Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 62



Những năm đã qua của cô, từ đầu chí cuối chẳng khác gì một trò chơi, đi sâu nghiên cứu đều vô lực tức giận, chỉ cảm thấy khổ sở và không đáng giá.

Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, lại hỏi: "Tưởng Huân năm đó... Anh có biết không? Anh có biết người đàn ông đó không, hắn ta thực sự chỉ là vì bị bệnh nên mới rời đi ư? Hắn ta có thực sự... sẽ không bao giờ quay lại nữa hay không?"

Thẩm Diên Phi rũ mắt nhìn cô, nhắc tới cái tên kia, trong con ngươi màu trà của cô hiện ra nỗi sợ hãi giăng đầy sương mù giống như hồi còn học cấp ba năm đó.

Cô đang ở trong bể tắm suối nước nóng, anh đang đứng trên bờ, độ cao quá chênh lệch.

Thẩm Diên Phi khom gối nửa quỳ xuống, ngón tay cọ cọ hơi nước trên lông mi của Khương Thời Niệm, trong tiếng nước chảy xiết bị quấy rầy, tạp âm và đau đớn trong tai phải của anh lúc nào cũng ồn ào, đều bị mạnh mẽ xem nhẹ.

Cô đã quá mệt mỏi rồi, không thể nợ thêm bất cứ người nào được nữa.

Vì chuyện này, cô đã toàn tâm toàn ý trả giá một lần, bất luận người kia đúng hay sai, những gì cô cho đi đều là chân thật, trái tim ở nơi này của cô đang không ngừng xoắn nát, cũng không thể để cho cô được bắt đầu lại từ đầu.

Huống hồ tư tâm của anh quá nặng, muốn thuần túy yêu đương với cô, không phải trao đổi hồi báo hay dâng hiến, mà chỉ là yêu anh.

Thẩm Diên Phi bế Khương Thời Niệm lên, không ngại mình sẽ bị dính ướt hết cả người, hôn lên mi tâm của cô, cúi đầu tản mạn cười cười: "Ừm, chỉ là có quen biết mà thôi, nhưng anh có thể cam đoan với Tuệ Tuệ rằng, hắn ta không thể trở về được nữa rồi, không có khả năng lại làm tổn thương em nữa đâu."

...

Cả đêm không ngủ được, đến khi sắc trời gần sáng cô mới thật sự ngủ thiếp đi, cả người Khương Thời Niệm đều nhức mỏi, rời giường sửa sang lại, từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy ông chủ Thẩm mười ngón tay không nên dính bụi lại một lần nữa tự tay thay ga giường, cái đống kia lộn xộn xếp chồng lên nhau, ngón tay thon dài nắm lấy, nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu, cong môi như có như không mỉm cười với cô, dưới ngón trỏ còn mơ hồ đè nén dấu vết gì đó.

Khương Thời Niệm đối mặt với cảnh tượng này, huyết sắc từ mí mắt tràn thẳng đến xương quai xanh, không thể nhìn thẳng mà mím môi, xoay người xuống lầu, bị ông chủ Thẩm không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, ôm vai cô, ung dung đứng đắn mở miệng: "Khương Tuệ Tuệ, tuần trăng mật đã kết thúc, hôn nhân mới bắt đầu, em có thể trốn đi đâu được đây?"

Vé máy bay là vé lúc mười hai giờ rưỡi trưa, phải cất cánh từ sân bay Côn Minh, sau đó chuyển đến Bắc Thành, khi đến sân bay quốc tế Bắc Thành đã qua bảy giờ tối, vừa mới hạ cánh, điện thoại di động của Thẩm Diên Phi cũng chưa từng ngừng kêu, sắc mặt của anh cũng trở nên hờ hững, rõ ràng là đã thoát khỏi sự thư giãn ở Vân Nam, một lần nữa đứng lên vị trí gia chủ của nhà họ Thẩm.

Khương Thời Niệm biết, chính là nhanh như vậy.

Không có thời gian hòa hoãn.

Cô hít sâu một hơi, quả nhiên lúc xuống máy bay, nghe Thẩm Diên Phi nói với cô: "Anh sẽ trực tiếp đến công ty, có một cuộc họp cần phải có mặt, hai ngày nữa sẽ đi Hồng Kông, một tuần sau mới trở về."

Phần lớn những thứ này đều nằm trong dự đoán của Khương Thời Niệm, chỉ là không nghĩ tới, anh sẽ đi công tác ngay lập tức.

Khương Thời Niệm gật đầu: "Được, anh không cần phải để ý đến em, cứ bận chuyện chính sự đi, em bảo Đồng Lam tới đón."

Thẩm Diên Phi hiếm khi ngây người ra một lúc, ý vị thâm trường (3) nhìn cô, giữ tay cô trong lòng bàn tay, dắt vào thang máy đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, đẩy cô vào trong xe.

Lúc đóng cửa, anh hơi nghiêng người tới gần, hơi nóng đốt người: "Khương Tuệ Tuệ, đến khi nào thì em mới có thể nhận thức rõ ràng hơn một chút về quan hệ của chúng ta đây? Anh đến công ty, cũng sẽ đưa em về nhà trước, chính sự của anh, bao gồm cả em, những lời nói phía trước, sau này đừng nói nữa."

Một tiếng sau, chiếc xe đã đến Vọng Nguyệt Loan, Thẩm Diên Phi đưa Khương Thời Niệm vào cửa, dặn dò dì giúp việc chuẩn bị bữa tối xong rồi mới xoay người rời đi, xe còn đang chờ ở bên ngoài, Khương Thời Niệm không nhịn được đuổi theo hai bước, gọi anh một câu: "Anh... Không thể ăn xong rồi đi ư?"

Thẩm Diên Phi quay đầu lại, trong đôi mắt đen kịt có ánh sáng mờ ảo xẹt qua, cố ý hỏi: "Sao thế, lo lắng cho anh à?"

Khương Thời Niệm nghẹn lại hai giây, khi anh cho rằng sẽ không có câu trả lời, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Diên Phi dừng bước, nâng cổ tay lên nhìn liếc qua thời gian, sợ rằng mình mà quay trở lại thì sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa của ngôi nhà này được nữa.

Anh giơ tay lên bảo cô đi qua, chờ cô đến gần rồi mới kéo người vào lòng, giữ chặt gáy để nâng cô lên cao, sau đó bèn cúi đầu cắn xuống, cô thở hổn hển, nắm lấy âu phục của anh, sau một thời gian ngắn đắm chìm, anh lại ngước mắt lên, dùng đầu ngón tay quẹt đi dấu nước bên môi cô, ra ngoài rồi bước lên xe.

Từ hôm nay trở đi, Khương Thời Niệm trên cơ bản là không nhìn thấy mặt Thẩm Diên Phi, coi như là tự mình cảm nhận được sự thật là ông chủ Thẩm vì để trống tuần trăng mật này đã chuẩn bị trước bao nhiêu, sau đó lại ùn đẩy bao nhiêu.

Vừa lúc cô cũng muốn đi đến đài truyền hình thành phố để báo cáo nên đã tạm thời thu hồi lại tâm tình của mình, dốc hết khả năng để cho công việc chiếm hết thời gian.

Sau khi đến đài truyền hình báo cáo, Khương Thời Niệm bèn toàn tâm toàn ý, thỉnh thoảng lúc thảng thốt yên lặng ngẫm nghĩ, có lẽ đây mới là bộ dáng vốn nên có trong cuộc hôn nhân này.

Lúc trước, trong tuyết lớn, khi ở trên xe Thẩm Diên Phi từng nói qua, mỗi người đều lấy được thứ mình cần, không nhất thiết phải can thiệp lẫn nhau, giữa bọn họ, chắc hẳn là nên nói chuyện khi nào cần thì có mặt, nói chuyện giường chiếu, những chuyện khác thì... Có lẽ đều là ảo giác trong tuần trăng mật mà thôi. 

"Sofa Talk Show" kỳ đầu tiên đang tiến hành tới giai đoạn cuối cùng, dự kiến cuối tháng sẽ chính thức ra mắt, khách mời kỳ thứ hai cũng đã được hẹn trước, là một người có tiếng như mặt trời ban trưa trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật hiện nay, trẻ tuổi lại đẹp trai, có rất nhiều đề tài để nói, ấn định là sẽ gặp mặt vào tuần sau.

Chương trình "Đi du lịch" ở Vân Nam cũng bắt đầu sản xuất, hiệu quả của những thước phim đầu tiên vượt xa dự kiến, thuận tiện nghe nói Triệu Lẫm đã bị công ty quản lý hủy hợp đồng, có vài bộ phim dự định tiếp xúc lúc ban đầu cũng đều xóa tên anh ta, trực tiếp tương đương với việc bị phong sát trong giới, tình huống bên Đổng Hàm trên cơ bản cũng tương tự, nhưng bởi vì Khương Thời Niệm từng giúp cô ta nói đỡ vài câu, xem như đã để lại cho cô ta một con đường sống.

Khương Thời Niệm dành thời gian gửi Wechat cho Thẩm Diên Phi, hỏi anh như vậy có quá nặng hay không, có ảnh hưởng gì đến anh hay không.

Thẩm Diên Phi trả lời rất trực tiếp.

"Nếu không thì tại sao người nào người nấy đều muốn ngồi ở vị trí cao, suy cho cùng, chính là vì không cần phải suy xét đến bất kỳ hậu quả gì, vô điều kiện bảo vệ mình."

Khương Thời Niệm thật sự không muốn soi mói từng câu chữ của anh, cất điện thoại di động đi, đến văn phòng giám đốc gõ cửa.

Đài trưởng vừa nghe nói Khương Thời Niệm trở về, nếp nhăn trên khuôn mặt đều giãn ra, trước tiên nói cho cô nghe về hình phạt và cải thiện tai nạn ở Vân Nam của đài truyền hình, sau đó lập tức sắp xếp cho cô nhiệm vụ khẩn cấp.

"Cuối tuần trong thành phố có một bữa tiệc tối công khai mà Chính phủ đặc biệt coi trọng, cũng đã mời rất nhiều ngôi sao hạng nhất, chủ yếu là trong giới thương mại có không ít vị sẽ có mặt, Thời Niệm à, cô hiểu rõ loại trường hợp này, những người có thể được mời đến ngồi ở hàng đầu tiên đều là cấp độ gì, cho nên chủ trì vị trí này nhất định phải để cô ra mặt mới được."

Trái tim của Khương Thời Niệm như bị nhéo một cái, nhìn như vô tình hỏi: "Vậy, rốt cuộc là cấp độ quan trọng đến mức nào?"

Ngón tay của đài trưởng chỉ chỉ vào cô, sắp bị chọc tức đến bật cười luôn rồi: "Được, tôi thừa nhận, là so ra thì kém ông xã của cô, giám đốc Thẩm bọn họ bên kia thịnh tình mời mọc, hận không thể đến cửa Bạch Quân nhà người ta mà quỳ gối cầu xin, nhưng không có biện pháp, giám đốc Thẩm hôm nay phải bay tới Hồng Kông, một tuần nữa mới trở về, khẳng định là không kịp, không thể tham dự được."

Khương Thời Niệm mỉm cười, lại rũ mắt xuống, anh quả nhiên không thể đến được.

Biết anh hôm nay có chuyến bay, trong đài truyền hình có chuyện, cô không thể đi được, huống chi... Chuyến đi này của anh là xuất ngoại để làm chuyện công, người đi theo bên cạnh nhất định không ít, cô xuất hiện cũng không thích hợp.

Điều cô nên làm nhất là nhanh chóng thích nghi với mô hình hôn nhân thực sự không có việc gì không cần gặp mặt nhiều này.

Thẩm Diên Phi đến Hồng Kông ba ngày, thời gian nghỉ ngơi rất ít, khối lượng công việc rất lớn, ông chủ Thẩm đi đâu tự nhiên sẽ có người sắp xếp chu toàn, chúng tinh phủng nguyệt, nhưng quá nhiều công việc cốt lõi mà hội đồng quản trị cũng không thể làm thay, cần anh phải tự mình xử lý từng việc một.

Điện thoại di động không rời khỏi người, trong cuộc họp quan trọng hơn nữa cũng sẽ không để chế độ im lặng, đặt ở vị trí gần bàn tay nhất, sẵn sàng có thể thuận tiện nhất trong tay, nhận điện thoại hoặc trả lời tin nhắn của cô.

Nhưng suốt ba ngày nay, thời gian Khương Thời Niệm liên lạc với anh lại càng ít đi.

Điện thoại không có, cho dù trên Wechat có gửi cái gì thì cũng chỉ là lời chào đơn giản, rõ ràng là đã rất ít thấy được cảm xúc, giống như toàn bộ Vân Nam, đều đã bị cô đặt ra sau đầu, trở lại Bắc Thành, Khương Túc Uyển uyển chuyển trong ngực anh đã không thấy đâu, chỉ có Khương Thời Niệm không yêu anh.

Cô không nhớ anh.

Thẩm Diên Phi nhìn đèn cảng Victoria bên cửa sổ sát đất.

Cô vốn dĩ cũng sẽ không nhớ anh.

Trong phòng họp im lặng, chỉ còn một hai ánh đèn, Thẩm Diên Phi dựa mình vào ghế tựa, ngón trỏ móc vào nút thắt cà vạt trên cổ để nới lỏng ra, hàng mi ép xuống một nửa, gọi điện thoại cho Khương Thời Niệm, qua một lúc lâu cô mới nhận điện thoại, trong loa điện thoại là một loạt tiếng ồn ào hỗn tạp, có rất nhiều người nhốn nháo.

"Ở đâu?"

Khương Thời Niệm tiếp đáp không lại, vội vàng nói với anh: "Em đang ở trong buổi diễn tập cho bữa tiệc tối vào cuối tuần này, có hơi bận, chút nữa sẽ gọi lại cho anh sau.".

Cô đang chuẩn bị cúp máy thì vị đồng nghiệp nam đang rất nổi tiếng, đứng bên cạnh dẫn chương trình cùng với cô, vừa khéo đi đến, cười cười gọi cô: "Niệm Niệm ơi, mau lại đây, đi lại vị trí lần nữa …"

Đối tác là bạn cùng lớp với cô, hai người rất quen thuộc, cũng từng hợp tác nhiều lần, xưng hô cũng gần gũi hơn những người khác.

Khương Thời Niệm cũng quen với việc này và không cảm thấy có gì không đúng, thế nhưng trong ống nghe lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông ấy: "Chút nữa sẽ gọi lại cho ai?"

Khương Thời Niệm ngây ra, ngay lập tức phản ứng lại là anh có ý gì, bước chân của cô dừng lại, ổn định lại hô hấp, nhẹ giọng nói: "Gọi cho anh, ông xã à."

Khương Thời Niệm bận rộn xong, xem thời gian đã là mười giờ tối, tất cả mọi người đều đang ồn ào đòi tụ tập ăn uống, cô không có tâm trí đi ăn, đoán là Thẩm Diên Phi đã đi ngủ, chỉ cần gửi cho anh một câu "Chúc ngủ ngon" là được, không nghĩ rằng anh ngay lập tức đã gọi lại cho cô, giống như là đòi nợ tại hiện trường luôn vậy.

Khi Khương Thời Niệm đi đến cửa thang máy, điện thoại reo mãi không ngừng, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, khớp ngón tay thu lại, quay đầu lại thấy bên cửa sổ không có ai, cô đi qua đó, dựa lưng vào tường rồi nhận điện thoại.

Hôm nay trời âm u, Bắc Thành vẫn còn rất lạnh, mười giờ đúng, sắc trời tối đen, đèn đường thắp sáng thành một dòng sông.

Bóng người của Khương Thời Niệm đang chìm trong sự hôn ám của cảnh sắc bên ngoài, nhẹ nhàng và ôn tồn hỏi: “Bây giờ anh không bận à?”

Trong ống nghe không có lập tức phát ra tiếng nói, tĩnh lặng một lúc, Thẩm Diên Phi nói: "Khương Tuệ Tuệ, anh không gọi điện cho em thì có phải là em đã quên mất rằng mình có một người chồng rồi hay không?"

Khương Thời Niệm ngạc nhiên, đợi trôi qua vài giây, giọng điệu của Thẩm Diên Phi rất bình tĩnh và ổn định, thấp giọng nhẹ nhàng chòng ghẹo: "Anh xuất phát, em không quan tâm, anh đến Hồng Kông được ba ngày, một cuộc điện thoại em cũng không gọi cho anh, tin nhắn Wechat còn giản lược hơn cả mấy vị trợ lý đặc biệt của anh, hứa sẽ gọi lại cho anh, kết quả là chúc anh ngủ ngon, nếu anh không trả lời thì em cũng sẽ không nhớ tới anh, có đúng không?"

Từng câu nói đều là sự thật mà cũng không phải là sự thật.

Khương Thời Niệm có trăm cái miệng cũng không tài nào biện hộ cho mình được.

Đầu ngón tay của cô giữ lấy chiếc điện thoại đã phát nóng, cổ họng có hơi ngứa, hàng mi dài rơi xuống, che khuất tầm mắt: "Em sợ làm phiền anh, chứ không phải là cố ý không liên lạc."

"Vậy bây giờ, em có điều gì muốn nói với anh không?"

Khóe môi của Khương Thời niệm khẽ cử động.

Thẩm Diên Phi tiếp tục không gấp không ép mà yêu cầu cô: "Có muốn nói chuyện với anh không?"

Không đợi cô thừa nhận hay chối bỏ, anh đã nhẹ giọng, áp bức và dụ dỗ, thay cô trả lời câu hỏi: "Tuệ Tuệ, nói em muốn."

Khương Thời Niệm không hiểu sao lại cảm thấy chóp mũi có hơi cay, giấu giếm nhìn ra cửa sổ, cười và nói một cách rõ ràng: "Ừ, em muốn, muốn nói chuyện với anh."

Trong lúc hoảng hốt, không biết nói gì cho phù hợp, cô bỗng nghe thấy Thẩm Diên Phi bên kia không hề yên tĩnh, có nhiều tiếng nói linh hoạt xung quanh.

Khi tưởng tượng ra hoàn cảnh mà anh đang sống, cô có hơi thất thần thắc mắc: “Có vẻ như anh thường xuyên phải đi Hồng Kông thì phải. Anh có biết nói tiếng Việt (4) không? Em mới chỉ nghe tiếng Việt chính tông ở trong phim thôi."

Trong ống nghe những tạp âm điện nhỏ ma sát vào xương tai, có chút tê dại phát nóng, Thẩm Diên Phi dường như cười cười một chút, thanh âm chấn động làm cho người ta dần dần phát nóng..

Anh chậm rãi nói: "Anh ít khi nói lắm, nhưng có một câu khá là đúng chất tiếng Việt."

Khương Thời Niệm hỏi: "Là câu nào vậy?"

Cô nhớ lại những câu thoại kinh điển mà mình từng nghe thấy trong phim Hồng Kông, dùng ngôn từ hàng ngày, hay những lời nói chuyên nghiệp, không thể tưởng tượng được những gì mà Thẩm Diên Phi biết nói mà lại mang đậm chất tiếng Việt.

Chỉ trong một thời gian ngắn, không khí như dãn ra, có gì đó sàn sạt lay động, quét qua trái tim cô.

Sau đó, Khương Thời Niệm cách một cái loa điện thoại và đồi núi sông biển, âm thanh kéo dài cả hàng ngàn cây số trong ánh trăng sáng vằng vặc, nghe anh nói tiếng Việt một cách nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo chút ý cười, giọng điệu từ tính như cọ vào tai, ôn nhã mà trang trọng.

"Cũng không có gì cả."

"Chẳng qua cũng chỉ là..."

"Anh rất thích em."

Chú thích: 

(1) thâm căn cố đế: Ăn sâu vào và không lay chuyển được nữa. 

(2) Editor đoán là tác giả gõ nhầm 耻 với 址.

(3) Ý vị thâm trường: Ý tứ hàm súc thâm sâu.

(4) Tiếng Việt ở đây là tiếng Quảng Đông, không phải là Việt trong "Việt Nam".