩm hoàn toàn xa cách có lễ gọi “giáo sư Tống”, muốn đổi cách xưng hô lại e là rất khó.

Nhưng đã nói tới đây, hai gia đình gặp mặt vẫn cần thiết, Tống Văn Tấn điều chỉnh biểu cảm hơi xót xa trong lòng, lén lút nhìn trộm Thẩm Diên Phi một cái, ho nhẹ một tiếng đồng ý.

Thẩm Diên Phi gật đầu, trực tiếp gõ nhịp quyết định: “Nếu tiện, thì định vào buổi tối ngày mai, nhà họ Thẩm đãi tiệc, hân hạnh mời ba và cô Du đến dự.”

Đợi ăn cơm tối xong ở nhà ba mẹ ra, sắc trời đen nhánh, mùa xuân của Bắc Thành khác nhau một trời một vực với khí hậu thành phố sát biên giới Nam Phi, trong đêm còn kèm thêm gió ẩm của mưa phùn thổi đến, khó tránh còn có chút lạnh, thổi những nhuỵ mới nở trên cành cây.

Thực vật trong bồn hoa của tiểu khu cũng cao lên không ít, hoa tuệ mới trồng, còn chưa đổi màu nở rộ, đã bay tới mùi thơm.

Khi Khương Thời Niệm đi qua, nhịn không được khom lưng cương đưa tay lướt nhẹ một cái, ngửa mặt hỏi: “Đàn anh, anh xem, có giống với cái anh xăm không.”

Thẩm Diên Phi kéo cổ áo cô, bế người lên ngay tại chỗ, nâng mông căng tròn của cô.

Cô như về tổ vậy chân tay cùng quấn lấy anh, về đến trong bến cảng bản thân đắm chìm, cơ thể treo trước người anh, mặc kệ giày của bản thân có bẩn hay không, có làm bẩn áo không nhuốm một hạt bụi nào của anh hay không.

Thẩm Diên Phi nghiêng đầu, môi đụng vào trán cô: “Chỗ nào giống, hoa tuệ nhà anh là độc nhất vô nhị, nếu như em nhớ không rõ, đợi về nhìn cho kỹ, nhìn cho rõ, chê cái trên ngón tay áp út nhỏ, thì xem cái lớn hơn kia.”

Cô nghĩ đến trên đôi chân dài của người đàn ông này bị bao bọc bởi quần tây, nhìn cấm dục cao ngất như vậy, nơi sâu nhất lại khắc vào cô, thì cô nhịn không được lỗ tai phát nóng, hơi thở ra mang theo chút ướt át.

Cô cúi đầu dựa vào cô ảnh, thấp giọng nói: “Ba mẹ không rõ tình trạng trong nhà của anh, nếu như anh không muốn họ gặp, không sao cả, không cần miễn cưỡng, đến lúc đó ngoại trừ ông nội, em sợ người khác đều bằng mặt không bằng lòng, khiến anh khó xử.”

Bước chân của Thẩm Diên Phi đột ngột dừng lại, rất nhanh lại như không có chuyện gì khôi phục lại như bình thường, tiếp tục đi về phía trước, về lại trong xe, tài xế nhanh chóng lái xe vượt qua ánh đèn đường đang không ngừng rung động, chạy thẳng đến Vọng Nguyệt Loan.

Thời gian trở về không dài, ông chủ Thẩm khó trách có chút lơ đễnh, ánh mắt đăm chiêu nhìn những vật ngoài cửa sổ lướt qua.

Sự thật về thành viên gia tộc nhà họ Thẩm, đến lúc phải thẳng thắn với Tuệ Tuệ rồi, lúc trước vì để gạt người đến tay mới nói dối, rồi cũng đến ngày phải vạch trần thôi.

Từ trước đến nay anh không phải người luôn trốn tránh, nhưng đối với chuyện này, quả thực đã từng nghĩ đến phải kéo dài tiếp, có thể không về nhà họ Thẩm, không chạm mặt với bọn họ, cứ sống trong viễn cảnh không có quê hương mà anh dựng nên, tránh để cô biết được sự thật, tức giận với anh.

Nhưng hiển nhiên không thể nào.

Anh thẳng thắn trước, luôn tốt hơn so với cô được người khác cho hay, hoặc là trực tiếp phát hiện.

Sô pha phòng khách ở Vọng Nguyệt Loan rất mềm, người mà Thẩm Diên Phi hai tay đang bế không chịu ngoan ngoãn, còn khó chịu anh trả lời những lời đó của ba mẹ, từ khi bắt đầu vào cửa đã hôn loạn xạ.

Ngón tay của cô cuốn lấy cà vạt của anh, đầu ngón tay nóng hổi câu đến chỗ nút áo, nhẹ nhàng kéo xuống, ở chỗ môi, cằm trêu chọc lung tung.

Cô lưu luyến nhiệt độ của anh, mê mẩn xúc cảm với làn da của anh, cơ thể vô thức mềm nhũn, giống như mèo con vậy, vừa đẩy vừa dán sát vào, nếm không đủ gần gũi.

Người đàn ông thân hình cao to dường như cố ý không muốn đứng vững, ngã về phía sau vào sô pha, Khương Thời Niệm đụng phải vào lồng ngực đang đập nhanh của anh, ánh mắt ướt át nóng rực, chứa đầy sự rung động vừa chặt vừa nóng, cánh tay vòng qua, ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của anh.

Thật ra lúc này cũng không tồn tại dục vọng thực tế gì, chỉ là yêu thương tràn đầy nên muốn được dính chặt lấy nhau thôi, còn có một chút ý xấu muốn nhìn anh mất khống chế, xé hình tượng trang nhã tự trọng của anh thôi.

Thẩm Diên Phi tiếp tục hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cổ họng cô dưới ánh chiếu mơ hồ của một bóng đèn không có tiếng động đậy, anh say mê ngắm nhìn cô, những lời thẳng thắn gần như đến bên miệng, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí kiều diễm.

Khương Thời Niệm cách một chút mới lấy lại tinh thần, từ trong ngất ngây giãy giụa thoát ra, nghe được là điện thoại của mình, nhanh chóng lấy qua xem, là điện thoại của phó giám đốc đài, khoảnh khắc cô nghe điện thoại, còn đang dựa vào vai của Thẩm Diên Phi.

Đợi nghe phó giám đốc đài nói cụ thể xong, cô ngẩn người, ngồi thẳng dậy từ trên đùi của Thẩm Diên Phi, cầm điện thoại xác nhận, giọng nói nghiêm túc: “Anh nói thật sao? Đã thông báo chính thức? Không phải an ủi em?

Phó giám đốc đài cười: “An ủi gì chứ, đương nhiên là thật rồi, đến tối nay tan làm, bên tổng đài mới phát ra minh chứng chấm điểm rõ ràng và xếp hạng, Thời Niệm, tám mươi điểm này của em không phải tuỳ tiện có được, mỗi một hạng mục đều rõ ràng, ngoại trừ có phóng viên thân chiến trăm trận, trong tất cả người mới tham gia ở đoàn truyền thông lần này, tổng điểm của em xếp thứ nhất.”

Khương Thời Niệm nín thở, lúc trước cô còn thất vọng cho rằng điểm mình còn thấp hơn nữa cơ, không ngờ lại nhận được kết quả này.

Đôi mắt đào hoa của cô phát ra ánh sáng sáng ngời, nhìn chằm chằm Thẩm Diên Phi ở trước mặt, nụ cười dần dần kéo ra, nhào tới ôm chặt lấy anh, điện thoại trên tay còn chưa buông xuống.

Phó giám đốc đài kích động nói: “Với lại mấy người phụ trách trong tổng đài rất yêu thích biểu hiện tổng hợp lần này của em, chủ động đưa cành ô liu, người dẫn chương trình có đối đãi như vậy rất ít, Thời Niệm, biết là biểu thị cho ý gì không? Đợi em xử lý trong tiết mục còn lại trong đài, em đã có tư cách có thể vào tổng đài rồi! Em không phải luôn muốn đi trong yên lặng sao? Cơ hội lần này là em lấy sự an toàn giành lấy, tuyệt đối danh xứng với thực.”

Điện thoại cúp rất lâu rồi, Khương Thời Niệm còn chưa có thể hoàn hồn lại.

Hai tay của cô đang tỳ trên vai của Thẩm Diên Phi, ánh sáng giữa mắt tràn ra ngoài, cô nói với anh sự trúc trắc trong lòng của bản thân cả nửa ngày trời, rồi lại trình bày những suy nghĩ tinh tế của mình, sau khi nói xong thì kiêu ngạo nâng cái cằm nhỏ lên.

Còn mời ông chủ Thẩm tương lai phải đến đài truyền hình trung ương đón bà xã tan làm, mở tivi là có thể ở kênh chính phủ nhìn thấy mặt của cô.

Thẩm Diên Phi mê mẩn nhìn cô, từ lúc bắt đầu đến giờ không có ngắt lời, lời đang muốn nói ra, cũng ép hết xuống không chừa lại chút nào.

Anh không nỡ phá hỏng tâm trạng của cô, không nỡ để cô ở trong khoảnh khắc mãn nguyện như vậy biết được. Ông xã của cô thật ra là một tên khốn tâm cơ, ban đầu tìm cô kết hôn, bạch nguyệt quang đã gả người khác đều là lời nói hàm hồ, mâu thuẫn gia tộc cũng là giả, không có câu nào là thật.

Khương Thời Niệm nói đến miệng khô lưỡi đắng mới ngừng lại, mím môi, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Diên Phi, đột nhiên cảm thấy chua xót.

Âm mũi của cô tràn lên, nắm lấy vạt áo sơ mi của anh hỏi: “Nếu thật sự đi tổng đài rồi, em sẽ bận hơn bây giờ, lượng công việc nhiều hơn, có thể không có khả năng luôn ở bên anh, anh đồng ý cho em đi không?”

Cô và anh đánh mất nhiều thời gian như vậy, cô rõ ràng biết được người đàn ông trước mặt luôn cần đến cô, không phải lúc nào cũng gió yên biển lặng như lúc này nhưng cô không muốn từ bỏ cơ hội việc làm khó có được này.

Cô cũng muốn cố gắng hết sức bước lên tầng mây anh đang ở, sánh vai cùng anh, không dựa vào cha mẹ, không dựa vào ngoại hình, bỏ hết mọi thứ, vẫn có thể khiến người khác thật lòng thật dạ thốt ra câu cảm thán: “Ông chủ Thẩm và người dẫn chương trình Khương, thật sự xứng đôi, duyên trời tác hợp."

Đây là tâm tư và nguyện vọng của cô, cô muốn hoà hợp hơn với linh hồn của anh thì nhất định sẽ phải hy sinh thời gian ở cùng nhau mà anh trân trọng nhất.

Thẩm Diên Phi dựa vào sô pha, đầu hơi ngẩn cao,cổ kéo ra một đường cong, đôi môi màu nhạt không tập trung giương lên, nói với cô: “Khương Tuệ Tuệ, anh là sức mạnh, chỗ dựa, là ngôi nhà của em, anh không muốn làm cái lồng nhốt em.”

Muốn bá chiếm, muốn khóa lại, từ sáng đến tối chỉ nhìn anh mới được.

Cái lồng kim loại cho dù có kiên cố cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ có lúc cô bị nhốt chán rồi, muốn vươn cánh trốn đi.

Nếu muốn cô mãi mãi bên anh không nỡ rời đi, anh cũng buông ra một chút, cho cô một mảng trời xanh, làm dây dài của diều, khiến cô bay cao lên trời. sau khi nhìn phong cảnh hồng trần này, mỗi ngày đều gấp gáp muốn trở về nơi bắt đầu.

Làm cái tổ bao bọc cô, mà không phải là nhà giam để ràng buộc.

Khương Thời Niệm cũng nói không nên lời, cảm giác phòng tuyến liên tục bị vào, trái tim bị ngâm vào nước chanh sôi trào, chua xót đến nỗi có thể vắt ra nước.

Cô tiến lên sát gần anh, cẩn thận hôn lên đôi môi mỏng màu nhạt của anh, nước mắt trên mi mắt làm sao cũng lau không hết, toàn bộ rơi xuống chiếc cằm thon dài của anh.

“Không phải cái lồng, là em cam tâm tình nguyện, toàn bộ thời gian cá nhân của em đều thuộc về anh.”

Cô mở môi, thật ra lâu như vậy rồi, cô đối với sự trêu chọc của anh tuy vẫn còn chưa đủ thuần thục, nhưng luôn có thể dựa vào chút bản năng khiến anh mất khống chế, cô ngây ngô lại chậm rãi tiến đến, liếm nhẹ vào yết hầu như viên bảo thạch được gia công hoàn mỹ kia, tay không tự chủ sờ vào chỗ xăm lớn của anh.

Khi tình cảm sắp xếp không được, thì dùng sự thân mật cấp độ cao nhất để tiêu tan và cho đi. 

Đôi chân dài của người đàn ông bị đôi tay mềm nhất tách ra,cô không chịu an phận, còn muốn làm việc lúc ở trên máy bay còn chưa làm xong, năm ngón linh hoạt đụng chạm khắp nơi, mở nút kim loại ra, muốn xâm phạm, khi dây kéo bị kéo xuống sát mép, tay cô liền bị chặn lại.

Không khí ngày càng dày đặc, giống như đốm lửa nhỏ ấm áp bay qua rơi vào trong đống củi, đốt lên hơi nóng ngút trời.

Khi cô còn đang chớp mắt Thẩm Diên Phi đã phản khách thành chủ, bất ngờ nâng lưng cô lên, ánh mắt xâm lược không hề che giấu, bàn tay tỳ dưới cằm nhọn của cô, ức hiếp.

Khương Thời Niệm theo động tác của anh ngửa ra sau một chút, eo siết chặt, đầu ngẩng cao lên, ánh sáng lướt nhẹ trên gò má, cần cổ thon dài trắng sáng yếu đuối, trên người tỏa ra hương thơm ấm áp.

Thẩm Diên Phi đưa tay đỡ lấy, giữ cơ thể mềm nhũn của cô, kéo người đè ở trước ngực, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cô, thấp giọng nói, giống như mệnh lệnh, vuốt ve an ủi: “Bảo bối, thời gian đã qua, chỉ sờ thôi đã không còn tác dụng nữa rồi.”

Khương Thời Niệm nhắm mắt, mi dài run rẩy, xương tai bị hơi thở nóng của anh xông tới tê rần, môi khô của cô biết rõ còn hỏi: “Anh muốn… anh muốn em làm sao…”