Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 71



Khương Thời Niệm bị Thẩm Diên Phi ấn vào ngực, cô cảm nhận được rõ ràng dòng máu ẩm ướt chảy từ ngón tay anh qua quần áo của cô, rồi thấm vào trong.

Cô thở mạnh tới mức phổi như sắp vỡ tung, nhưng lại không nghe thấy âm thanh của chính mình, tiếng gió thổi xung quanh, tiếng báo hỏng của xe ở phía dưới chân núi, tiếng cây cối xào xạc, đau đớn vào khát khao, tuyệt vọng sợ hãi trên bờ vực sinh tử, tất cả như được ngăn cách bởi một lớp bông dày, vô cùng trì trệ.

Giác quan của cô như đã bị nhào thành bùn trong những lần liên tục va chạm lộn nhào sau khi nhảy khỏi xe, thứ duy nhất được khuếch trương vô hạn trong tai cô, chỉ có tiếng tim đập sau khi kịch liệt, rồi dần chậm lại của Thẩm Diên Phi.

Khương Thời Niệm há miệng, cổ họng bị đè nén đau đớn tới mức không thở được, cô tùy ý ôm lấy lưng của Thẩm Diên Phi, cào xé quần áo của anh, tay run lẩy bẩy mò mẫm, mò tới cánh tay đỏ thẫm, cô ở trước người anh liều mạng ho khan, nước mắt bất giác trào ra ngoài.

Đến giờ anh vẫn còn tâm tư dỗ dành cô đùa giỡn cô.

Khương Thời Niệm run rẩy tìm lấy điện thoại ra, gọi điện thoại trước, sau khi kết nối, cô run sợ hít sâu một hơi, tìm lại giọng nói, miêu tả hiện trường với tốc độ nhanh nhất, nhưng bởi vì không quen thuộc môi trường xung quanh, nên không thể cung cấp vị trí quá chính xác.

Sau đó điện thoại của cô đã bị bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông lấy đi, giọng nói của anh vẫn lý trí bình tĩnh, nói tóm tắt tình hình xong, cúp máy, chỉnh điện thoại về mức tiết kiệm năng lượng.

Khương Thời Niệm hắng giọng, sặc ra mùi tanh mặn, lại được Thẩm Diên Phi kéo tới trấn an, cô không dám để anh cử động lung tung, cố gắng ấn tay anh, quay đi gọi điện thoại cho Tần Chi.

Người cách nơi này gần nhất là người nhà họ Tần, có lẽ có thể chạy tới nhanh hơn cả cảnh sát, cho dù không có năng lực chuyên về cứu viện, nhưng chỉ cần biết tình hình hiện tại của Thẩm Diên Phi, gửi nước hay là thuốc cấp cứu tới, đều tốt hơn chịu khổ thế này rất nhiều.

Tần Chi lo sợ kêu thành tiếng trong điện thoại, chạy bộp bộp, rống to lập tức kêu người tới.

Sau khi Khương Thời Niệm cúp máy, ngẩng đầu nhìn lên trên, trên vách núi cao chót vót này, cây cối thật sự rất ít, theo vị trí cô và Thẩm Diên Phi trượt xuống, nếu không ép người đi ở giữa căn bản sẽ không thể đi qua.

Là Thẩm Diên Phi ôm cô, giữa chừng vẫn luôn dựa vào phản ứng thân thể sửa đổi hướng đi, rồi mới dùng tay ôm chặt, ngăn cản đường cùng, bây giờ bắt đầu từ vị trí cái cây đó, tới chỗ bằng phẳng ở dưới chân, trên tảng đá lớn sắc nhọn, đều là vết máu đứt quãng của anh.

Cả quá trình xảy ra tai nạn quá đột ngột quá nhanh, đầu óc của Khương Thời Niệm vẫn mông lung, trái tim trống rỗng, máu trong huyết quản đã đông lại, cô muốn đỡ Thẩm Diên Phi dậy, xé quần áo mình ra cố gắng hết sức băng bó cho anh trước.

Anh lại làm như thể chưa từng có gì xảy ra, vẫn ở yên đó, khẽ mỉm cười với cô: “Đừng hoảng, đã gọi điện xong rồi, rất nhanh sẽ có người tới, đưa em lên trên.”

Trước đó Khương Thời Niệm vẫn có thể coi là bình tĩnh, vừa nghe thấy anh nói như vậy, cảm xúc cuối cùng cũng sụp đổ tiếng khóc dữ dội vang lên trong cơn gió lạnh trong núi: “Em có lên hay không đâu có quan trọng gì?! Em còn không bị thương chút nào! Thẩm Diên Phi em bảo anh nhảy khỏi xe, anh quan tâm em làm gì! Anh thật sự không cần mạng nữa à!”

“Anh xem đi dưới chân chúng ta chính là khe núi! Nếu giữa chừng không bắt được, chúng ta sẽ rơi xuống cùng chết đấy!” Cô khó mà nói thành câu, liều mạng túm lấy âu phục đã tả tơi của anh, cổ tay không ngừng run rẩy: “Anh có thể bảo vệ bản thân mình, có thể đừng nổi điên vì chuyện này được không?”

Thẩm Diên Phi trầm mặc nắm lấy tay cô, khuôn mặt không hề nôn nóng chút nào, nhiệt độ cơ thể còn thấp hơn vừa rồi.

Khương Thời Niệm sợ rồi, sợ hãi hơn lúc mạng đang ngàn cân treo sợi tóc trước đó gấp mấy lần, cô ôm lấy tay anh dùng sức chà xát để làm ấm cho anh, nhưng căn bản chẳng có chút tác dụng nào.

Cô vội vàng cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người anh, nhưng anh vẫn thản nhiên giơ cánh tay lên, khoác lại cho người cô, sau đó kéo cô qua, ôm chặt cô cùng với quần áo vào trong lòng.

“Anh dám kéo em nhảy cùng, thì chắc chắn có thể bảo vệ em.”

“Còn có điên hay không...” Giọng nói của anh trầm thấp mệt mỏi: “Có những lúc còn điên hơn, em không thấy.”

“Lùi mười nghìn bước mà nói, nếu anh thật sự không bảo vệ được, vậy thì cùng chết không tốt sao.” Anh chống cằm lên đầu cô, rũ mắt chậm rãi hỏi: “Anh đã nói từ lâu rồi, đường hoàng tuyền cũng sẽ đi cùng em, là em không dám nghe, không dám tin.”

Trong đầu Khương Thời Niệm nổ tung, trong lòng bị khuấy động đến mức nhộn nhạo.

Thẩm Diên Phi nhắm mắt, lông mi đen đè lên mi mắt, huyết sắc trên môi dần tái nhợt.

Anh vẫn bình tĩnh ôm cô, không cho cô dậy nhìn thấy trạng thái của mình, giọng điệu nghe rất thản nhiên, hơi khàn khàn mệt mỏi, tất cả những điều khác đều được giấu rất kỹ: “Nhưng tai nạn xảy ra hôm nay, em không cần ôm đồ lên người mình, chiếc xe này không có bất cứ tính đặc trưng nào, trước đó cũng không có ai biết là anh mua cho em, đến cả Hứa Nhiên phụ trách toàn bộ quá trình cũng không biết, cho nên đối phương không nhằm vào em.”

“Hoàn toàn là vấn đề của anh.” Tốc độ nói của anh chậm lại, yết hầu cố gắng cử động, trong cổ phát ra giọng sắc bén u ám: “Anh ôm em nhảy ra, thì em đã trở thành trách nhiệm của anh, không cần thấy gánh nặng, không cần cảm thấy nợ anh điều gì, nếu nợ, thì cũng là anh nợ em, Khương Tuệ Tuệ, em nghe rõ chưa.”

Khương Thời Niệm thở không ra hơi, không kìm nén được cơn sóng lòng đang xé toạc, gò má áp lên ngực anh lặng lẽ khóc.

Đây là trọng điểm sao?

Chẳng lẽ trọng điểm không phải là, trong tình huống sống chết bất ngờ, tính mạng đang bị đe dọa, bản năng của bất cứ ai cũng là bảo vệ bản thân sao, anh chỉ cần đẩy cửa xe ra sớm hơn một chút, là có thể an toàn tránh được nguy hiểm, căn bản không cần liều mạng để đánh cược khả năng vào con đường không thể quay đầu này.

Cô chỉ là một người vợ giả trong một cuộc hôn nhân hợp đồng, huống chi cho dù là thật thì có sao, cô đã thấy rất nhiều đôi vợ chồng người yêu nhau ở trong vòng, không cần đại nạn, chỉ cần lợi ích bị uy hiếp, cũng đã đủ để chia tay rồi.

Anh nắm giữ địa vị cao quyền lực lớn, có đủ mọi thứ, sao có thể không do dự chút nào, đã dùng cả thân thể để bảo vệ cô, đệm ở bên dưới cô.

Đến lúc này, anh không hề có ý định đòi báo đáp, thậm chí còn cắt đứt khả năng cảm động của cô trước.

Sự cảm động và mắc nợ của cô, tựa như nước lũ và mãnh thú nhưng Thẩm Diên Phi không cần một chút nào.

Thẩm Diên Phi vẫn đang nói chuyện với cô, nói không nhiều, nhưng không hề ngắt quãng, tiết tấu giọng nói cũng không nghe ra bất cứ sự khác lạ nào, mãi đến khi ở khe hở lan can trên vách núi, bắt đầu liên tục xuất hiện rất nhiều bóng người, rất nhiều tiếng hô to vang lên, có người mặc trang bị chuyên nghiệp, nhanh chóng đi xuống, lúc này Khương Thời Niệm mới đứng dậy, muốn đỡ Thẩm Diên Phi dậy.

Anh không cử động.

Trên người không có nhiệt độ.

Tất cả nhiệt độ Khương Thời Niệm cảm nhận được, đều là ảo giác từ áo khoác được hai tay anh ôm chặt, nhiệt độ cơ thể do bản thân cô tích trữ ở bên trong, một khi tách ra, thì anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Lưng Thẩm Diên Phi dựa vào tảng đá, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mi dính bụi rũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc thản nhiên, ý thức không biết đã mất từ lúc nào, tay vẫn ôm người trong lòng như trước đó.

Bầu trời nhiều mây, phía sau là cảnh núi Tùng Lan bao la rộng lớn, từng tầng mây dày đè xuống, mưa như trút nước.

Toàn thân Khương Thời Niệm lạnh tới mức run rẩy, ôm lấy anh muốn để anh đứng dậy, lúc này cô mới phát hiện sau lưng anh có một vết thương, là anh đã cố gắng giấu nó để cô không phải lo lắng, nhưng máu từ vết thương đã bị thấm ra dính lên vách đá.

Đội cứu hỏa trượt xuống quan sát tình hình xung quanh, lắc đầu buông tiếng thở dài, buột miệng nói với Khương Thời Niệm: “Diện tích mặt phẳng này nhỏ quá, không có gì chắn, không cẩn thận sẽ rơi xuống, phía dưới còn không có chỗ đỡ, anh ấy sợ cô không an toàn, nên cố gắng tiết kiệm không gian cho cô, đáng tiếc là mất máu quá nhiều.”

-

Chỗ cấp cứu ở tầng VIP của bệnh viện Cộng Tế, Khương Thời Niệm cúi đầu, bình tĩnh ngồi trên ghế dài, trên người vẫn mặc quần áo đã bị Thẩm Diên Phi ôm qua.

Tần Chi ở bên cạnh cô, gấp tới mức đứng ngồi không yên, ở phía kia của hành lang ở phía xa, gần như tất cả thành viên của nhà họ Thẩm đều có mặt, do Thẩm Tế Xuyên dẫn đầu, khí thế kìm nén đến mức sắp nổi giông bão.

“Tổng giám đốc Thẩm chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, bác sĩ là chuyên gia của khoa chấn thương, nói là do mất máu quá nhiều nên mới tạm thời hôn mê, ông ấy rất lợi hại, tình huống nguy hiểm như vậy, gân cốt đều không bị thương nặng, chỉ cần xử lý vết thương xong, bình thường truyền máu là có thể tỉnh lại.” Tần Chi đè thấp giọng, nắm chặt lấy tay cô: “Cậu đừng như vậy, Niệm Niệm, anh ấy sẽ khỏe lên nhanh thôi.”

Khương Thời Niệm ngẩng đầu nói: “Tớ biết, tớ không sao.”

Từ khi vào bệnh viện Cộng Tế, Khương Thời Niệm tỏ ra tỉnh táo khác thường, hoàn toàn thu lại dáng vẻ ôm người đàn ông khóc tới khản cả giọng đó, lau sạch nước mắt, hoàn toàn không thể hiện cảm xúc ở trên mặt, giống như Thẩm Diên Phi cô quen thuộc nhất.

Khương Thời Niệm bình tĩnh thuyết phục Tần Chi rời đi, bảo đảm rằng cô thật sự không sao, để Tần Chi về nhà giúp sắp xếp lại việc trong nhà, sau đó cô cầm áo khoác trên vai xuống để trên cánh tay, thẳng lưng đứng dậy từ trên ghế dài, bất kể cả người dính bụi đất, đi thẳng tới thành viên nhà họ Thẩm với nhiều vẻ mặt khác nhau.

Cô không đến quá gần, đứng ngay ngắn cách đó hai mét, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ âm u của Thẩm Tế Xuyên, khẽ nói: “Ông nội, Diên Phi bị thương ngoài da, sẽ tỉnh lại muộn một chút, xin lỗi, bọn cháu đã xảy ra tai nạn nhỏ, còn kinh động tới ông, ông yên tâm, vết thương của anh ấy không nặng, sẽ không làm chậm trễ công việc của tập đoàn, ông không cần ở lại chờ kết quả đâu, cũng không cần phiền phức tìm người đến làm thay anh ấy.”

Khương Thời Niệm hiểu rõ là phải bảo vệ địa vị và lợi ích của Thẩm Diên Phi, phải chặt đứt ham muốn của mấy người trong Thẩm gia trước, sau đó mới quét sạch những kẻ khác, tiếp tục bình tĩnh nói: “Hay là ông đưa các chú bác anh chị về trước đi, ở bệnh viện có cháu chăm sóc là đủ rồi, đợi sau khi Diên Phi xuất viện, cháu sẽ cùng anh ấy về nhà thăm ông.”

Khóe mắt Thẩm Tế Xuyên giật giật, nhanh chóng nhăn lại, siết chặt gậy chống mới mới giữ được vẻ mặt không suy sụp, Thẩm Tích ở phía sau quả thực sắp khóc tới nơi rồi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, được biết Tam Ca không gặp nguy hiểm, thì sống chết cũng không dám làm hỏng việc ở trước mặt chị dâu.

Đôi môi đang nhếch lên của cậu ấy run rẩy, đôi mắt đỏ ửng liếc nhìn Khương Thời Niệm một cái, mũi giày nghiền xuống đất, cố nén kích động muốn tới ôm cô.

Chị dâu vẫn giả bộ, rõ ràng đã sắp không chống đỡ nổi nữa, vẫn phải cố gắng chống đỡ tới bảo vệ Tam Ca vì cả nhà “ác độc” như bọn họ, lo sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho Tam Ca.

Bây giờ cô hoàn toàn có dáng vẻ của bà Thẩm, là bà chủ hiện tại của Thẩm thị.

Thẩm Tích không chịu nổi nữa, nhịn khóc thầm mắng Tam Ca quá tâm cơ quá thất đức, khiến bọn họ chỉ có thể lo lắng không thể tới gần, cậu ấy lập tức quay người rời đi.

Thẩm Tế Xuyên cũng không thể ở lại, sợ lo lắng quá nhiều sẽ lộ tẩy trước mặt cháu dâu, đợi Diên Phi vừa tỉnh lại, không chừng sẽ muốn lấy cái mạng già của ông ấy, nên ông ấy cũng không nói lời nào mà đi vào thang máy, lại đi tìm bác sĩ chữa trị chính xác định tình hình.

Thẩm Chước khóc lóc không che giấu nhất, đợi cậu ta và người nhà họ Thẩm đều đã rời đi, trong hành lang quay lại sự yên tĩnh, Khương Thời Niệm mới quay người, khom người thở dốc.

Tiếp theo cô nghiến chặt răng, mu bàn tay lau qua đuôi mắt, bấm dãy số mà cô cho rằng cả đời này sẽ không gọi điện nữa, mới vang hai tiếng đối phương đã nhận máy, giọng nói khàn khàn, giọng điệu có thể nói là thụ sủng nhược kinh: “Niệm Niệm?! Em không sao chứ!”

“Thương Thụy.” Móng tay Khương Thời Niệm bấu chặt vào lòng bàn tay, không để bản thân thất thố: “Rốt cuộc là tại sao hôm nay anh lại tới nhà họ Tần.”

Thương Thụy vội vàng hỏi: “Em đang ở bệnh viện Cộng Tế sao?! Anh đang ở dưới lầu, em đợi anh lên đó, chúng ta gặp mặt rồi nói —— Thang máy không tới, anh lập tức đi thang bộ lên!”

Bước chân của Khương Thời Niệm ổn định, siết chặt điện thoại, đẩy cửa thang bộ ra, nhanh chóng đi xuống, đối mặt với Thương Thụy đang đi lên giữa chừng.

Trên khuôn mặt gầy nhom của Thương Thụy tràn đầy vẻ kinh ngạc vui mừng, đang định nói chuyện, Khương Thời Niệm bước tới, túm lấy cổ áo của anh ta, dùng hết sức lực đẩy anh về phía sau, trực tiếp đẩy anh ngã trên cầu thang.

“Có phải anh không.” Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh cuối cùng, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái mét của Thương Thụy, lạnh lùng hỏi: “Là anh động tay động chân vào xe của anh ấy?! Anh sợ anh anh ấy sẽ đuổi cùng cùng giết tận anh, nên muốn lấy mạng của anh ấy trước có phải không!”

Thương Thụy ngã ngồi xuống, nhất thời không đứng dậy, kinh ngạc tới mức hơi sợ hãi trừng mắt nhìn Khương Thời Niệm hoàn toàn xa lạ ở trước mắt.

Cô không còn là người dịu dàng điềm đạm như trước, khôn khéo trầm lặng, thành thật sống theo nguyện vọng của người khác, rất ít khi kích động, cũng sẽ không biểu đạt nội tâm thật sự.

Những gì anh ta nhìn thấy lúc này, là một ngọn lửa lạnh bùng lên.