Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 37



Chiếc áo khoác mà Khương Thời Niệm mặc quá trơn, bất giác tuột xuống hơn một nửa, bị vò cuộn lại. 

Ngang eo cô chỉ còn lại một lớp váy mỏng ở trong, dày cỡ vải sa, có cũng như không. Vậy nên chỗ ngang eo ấy đột ngột lộ ra đầy nóng bỏng, hoàn toàn không thể nào ngó lơ được, tính công kích cực mạnh xâm chiếm toàn bộ tâm trí của cô.

Cái gối mà cô siết chặt đã in hằn dấu tay do thấm mồ hôi. Cô mê man hé môi, vội vàng hít lấy chút không khí ít ỏi, vẫn cảm thấy lồng ngực bị siết căng lại đến mức đau nhói, miệng lưỡi khô khốc.   

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tiếng tim đập nghe như trống đánh, mỗi một lần hít thở đều đinh tai nhức óc. 

Hơi thở ở sau lưng quấn lấy, cô không khỏi khẽ run lên.

Khương Thời Niệm không có kinh nghiệm thực tế nhưng cũng không phải tờ giấy trắng không hiểu gì.

Lý thuyết bằng chữ, tổng thể quá trình, trong đó phải trải qua những gì, ít nhiều cô cũng hiểu được. Từ cái đêm ký thỏa thuận với Thẩm Diên Phi, cô đã từng thử nghĩ đến cảnh tượng như thế này, vội vã dự tính trước điều mình phải đối mặt rồi.

Cô nghĩ rằng sau nhiều lần tự thuyết phục bản thân như vậy, hơn nữa mình còn nợ Thẩm Diên Phi quá nhiều không cách nào báo đáp được, sau khi tổ chức hôn lễ xong, khi không còn nghi ngờ gì về cuộc sống hôn nhân thực sự nữa thì cô mới thản nhiên chấp nhận những nhu cầu về phương diện này của anh. 

Đây vốn cũng được xem như nghĩa vụ hợp pháp của cô.

Nhưng tóm lại tưởng tượng khác một trời một vực với thực tế, những cú thúc trong tưởng tượng hoàn toàn không thể so với ham muốn xâm chiếm thực sự của Thẩm Diên Phi được.

Đặc biệt sau mấy lần hôn sâu trong một ngày, xương cốt của cô như muốn vỡ vụn. Đối mặt với ngọn lửa dục vọng sau lưng mình lúc này, nhất thời cô cảm thấy hoảng loạn không chịu đựng nổi. 

Đây là vấn đề của cô, cô không có lý do gì để tránh né cả. Huống hồ dù có là cưỡng ép thì nếu Thẩm Diên Phi nghiêm túc, cô cũng không có đường nào để khước từ.

Một lớp sương mù lý trí lờ mờ trước mắt Khương Thời Niệm, cổ họng như nghẹn lại, cô muốn thương lượng với anh: “Thẩm Diên Phi…”

Một cái tên, đổi lại là lực cánh tay của anh càng mạnh hơn khiến cô thêm ngột ngạt, giam giữ cô không một kẽ hở.

Máu như muốn dồn hết lên mặt Khương Thời Niệm, đầu óc cô choáng váng.

Anh càng dùng sức hơn.

Sự cưỡng bức càng mãnh liệt hơn, Khương Thời Niệm vô ý giãy dụa một cái, muốn trở mình đổi góc độ một chút nhưng quên mất lời cảnh cáo mà Thẩm Diên Phi vừa nói bên tai mình khi nãy, chỉ đổi lại sự mãnh liệt càng táo bạo hơn mà thôi. 

Vòng tuần hoàn chết người.

Hơi thở giữa đôi môi của Khương Thời Niệm nóng bỏng như thể bị sốt cao, tầm nhìn ngày càng trắng xóa.

Cô nhớ ra hình như Thẩm Diên Phi không thích nghe cô gọi tên, giây phút này, cô sợ mình sẽ làm anh giận. Cô không để tâm nhiều đến những việc khác, thầm nghĩ dù là cách gì đi nữa cũng phải khiến anh mềm lòng trước, cho cô một chút không gian, dù rằng như thế chỉ giúp cô trì hoãn được một chút để chịu đựng tiếp mà thôi.

Vì thế vào lúc anh không kịp phòng bị, cô lại thốt ra hai chữ mà anh thích nghe lần nữa. 

“Ông xã… anh đợi đã, để em…”

Khương Thời Niệm mảy may không phát hiện ra rằng giọng nói của mình vô thức trở nên dịu dàng hơn. Thường ngày giọng cô đã đủ êm tai rồi, lúc này đây lại xen lẫn chút run rẩy khàn khàn, hòa cùng tiếng khóc nghẹn nhẫn nhịn yếu đuối, đây chính là sức hấp dẫn chí mạng nhất. 

Sự im lặng của Thẩm Diên Phi như đang thử thách ý chí của cô, lúc xương ngực của cô sắp bị trái tim đập đến mức nứt ra, cuối cùng anh cũng chậm rãi mở lời: “Quay qua đây, đừng đưa lưng về phía anh.”    

Khương Thời Niệm đấu tranh trong lòng, cô cảm thấy mặt đối mặt sẽ nguy hiểm hơn. Nhưng giọng nói của anh rất trầm ổn, không định nhượng bộ: “Xoay người lại đối mặt với anh, bàn chuyện khác nữa.”

Khi nói chuyện anh phả ra hơi thở nóng bỏng, máu nóng sau gáy Khương Thời Niệm như trào dâng. Cô cố gắng tạo chút khoảng cách với anh rồi nhanh chóng đổi hướng. Mái tóc dài trên gối rơi xuống, cô nằm trong vòng tay của anh, ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh, muốn tìm một lý do hợp lý cho bản thân mình. 

Khương Thời Niệm mở miệng muốn lên tiếng.

Lúc này sương mù trên lông mi của cô ngưng tụ lại tạo nên chút hơi ẩm, lộ ra vẻ mông lung bất lực. Cô còn cố ý gắng gượng bình tĩnh nhưng không biết rằng khoé mắt của mình đang đỏ lên, môi thì hơi sưng.

“Không phải em không chịu đựng được, nhưng anh có thể cho em chuẩn bị một chút được không.”  Cô luống cuống không muốn bị phát hiện, cố đè nén sự run rẩy trong giọng nói: “Lát nữa làm được không, hôm nay cũng được, chỉ là hơi…”

Môi đỏ răng trắng của Khương Thời Niệm khép mở trước mắt Thẩm Diên Phi. Cô chưa nói xong một câu hoàn chỉnh đã bị anh bóp mặt rồi trao một nụ hôn sâu, nuốt chửng hết thảy câu nói còn dang dở của cô.

Cô nhận ra mối nguy hiểm, bèn khước từ theo bản năng nhưng lại vô ích vì sức lực chênh nhau rất lớn. 

Cô chỉ cảm thấy sợ hãi co rúm lại, đầu óc mơ màng nhớ lại chuyện nhiều năm trước. Diệp Uyển thường phạt cô đứng dưới cái cây ở sân sau của nhà họ Khương, dùng cành cây bẻ xuống đánh vào lưng cô, khiển trách cô mới tý tuổi mà đã không ra gì như vậy, thư tình của nam sinh trong trường lại dám gửi đến tận nhà, chắc chắn là do cô trêu ghẹo bậy bạ đây mà.

Bởi vì cô có ngoại hình gợi cảm nên Diệp Uyển sợ cô làm mất mặt nhà họ Khương, bèn giáo dục kiến thức về sinh lý vô cùng nghiêm khắc.

Bà ta ân cần dạy bảo nói với cô rằng chuyện ấy rất đáng xấu hổ, không thể nói thẳng ra, cũng không thể thảo luận ngoài miệng được chứ đừng nhắc đến việc có chút chờ mong và hưởng thụ nào. Đó chỉ đơn thuần là những cơn đau nhức, kính dâng, hy sinh, thỏa mãn đàn ông và tồn tại chỉ vì mục đích sinh đẻ mà thôi. 

Thậm chí hôn môi cùng tất cả các hành động thân mật khác cũng cực kỳ xấu hổ, không thể vượt quá giới hạn được.  

Sau khi cô xác định quan hệ với Thương Thụy, Thương Thụy thích ôm ấp hôn môi nhưng cô lại chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Diệp Uyển. Dù đang trong độ tuổi trưởng thành nhưng cô luôn dốc sức đặt nặng vấn đề thế giới quan đúng đắn, cũng không thể không có bóng ma tâm lý được.

Cô vô thức lảng tránh và kháng cự, thật ra Thương Thụy là người yêu bản thân mình hơn. Trong lúc thân mật anh ta không quan tâm mà làm càn, khiến cô càng thiếu đi trải nghiệm tốt đẹp.

Vì thế cô cho rằng hôn nhau cần kiềm chế, môi chạm môi cũng thuộc kiểu nhẹ nhàng nhất.

Nhưng cho tới hôm nay, cô lại bị Thẩm Diên Phi khuấy đảo môi lưỡi lần nữa, sự dày vò mà cô tưởng tượng không hề xuất hiện dù chỉ một chút. Anh mạnh bạo nhưng cũng dịu dàng, cảm giác quá lạ lẫm xâm chiếm đã đốt cháy lý trí của cô. Lòng cô càng hoảng hốt hơn, nhưng cảm giác khoái lạc chạm đỉnh mà bản thân chưa từng trải nghiệm này rất dễ khiến người ta đắm chìm vào trong đó.

Khương Thời Niệm siết chặt lấy chăn, không nhớ rõ môi mình mở ra từ lúc nào, đáy mắt của cô bắt đầu gợn sóng. Thẩm Diên Phi lại đột nhiên rời khỏi môi của cô, hơi rũ mắt xuống nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn không giấu được: “Phân tâm rồi? Nghĩ gì đấy?”

Cô ra sức thở gấp, không trả lời được.

Cô biết nói ra thì anh nhất định sẽ tức giận, tuy phần lớn là quá khứ của nhà họ Khương nhưng có dính dáng đến Thương Thụy cũng là thật. 

Sự im lặng thể hiện tất cả, Thẩm Diên Phi đưa lưng về phía đèn tường duy nhất còn sáng ở phòng ngủ chính, ngũ quan gần như bị che đi trong bóng tối. Anh không nói lời nào, ngón tay nóng rực hơi mất kiểm soát, ra sức cọ sát đôi môi ứ máu của Khương Thời Niệm.

Cô vùi vào trong gối, dây đeo trơn tuột, màu da trắng sáng như sứ.

Thẩm Diên Phi chợp mắt trong bóng tối mờ mịt.

Sự nhẫn nại như bị nghiền nát bởi cái tên mà cô đang nhớ đến.

Những xiềng xích dục vọng bị đè nén trong mỗi một khoảnh khắc sụp đổ, ý nghĩ chỉ làm đến đêm nay thôi rồi dừng trong đầu cũng theo đó tan vỡ.

Khương Thời Niệm không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Diên Phi, chỉ cảm thấy làn da trần trụi của mình đang nổi da gà cả lên. Cô chợt phát hiện anh ngừng động tác lại, chắc đây là cơ hội tốt để cô giãy giụa thoát ra ngoài. Cô nhịn cơn gợn sóng kỳ lạ trong mình, muốn thoát khỏi sự khống chế của cánh tay anh. 

Cô vừa mới động đậy một cái đã bị Thẩm Diên Phi siết chặt hơn, kéo về áp sát lên cái gối. Nụ hôn của anh không dịu dàng chút nào giống như ngọn núi không tên đang dao động, đột nhiên ném cô vào rồi vùi lấp. Chỉ môi lưỡi thôi đã không còn thoả mãn nữa, anh hướng xuống dưới ngậm lấy gáy của cô, liếm hôn rồi cắn nhẹ vào nơi động mạch đang đập dữ dội.

Khương Thời Niệm kịp thời cắn chặt hàm răng, nuốt tiếng kêu của mình xuống, vừa yếu ớt đè anh xuống, vừa nhấc ngang cánh tay đang siết chặt hơn của anh. 

Sau đó giọng nói hoảng loạn của cô bật lên thành tiếng nấc nghẹn ngào, cô không tin nổi mở to mắt, nước mắt dâng trào.

Chăn đã bị xốc lên hết rồi.

Thẩm Diên Phi đứng dậy, rồi lại cúi xuống, liên tục lan tràn.

Nhất thời trong đầu Khương Thời Niệm chỉ còn một mảng trắng xoá, trước mắt lóe lên ánh sáng hỗn độn, hoàn toàn không cách nào hoàn hồn được, càng không tin nổi rằng chuyện đang xảy ra lúc này là sự thật.

Như thể đang uống say vậy, rõ ràng đầu óc tỉnh táo, từng cái chạm từng cái đụng đều rất rõ ràng, cô không đứng nổi cũng chẳng nhúc nhích được, chỉ có thể phản kháng yếu ớt trong vô ích, bị rượu cồn điên cuồng khống chế, phí công đạp chân.

Con người khi chìm trong men say nồng nặc, hết lần này đến lần khác bị kéo lên một con thuyền hình lưỡi nhẹ nhàng đi xuyên qua sơn cốc không người, cho rằng đi vào vùng đất xa lạ sẽ khó đi, con đường phía trước sẽ bị kẹt lại. Nhưng khi thực sự đến gần nơi hiểm yếu rồi mới thấy được cây cối được ẩn giấu cùng dòng suối róc rách mà ít ai biết.

Không rõ hết bao lâu.

Khi Khương Thời Niệm đang hoang mang ngây người, Thẩm Diên Phi nâng người lên, quay lại hôn cô.

Anh cắn lấy môi cô khuấy đảo cô, mang theo sự sần sùi như có như không, sự thất lễ cô chưa bao giờ lường trước được. Cả người cô mềm nhũn, gần như vụn vỡ, cổ họng không kiềm được mà phát ra tiếng nấc nghẹn ngào. Đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn chằm chằm anh, giọt lệ từ khóe mắt không ngừng tuôn trào, cứ như cô đang ở một nơi khác vậy.

Cô muốn bình tĩnh lại, nhưng không kiềm được mà cứ run rẩy mãi. Cô luống cuống nhìn chằm chằm lên trán anh, cặp mắt đào hoa đỏ bừng.

Thẩm Diên Phi cúi đầu ôm lấy Khương Thời Niệm, để cô thỏa sức khóc thút thít. Anh an ủi vỗ về tấm lưng đang run lên của cô, thấy cô khóc, dục vọng đạt đến cực hạn của bản thân anh cũng phải mãnh liệt đè nén xuống.

Anh thấp giọng chậm rãi nói: “Hơi mặn một chút.”

Khương Thời Niệm bị câu nói này của anh kích thích đến mức đầu óc nổ vang, càng muốn phát điên hơn. Cô giãy giụa trong lòng anh, anh giữ lại, ôm chặt hơn, bắt lấy cái tay động đậy loạn xạ của cô. Mi mắt đen nhánh rũ xuống, yết hầu cố khắc chế lại dưới ánh sáng lờ mờ.

Thẩm Diên Phi ôm cô vào trong lòng, dẫn cô đi tự cứu.

“Đừng chạy.”

Anh cắn nhẹ phần cổ của cô, khản giọng nói.

“Nắm chặt vào.”