Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 96



Không khí quá lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng lò lửa cháy quá mạnh, ngọn lửa la liếm nổ đôm đốp, từ đỉnh ngọn lửa một điểm đen như mực thoát ra hơi nóng, căn phòng chật chội bị nung khiến không khí khô khan, ngưng tụ thành lớp mồ hôi mỏng, dòng mồ hôi chảy ra từ trán, hòa vào hốc mắt ẩm ướt.

Hình như đã rất lâu Khương Thời Niệm không ngồi gần lò sưởi như vậy, cô trực tiếp tập trung nhìn vào mắt của Thẩm Diên Phi. Cô nhớ rằng, đôi mắt anh đen nhánh sâu thẳm dường như không thấy đáy, cho dù có chứa ý cười, cô cũng không bao giờ có thể nhìn thấu được.

Nhưng vào giờ phút này, ở trước mặt cô, anh cúi đầu, nửa bên mặt nghiêm nghị phản chiếu ánh lửa, đôi mắt bị nhòa đi và vỡ vụn theo từng ánh mắt, chỉ như còn lại đống tro tàn hỗn độn, nghiêng đổ biến thành nước mắt, im lặng chảy qua cái cằm gầy gò tái nhợt.

Tim của Khương Thời Niệm bị bóp chặt, quên mất làm sao để đập, cô chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí chưa từng tưởng tượng Thẩm Diên Phi lại như vậy. Một người lãnh đạm và đường hoàng ngồi ở trên cao, cho dù bị lạc vào hồng trần, làm sao có thể chịu giày vò đến nước này, giống như bị rút hết gân cốt, tay chân rã rời không sức chống đỡ.

Cô hoảng hốt lắc lư, hoang mang không biết làm gì, cổ tay bị anh nắm lấy, đau đến sắp gãy.

Cô bị những lời nói hung hăng của anh làm cho đau đớn, cô rõ ràng chất chứa rất nhiều lời muốn nói ở trong lòng, nhưng câu đầu tiên phát ra trên đôi môi khô nứt của cô không phải là rao giảng bất cứ đạo lý gì, cô chỉ nói một lời đầy chứa lòng oán trách và giận hờn.

“Em sẽ bỏ anh ở chỗ nào, tại sao em phải làm vậy? Không phải người trong lòng của anh lại xuất hiện sao? Cô ấy từ cấp ba đã là người bạn khắc cốt ghi tâm của anh, cô ấy vào công ty anh, cùng anh đi Hàng Châu, hết lần này đến lần khác có người đến nói với em, anh với cô ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện, anh đã từng yêu cô ấy đến nhường nào!”

“Anh trách em không tỉnh táo, nhưng lúc đó bản thân anh cũng nói với em, anh yêu người khác, vì cô ấy phải gả cho người khác, anh mới lựa chọn em.”Cô nói đến đây, không kìm được mà buồn bã, giọng dần lạc đi: “Nhưng em với anh mới ở bên nhau mấy tháng ngắn ngủi, anh cần gì đối xử tốt với em như vậy? Anh yêu em có phải quá vội không? Khiến em cho rằng, cho rằng…”

Cho rằng cô có thể mong đợi nhiều hơn, nhưng cuối cùng bị sự thật làm cho đau lòng.

Khương Thời Niệm đem những lời đau khổ nén trong đáy lòng mấy ngày nay nói với anh, đợi anh thừa nhận, đợi chính miệng anh nói về người kia.

Cô cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tinh thần xong rồi, nhưng lúc này, vẫn không ngừng được run rẩy, hốc mắt đã ướt lệ nhưng cô không muốn nước mắt chảy ra dễ dàng.

Thật ra cô vốn dĩ không định nói những điều này…

Cô muốn nói, quên đi là tốt, chỉ cần giữ lòng vững vàng không thay đổi, sau này chỉ yêu anh là được, cô bằng lòng, không tham lam, cô biết mình không có may mắn như vậy, có thể hoàn toàn có được anh.

Nhưng lời nói ra, toàn là những lưỡi dao nhỏ sắc nhọn vô cùng làm người đớn đau.

Khương Thời Niệm vội vã nuốt xuống nước bọt, cố gắng hết sức để mở miệng nói lần nữa.

Hơi thở của Thẩm Diên Phi trở nên nặng nề, im lìm giống như con thú hấp hối bị nhốt, ngón tay đẫm máu của anh cương quyết ngăn Khương Thời Niệm lại.

Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói như bị cát thô mài dũa, cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô: “Mấy tháng quá ngắn, mười năm được không? Từ lớp mười một lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ anh đứng trước mặt em, thời gian mười năm, có đủ để anh có tư cách nói một câu anh yêu em?!”

Lời nói vừa dứt, anh ngã xuống đất tiếng thở hổn hển choáng đầy trong phòng đột nhiên biến mất.

Một viên đạn bắn ra, bất ngờ, trực tiếp xuyên qua trái tim của Khương Thời Niệm.

Bụi bặm trong không khí như dừng lại, tia lửa ngưng lại giữa không trung, tất cả những màu sắc có thể nhìn thấy đều biến mất, tiếng ồn bên tai đột nhiên to dần, khiến cho máu chảy ngược, ngay cả ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ ở cửa sổ, đều đứng im trong cùng một giây.

Tay của Thẩm Diên Phi đặt trên mặt cô, anh không còn khái niệm về độ mạnh yếu, không biết nặng nhẹ quá đáng vuốt ve, mặc kệ khóe mắt anh ửng đỏ: “Anh chỉ có em, từ cấp ba đến giờ, em cho rằng anh đã yêu mấy người? Khương Tuệ Tuệ, từ trước đến nay trong lòng anh không tồn tại ai khác, chỉ có em, chỉ yêu em, nghe rõ chưa?”

Lòng bàn tay của anh còn có hòn đó kẹt ở trong vết thương, máu ngấm ra có chút ướt át, cọ xát qua làn da mịn màng của cô.  

“Trước khi đi Hàng Châu, anh đã đặt tầng cao nhất của Thượng Nguyệt, tám giờ tối, đúng giờ có một màn ánh đèn bật lên bao trùm trên không Bắc Thành, anh sợ không thể dỗ em vui, sợ em ngay cả hôn anh vẫn cảm thấy khó khăn, anh muốn ở trước mặt nói với em anh yêu em bao lâu rồi, để đổi lại một chút thân mật em dành cho anh. Những nhà thiết kế đó đã kiếm được rất nhiều nhờ mánh khóe, anh muốn bọn họ cho em nhìn thấy màn biểu diễn này vào thời điểm đặc sắc nhất.”

Anh nhấc tay trái lên, tháo bỏ chiếc nhẫn cưới chưa bao giờ rời khỏi ngón tay áp út của anh, để lộ một đoá hoa huệ màu xanh biển khắc ở trên làn da trắng sáng.

“Em có biết đây là gì không? Là năm lớp mười một ở sân thượng anh biết được em tên là Tuệ Tuệ, em nói cả đời này của em sống ở đâu cũng được, chỉ cần có một đóa hoa huệ đã mãn nguyện, em ở góc tường tiện tay lấy bút sáp màu vẽ hình này. Dù em đã quên hết từ lâu, nhưng anh vẫn nhớ, anh đã vẽ ở trên tay. Sau này sân thượng bị tháo gỡ và bị niêm phong, mảnh đá có vẽ hoa huệ kia bị đè ở dưới đáy đống rác công trình, bể mất một góc, anh tìm về, giấu như bảo bối.”

“Ngày thứ hai em và người khác đính hôn, anh xăm nó lên trên ngón tay vô danh đeo nhẫn cưới, trên người.” Thẩm Diên Phi nắm chặt tay cô, để ở eo của anh, nhiệt độ cơ thể anh lạnh để nỗi khiến người ta không ngừng run lên: “Vết xăm ở chỗ khác, em có muốn tận mắt xem không?!”

Trước mắt Khương Thời Niệm trắng bệch, gần như hết sức chống trả, bị động tác hung ác chặn lại, anh đã không phải hạng quân tử ôn nhã dè dặt, sau khi đập bể lớp mặt nạ, anh chính là kẻ điên loạn không thể tả như vậy.

Cô bình tĩnh để tập trung suy nghĩ mà nhìn anh, nước mắt đột nhiên ứa ra, rồi mãnh liệt tuôn rơi.

“Làm sao có thể…” Trong đầu cô kêu vù vù dòng suy nghĩ trở nên loạn xạ, tay cô vô thức đẩy mạnh anh: “Cô ấy tóc trắng đầm trắng! Cười với anh! Em nào có!”

“Em ngay cả hình vẽ do chính em vẽ ra cũng không để trong lòng, qua nhiều năm như vậy, làm sao nhớ được năm lớp mười em tham gia câu lạc bộ diễn kịch nói của trường, bộ đồ hoá trang nữ sinh kia em còn nhớ. Em đương nhiên sẽ không cười với anh, em đứng trên sân cỏ và có thể tự nhiên đến gần với bất cứ ai, chỉ xem anh như sinh vật lạ, em chẳng bao giờ để mắt nhìn rõ anh!”

“Em… Em chưa từng để cho ai cõng mình, Thẩm Chước nói anh cõng cậu ta ở trong cơn mưa lớn…”

“Cơ thể em không khỏe, học kỳ đầu của lớp mười một em bị sốt cao, sốt đến nỗi người sắp hôn mê, một mình trốn trong phòng hoạt động xã đoàn. Anh không có ô, cởi đồng phục che ở trên người em, cõng em đi bệnh viện, em ở trên lưng anh cứ khóc mãi, anh không biết dỗ người khác, chỉ có thể liên tục hát cho em nghe, nếu như lúc đó em có ý thức, em sẽ đón nhận sao?! Em sẽ loạng choạng từ trên người anh cố tránh né, cố đẩy anh ra xa.”

Khương Thời Niệm cắn chặt răng làm nướu chảy máu cố nén tiếng khóc: “Anh… Anh còn mỗi ngày đợi cô ấy tan học.”

“Em sợ anh, không muốn gặp anh, anh đứng nhìn em từ xa, em đều tránh né ánh mắt. Anh muốn nhìn em thêm một lúc, nhưng chỉ có thể ở sau lưng em, giữ một khoảng cách, nhân lúc buổi tối trời tối, nhân lúc sáng sớm trời còn chưa tỏ, nấp mình ở trong bóng, anh mới có thể chẳng kiêng nể nhìn em!”

Cô sắp không chịu nổi nữa, sắp tan vỡ thành một đống hỗn loạn: “Anh vì cô ấy cãi nhau quyết liệt với người nhà, anh vì cô ấy từ bỏ cơ hội tuyển thẳng! Thẩm Diên Phi, sao anh có thể từ bỏ cơ hội tuyển thẳng!”

“Nhà họ Thẩm nhìn ra tình cảm anh dành cho em, bất mãn với dòng dõi nhà họ Khương, cũng bởi vì chán ghét con người anh, cho rằng anh có ý nghĩ xấu xa, không còn thuốc chữa, bôi nhọ dòng dõi nhà họ Thẩm, chửi rủa bởi vì lòng yêu thích của anh cuối cùng chỉ đem đến hậu quả xấu, ông nội ép anh chuyển trường, rời khỏi Bắc Thành. Anh đi không được, Tuệ Tuệ, anh đi không được.”

Anh gọi cái tên anh quyến luyến mười năm, lại thành ra chôn vùi anh cả đời, trong giọng nói nói dịu dàng, lẫn vào sự tuyệt vọng chồng chất từ trước đến nay.

“Anh không quá tham vọng, có thể nhìn thấy em là được rồi, em còn ở Nhất Trung, làm sao anh đi được, nếu như anh cong đầu gối một chút với nhà họ Thẩm, hoặc là lấy danh tiếng được tuyển thẳng rời khỏi trường trước thời hạn, ngay cả tư cách chỉ đi theo em anh cũng không có nữa! Anh có thể thi được… Tuệ Tuệ đừng khóc, anh thi được.”

Thẩm Diên Phi vỗ về khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bất chấp sự từ chối của cô, ôm eo cô, vứt đi mọi uy nghiêm hoặc thanh lịch, cả người khổ nhọc mệt mỏi khom lưng xuống, đè cô ở trên cánh cửa, phủ một nụ hôn lên, mang theo ý hung hăng, tàn bạo đoạt lấy hơi thở của cô.

Trong thoáng chốc thời gian có chút đảo lộn, đã không biết là đang ở khe núi lạnh giá của Quý Châu, hay là ở trong khuôn viên trường tràn ngập nắng chiều năm đó, anh mê mẩn quyện lấy người ngày đêm mong nhớ, tách đôi môi run sợ của cô, cướp đoạt sự ướt át ở trong miệng cô, hành động dường như không có điểm dừng mà mút vào sâu, anh làm càn mà cũng dứt khoát.  

Khương Thời Niệm vốn đã không có sức chống cự, hai đầu gối mềm nhũn, bị nụ hôn điên cuồng kịch liệt khuấy đảo đến lồng ngực trướng đau, cô đè cánh cửa, lại đẩy bả vai băng lạnh của anh, thực ra cũng không coi là đẩy ra, chỉ là chịu không nổi đè nén, chẳng khác nào đang từ chối anh.

Mà những từ chối này, vào thời khắc mấu chốt, có thể dễ dàng làm người kia lên giá phạt.

Khe rãnh mi tâm của Thẩm Diên Phi giống như một vết thương bị cắt đứt, tưởng rằng việc đau đớn đã đến đỉnh điểm rồi, sẽ không thể đau hơn nữa, nhưng anh nói xong những lời này, vẫn bị cô từ chối, con dao treo ở trên đỉnh đầu rơi xuống, chia đôi trái tim bởi vì yêu một người mà không thể che giấu.

Quá đau rồi, anh nhéo hai gò má mềm mại của cô, khoé môi nở một nụ cười gượng ép: “Không muốn nghe sao, đáng tiếc không còn kịp nữa rồi, vẫn còn sợ anh, trốn tránh anh, hay là cũng giống như bọn họ, chán ghét anh, người tâm tư bẩn thỉu, lợi dụng lúc em khó khăn lừa em kết hôn?”

“Không chỉ hỏi em những chuyện này, anh còn cố ý để em ở lại xã đoàn, cùng em luyện tập, muốn dành chút thời gian riêng với em, anh còn nhặt qua dây cột tóc em vô ý làm rơi, đeo ở tay hai năm, hai năm mà thôi, sao có có thể đứt rồi.”

“Ở đại hội thể thao vì để lướt nhìn em, chạy xong ba ngàn mét, anh lại xoay người đưa tay cổ vũ cho người khác.”

“Mỗi lần xem như là vô tình gặp được em, anh đều phải đi qua một con đường vô số lần, đợi em từ bên cạnh anh bước đến cúi đầu nhìn qua mấy giây, anh biết anh không có may mắn có thể vừa hay gặp được em, gặp một lần cũng phải tính toán.”

“Em nhận ra chữ viết của anh không? Anh sợ em nhận ra, quyển sổ ghi chép lớp mười hai anh gián tiếp chuyển cho em, anh đã thay đổi nét chữ, sợ lỡ như em phát hiện ra là anh, em sẽ ném và quay đầu bỏ đi.”

“Anh ngay cả xuất hiện cũng không thể, vì nghĩ sẽ dọa em sợ, anh đứng ở nơi tràn ngập bóng tối, từng lần một nhìn em, em nhớ hương vị món ăn ở căn tin trường cấp ba không?”

“Sườn xào chua ngọt, tôm nõn xào, củ sen trộn, cải rổ xào.”

Những món này đến bây giờ cũng thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn ở nhà, từng chuyện vô cùng bình thường ở trong kí ức của Thẩm Diên Phi như bị lăng trì đập nát.

Trái tim bị chôn vùi quá lâu được chính mình khai quật, tình cảm sâu đậm qua thời gian sớm đã không giấu được đều theo máu tươi chảy xuống, như dung nham trào ra từ khe nứt, tuỳ tiện chạy qua máu thịt của cơ thể một người trẻ tuổi thương tích đầy mình.

“Anh nhịn không được, rõ ràng biết không có hy vọng, trước khi tốt nghiệp còn tỏ tình với em, muốn em cho anh một cơ hội, em cúp điện thoại, không trả lời tin nhắn, đúng vào lúc anh hẹn em, em và người khác kề vai đi qua trước mặt anh.”

“Ở tiệc đính hôn của em, em xa lạ gọi anh là Thẩm tổng, muốn anh chúc em và cậu ta đến đầu bạc, anh ở dưới lầu trông chờ em cả đêm. Buổi tối đó, nhiều khi anh cũng không thể xác định rằng mình có phải còn sống bình thường không, anh dùng số điện thoại cũ, gọi cho em, em đã không còn nhớ từ lâu, không nhớ Thẩm Diên Phi là ai.”

“Anh đê hèn tạo nên cuộc gặp gỡ vô tình, dày công chọn địa điểm và thời gian để khiến em không phát giác, lại lần lượt tận mắt chứng kiến em ở trong lòng của người khác. Anh muốn cướp em không từ thủ đoạn, anh càng sợ em thật sự yêu người đó, hận anh một đời, bất hạnh một đời.”

“Bánh kem sinh nhật em đã thử chưa, mỗi năm anh đều làm, chỉ có năm ngoái đưa tận tay em, anh ở cửa phòng bệnh đỡ eo của em, em có biết tay của anh đang run?”

“Anh xin em hãy gả cho anh, anh chạy xe ở phía sau theo em cả con đường, anh chỉ có ngồi trong đó, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thuận miệng nhắc đến, anh mới có thể nhìn em, cho phép anh nói xong những lời đó, người anh yêu đang muốn kết hôn, ngay lúc đó không phải sự thật sao?!”

“Khương Tuệ Tuệ, cái tên này anh đã nghẹn ngào nhắc đến quá nhiều năm, mỗi lần kêu, em cười và ngẩng đầu nhìn anh, nếu đúng như anh mong ước, để anh làm bất cứ việc gì, lấy mọi thứ trên người anh trao đổi, anh cũng đã cầu nhưng không được.”

Khương Thời Niệm sớm đã khóc nức nở, cô khó khăn đứng trong cái lồng giam nhỏ do cơ thể anh tạo ra, ngón tay ướt đẫm mồ hôi níu vạt áo của anh: “Em không biết… Cái gì em cũng không biết… Tại sao phải thích em, em tốt chỗ nào, em ngay cả nhìn anh cũng không dám để anh phát hiện! Em không đáng để anh phải trở nên như vậy?!”

Cô ảo tưởng nghĩ đến một chút thiện cảm mình dành cho anh khi học cấp ba, anh hời hợt quan tâm, ngây thơ không tính chuyện xa xôi chỉ cốt muốn em được yên vui.

Cô cho rằng như thế đã là vọng tưởng cô trèo cao không biết tự lượng sức mình.

Đúng vậy, nếu như mọi chuyện vỏn vẹn chỉ như vậy, làm sao lại có sự điên cuồng xông pha vào khói lửa của bây giờ.

Từ trước đến nay cũng không phải không có tung tích để tìm đến nhau, anh từ khi bắt đầu, đã thiên vị cô rõ ràng như vậy, là cô quá chậm chạp quá nhát gan, đạp lên vết thương chồng chất của anh mà bò ra khỏi giếng sâu, chạm được ánh sáng, nhưng chưa từng quay đầu nghiêm túc nhìn người này.

Cô tiến lên trước một bước, dưới chân cô giẫm đạp lên chuyện đã bỏ quên cảm tình Thẩm Diên Phi dành cho mình từ rất lâu, cho tới hôm nay, cô lại tiếp tục làm như vậy ngay cả dũng khí để nhìn thẳng anh cũng không có, không hỏi không nghe, trốn đến nơi xa.