Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 8



Mây đen u ám phủ kín bầu trời, một màu trắng tinh khiết dày đặc trải rộng trên mặt đất dài vô tận, những mảng tuyết lơ lửng giữa không trung như đang pha trộn sắc màu giữa hai thế giới này lại.

Khương Thời Niệm thẳng lưng đứng đó, áo khoác bị gió thổi bay cũng quên túm lại, cô nhìn người đang ngồi đoan trang trong xe, trong lòng chỉ toàn cảm giác không chân thật.

Giữa thời tiết băng tuyết ngập trời này, Thẩm Diên Phi nên ngồi ở trước lò sưởi âm tường trong căn biệt thự với nhiệt độ thích hợp, hoặc là ở văn phòng, kể cả có công việc phải ngồi trong xe thì khi anh trùng hợp đi qua nơi này, cũng nên nhìn không chớp mắt mà nghiền tuyết đi ngang qua, chứ không phải cố tình dừng xe lại rồi mời cô lên xe.

Cô và anh thực sự không có gì quan hệ gì đáng nói.

Chuyện anh ở bệnh viện giải vây giúp cô chỉ là tình cờ gặp gỡ, còn chuyện ở tiệc sinh nhật thì dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cô cũng thấy hẳn là anh và nhà họ Khương còn có ân oán gì khác nên mới mượn chuyện đó để trả đũa, thuận tay giúp đỡ cô.

Lý do duy nhất mà Khương Thời Niệm có thể nghĩ đến cũng chỉ có chiếc vòng trên tay cô.

Món quà quý giá thế này, lúc ấy chỉ vì thuận theo tình thế nên cô mới nhận lấy, cô chắc chắn phải trả lại cho anh, người ta đến đòi cũng là chuyện bình thường.

Khương Thời Niệm không đáp lại Thẩm Diên Phi mà xoa xoa bàn tay đã hơi đông cứng, tháo vòng ngọc xuống rồi lấy cái hộp vốn đựng nó từ trong túi ra bỏ vào. Sau đó, cô đứng cách cửa sổ xe dùng hai tay đưa cho anh: "Thẩm tổng, cảm ơn vòng tay của anh, xin lỗi anh, hai ngày nay chuyện riêng của tôi quá hỗn loạn nên không kịp trả lại cho anh.”

Thẩm Diên Phi không nhúc nhích, ánh mắt không gợn sóng vẫn dừng lại trên mặt cô, không hề động tay đến hộp quà chút nào, anh bình tĩnh nói: "Tôi đã tặng, em đã nhận thì đó chính là đồ của em, không cần trả lại, không phải cô Khương không còn chỗ nào để đi nữa hay sao, vậy mà vẫn còn sức lực quan tâm đến một chiếc vòng tay?”

Lời nói của anh thản nhiên, giống như chỉ đang tùy tiện tán gẫu nhưng lại khiến thần kinh của Khương Thời Niệm run lên, trong mắt cô theo bản năng mang theo phòng bị.

Cô dựng lên một lớp rào cản đầy rẫy vết thương, mím môi hỏi: "Thẩm tổng đây là đã biết chuyện gì rồi?”

Thẩm Diên Phi khẽ nói: "Tin tức về Thương Thụy đã treo đầy trên tiêu đề của các mặt báo rồi, bây giờ mọi người đều đã biết. Tôi nghĩ cô Khương cũng không phải là một người nhẫn nhục chịu đựng, trải qua ngày hôm qua, tôi cũng đã may mắn được tận mắt chứng kiến tác phong làm người của anh Thương, hôm nay cô Khương muốn vạch rõ giới hạn với anh ta không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”

"Chỉ là em không muốn quay về nhà họ Khương nữa, lại càng không muốn dựa vào Thương Thụy. Theo tôi được biết, sau khi em mua căn hộ duy nhất đứng tên mình nhưng chưa từng sống ở đó, mà chỗ đó cũng không thích hợp để đáp ứng nhu cầu lúc cấp thiết." Tốc độ nói của anh từ tốn chậm rãi, có thể nói là dịu dàng mà liệt kê ra đủ loại khốn cảnh mà trước mắt cô phải đối mặt, mãi đến cuối cùng thì anh mới cong môi: “Hay em định ở khách sạn?”

Ánh mắt của Thẩm Diên Phi thâm sâu mà sắc bén: "Một khi thông tin về thân phận của em được công khai thì người em không muốn gặp sẽ luôn có cách để dễ dàng tìm được em.”

Dường như chỉ bằng hai ba câu Khương Thời Niệm đã bị anh lột sạch ném xuống nền tuyết.

Cô lo lắng giãy giụa nhưng anh không muốn nể mặt cô chút nào, vạch trần mọi chuyện ở trước mặt cô.

Mà bản thân anh thì vẫn vững chãi bất động, quả thực là đang trêu đùa cô.

Khương Thời Niệm siết chặt hộp quà trong tay, góc nhọn của chiếc hộp đè vào lòng bàn tay mềm mại của cô, sắc mặt trắng bệch của cô nhanh chóng đỏ lên, cô lạnh giọng hỏi: "Thẩm tổng tạt ngang qua đây là muốn xem tôi bị bẽ mặt hay sao? Vậy thì tối hôm qua anh đã xem đủ rồi mới phải, cần gì phải đến đây nói này nói nọ!”

Trước kia, cô rất biết cách nhẫn nhịn, dù đó là cảm xúc gì thì cô cũng sẽ im lặng áp xuống, sẽ không biểu hiện ra ngoài, làm một tiểu thư nhà giàu đúng như yêu cầu của nhà họ Khương. Nhưng cho đến hôm nay, lớp bảo vệ cô tự dán cho mình đã bị người khác xé tan, máu thịt lộ ra quá nhiều khiến cô không thể nhẫn nhịn nổi nữa.

Nhưng âm điệu của cô không ngừng run rẩy trong gió lạnh, thái độ vốn rất nghiêm túc cũng trở nên mong manh dễ vỡ.

Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm vào Khương Thời Niệm, anh không hề dùng thái độ bức ép người khác mà dùng vẻ ngoài dịu dàng anh đã ngụy trang nhìn kỹ cô, khiến cô vô thức im lặng cắn môi. Đôi môi không thoa son bị đè thành một dấu răng màu trắng nhạt với hình lưỡi liềm nho nhỏ.

Trong mắt anh hơi nổi sóng, anh tiếp tục nói lời lạnh nhạt: "Nghe nói hai ngày nay cô Khương đang nghỉ phép, ngày kia sẽ quay về đài truyền hình? Vậy những gì em phải đối mặt e là không chỉ như bây giờ thôi đâu. Trước mắt, trong tay của cô Khương có hai chương trình chủ trì cố định, một là tin tức về tình hình chính trị đương thời, phó đài trưởng của các em nắm bắt thông tin rất nhanh, đã ngấm ngầm ra tay thay người khác rồi. Còn chương trình còn lại thì lại càng hot, cô chị gái kia của em trông có vẻ phải làm cho bằng được, mà nhà họ Khương cũng đang nhúng tay vào can thiệp.”

"Còn về Thương Thụy, tôi không nghĩ là sau khi em đề nghị chia tay, anh ta sẽ đột nhiên tỉnh ngộ mà thay em đòi lại công bằng đâu. Mà cho dù có tỉnh ngộ thì chỉ e là em cũng khinh thường không muốn.” Mỗi lần Thẩm Diên Phi nhắc tới tên Thương Thụy, vẻ mặt không chê vào đâu được của anh sẽ luôn mang theo một tia lạnh lẽo khó phát hiện: “Em muốn tận mắt nhìn thấy sự nghiệp vất vả lắm mình mới gây dựng được lại bị đám người đó lấy đi dễ dàng hay sao?”

Toàn bộ những thứ đó đều là sự thật.

Khương Thời Niệm hiểu rõ Thẩm Diên Phi không cố ý phóng đại chuyện gì.

Những thứ này không liên quan gì đến việc cô có đẩy bánh kem hay có đánh Thương Thụy hay không, nhà họ Khương nhất định sẽ làm vậy với cô, mà Thương Thụy cũng chắc chắn sẽ giúp đỡ Kiều Tư Nguyệt.

Vào thời khắc mà con gái ruột của họ trở về, ngõ cụt chính là thứ dành cho cô.

Nghề MC này không phải chỉ cần từ chức nhảy việc, đổi sang một nền tảng khác là có thể giải quyết vấn đề, chỉ cần cô còn ở trong ngành này, có quan hệ cạnh tranh với Kiều Tư Nguyệt thì nhà họ Khương sẽ dùng mọi biện pháp để đè chết cô.

Bây giờ đã có sẵn rồi, bọn họ chỉ cần đổi trắng thay đen một chút, dựng lên câu chuyện cô ‘lấy oán trả ơn’, ‘vong ân phụ nghĩa’, sau đó hủy hôn lễ, Thương Thụy quay qua cưới Kiều Tư Nguyệt cũng đủ để hủy hoại sự nghiệp của cô rồi.

Năng lực, những vất vả ra sức làm việc của cô đều không đáng để nhắc tới ở trong mắt bọn họ.

Càng không cần phải nhắc đến lúc trước cô học Truyền thông ở đại học cũng là do nhà họ Khương e sợ cô có ý đồ với sản nghiệp trong nhà, nên họ mới ép buộc bắt cô điền nguyện vọng Truyền thông không liên quan gì đến việc làm ăn.

Cơn gió dần thổi lớn hơn, âm thanh gào thét chạy qua từng con phố dài.

Góc váy của Khương Thời Niệm bay phần phật về phía sau, cô cô đơn đứng trong tuyết, rõ ràng đã đi vào ngõ cụt, khoé mắt và chóp mũi đều lạnh đến đỏ bừng nhưng khi đối mặt với người mà cô sợ hãi nhất, cô vẫn không muốn yếu thế mà nói: "Vậy thì sao? Thẩm tổng có ý gì? Tôi thảm hại như thế nào tự tôi biết, anh hạ mình đến nói cho tôi biết không ngại lãng phí thời gian sao?”

Cô có đầy triển vọng, cô dám thách thức người mà mình sợ nhất.

Thẩm Diên Phi nhìn cô, chữ "anh" vang lên đầy chói tai.

Cô run rẩy mà khẽ khàng tấn công đáp trả anh.

Nhưng anh lại bị cô quẫy động.

Dù là tấn công đáp trả thì vẫn tốt hơn thờ ơ như hai người xa lạ.

Ánh đèn đường tối mù, trời đất cũng như ngưng đọng lại, yên tĩnh trong chớp mắt. Khương Thời Niệm mới đầu thì nghe thấy một tiếng cười rất khẽ, sau đó câu nói tiếp theo khiến cô phải sững sờ tại chỗ, nghĩ mình đã xuất hiện ảo giác.

Người đàn ông trong xe cởi bỏ sự thờ ơ lúc trình bày sự thật trước đó, anh nâng mi mắt lên, nhìn vào ánh mắt cô qua lớp gió tuyết.

Diện mạo của anh tinh xảo vô cùng, trong ánh sáng ấm áp, ngũ quan chói mắt đến mức làm cho người ta không muốn hô hấp.

Thẩm Diên Phi hỏi: "Nếu không còn chỗ nào để đi vậy thì ở bên cạnh tôi, thế nào?”

Bên tai Khương Thời Niệm nháy mắt nổ vang, trong giây lát cô không phân biệt được đó là tiếng gió hay là tiếng máu cô đang chảy trong cơ thể mình.

Có một sợi dây vô hình đột nhiên bị nắm chặt rồi nhanh chóng kéo sang hai bên, kéo ra một chiều dài không thể tưởng tượng nổi.

Khương Thời Niệm lắc đầu: "Thẩm tổng, anh nói đùa cái gì vậy?”

"Tôi không nói đùa, nếu không thì cô Khương thật sự cho rằng tôi nhàn rỗi đến vậy, dừng lại chỉ để nói với em những lời này?" Thẩm Diên Phi bình tĩnh trả lời: “Em cũng là người ở trong giới này, biết thương nhân sẽ không đầu tư vô nghĩa.”

Khương Thời Niệm như bị một bàn tay trong suốt bóp chặt cổ họng. Cô nhíu chặt hàng mày, có chút xấu hổ buồn bực, lại mang theo sự tức giận và vẻ kiên quyết khi bị sỉ nhục, hốc mắt cũng ửng đỏ lên mà nâng cao âm lượng: "Khiến anh phải thất vọng rồi, dù tôi có khó khăn đến đâu cũng sẽ tự mình chịu đựng, không bao giờ làm tình nhân của kẻ khác.”

Sợi dây kia lúc nào cũng có thể bị kéo đứt.

Cô quyết đoán tiến lên hai bước, thò tay qua cửa sổ bỏ chiếc hộp đựng vòng tay vào. Chiếc hộp không nặng không nhẹ rơi xuống bên đùi người đàn ông, sau đó cô nắm chặt vali, xoay người đi về phía trước.

Khi cô mới bước được hai bước thì trong xe đã truyền đến giọng nói hơi ẩn chút ý cười của Thẩm Diên Phi: "Cô Khương, trong ấn tượng của em, tôi là người quá quắt đến vậy sao? Nếu tôi nói, tôi muốn mời em kết hôn với tôi thì sao?”

Bầu không khí như dừng lại tại khoảnh khắc đó.

Lần thứ hai Khương Thời Niệm bị sét đánh trúng.

Câu này rõ ràng còn không thực tế hơn cả câu trước, hiển nhiên còn đại diện cho thái độ trêu chọc và khinh miệt lớn hơn trước nhưng Khương Thời Niệm lại như ma xui quỷ khiến mà đứng lại.

Maybach vững vàng lăn bánh về phía trước một chút, cửa sổ đang mở ra ở hàng ghế sau lại một lần nữa dừng lại trước mặt cô.

Thẩm Diên Phi thong dong mở miệng: "Tôi vừa hay đang rất cần một người vợ có bối cảnh sạch sẽ, không có quan hệ gia đình phức tạp, sau khi kết hôn có thể tôn trọng nhau như khách, nếu không có chuyện gì cần thiết thì sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Dù em có muốn làm bất cứ chuyện gì thì tôi cũng sẽ không can thiệp, đương nhiên là nếu em cần cái gì thì tôi cũng sẽ cung cấp. Cô Khương có đồng ý giải quyết chuyện nhỏ này giúp tôi giống như giải quyết cái bánh sinh nhật kia không?”

Sợi dây trong đầu Khương Thời Niệm bị căng ra đến cực hạn, cuối cùng nó cũng không chịu nổi lực kéo nữa mà đột nhiên đứt phựt, gió tuyết bên cạnh cũng như cộng hưởng theo.

Cảm giác choáng váng sau cơn sốt cao lại bùng lên, đâm vào huyệt thái dương khiến cô cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi, vậy mà lại nghe thấy Thẩm Diên Phi nói những lời này với mình.

Khương Thời Niệm nuốt nước bọt, ngay khoảnh khắc đó, cô lấy hết dũng khí mà nhìn vào ánh mắt anh.

Anh thâm trầm u tối nhưng vẫn thư thái sáng sủa, ánh tuyết chiếu vào bên trong khiến anh càng thêm khó đoán.

Trông anh không hề giống như đang đùa nhưng cô lại chỉ cảm thấy vô lý: "Bối cảnh của tôi mà cũng tính là sạch sẽ ư? Nếu anh đã điều tra tôi rõ ràng như vậy thì hẳn là anh hiểu rất rõ về chuyện của nhà họ Khương, hơn nữa, anh cũng biết tôi vừa mới chia tay, sau này có thể còn có phiền toái chưa giải quyết hết.”

Mi tâm trắng nõn của cô nhíu lại, không ngại gió lạnh mà đứng ở trong tuyết, mổ xẻ vết thương của mình ra cho anh xem: "Tôi không có ba mẹ, lớn lên ở trong cô nhi viện, bây giờ còn cắt đứt quan hệ với ba mẹ nuôi, ngay cả sự nghiệp cũng khó giữ. Anh chỉ cần chọn bừa một người thì thân thế của họ cũng đơn giản hơn tôi, cũng càng phù hợp với yêu cầu của anh hơn tôi.”

Thẩm Diên Phi ý tứ sâu xa: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ bổ sung thêm một điều, vẻ ngoài xinh đẹp.”

Khương Thời Niệm nghẹn họng.