Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 201: Cả Nhà Ai Nấy Đều Hiếu Khách





Ninh Vũ Phi trả tiền xong rồi đi về nhà Tô Điềm.

Đây là khu chung cư cũ nhưng trông khá sạch sẽ, vì ở khu phía đông nên không loạn lắm.

“Nhà tôi ở tầng hai, hơi bừa bộn, cậu không phiền chứ Ninh Vũ Phi?” Tô Điềm cúi đầu nói.

“Sao lại thế!”
“Ừm!”
Đến tầng hai, Tô Điềm lấy chìa khóa mở cửa và gọi: “Mẹ ơi, con về rồi.


“Ai da, con gái về rồi, bạn con có tới không?”
Mẹ Tô đi ra, dù vấn đề đi đứng bất tiện nhưng vẫn có thể hoạt động.


Vừa trông thấy Ninh Vũ Phi thì bà ấy mỉm cười nói: “Ai da, chàng trai mau vào nhà đi.


Mẹ Tô vội vã kéo Ninh Vũ Phi đi vào nhà.

“Con chào thím, con không biết mọi người thích gì nên mua một ít đồ ạ, mong hai chú thím nhận cho.

” Ninh Vũ Phi nói.

“Ai da, đứa nhỏ con sao khách sáo thế, gọi con tới ăn cơm mà con còn mua đồ cho chú thím nữa.


Mẹ Tô quở trách Tô Điềm: “Con gái à, sao con không khuyên, để nó tốn tiền mua đồ.


“Không sao đâu thím, đây là chuyện con nên làm, cũng không tốn bao nhiêu, thím nhận nhé?”
“Haiz, vậy cũng được, đã làm con tốn tiền thì chú thím cũng chỉ biết nhận.

” Mẹ Tô nhận quà.

Sau đó lại nói: “Tô Điềm, đêm nay con khỏi làm gì cả, con dẫn bạn vào phòng ngủ chơi đi.


“Đừng ạ, chúng con ở phòng khách là được rồi.

” Ninh Vũ Phi từ chối.

“Ây da, phòng khách nhỏ và bẩn lắm.



“Không sao ạ!”
Mẹ Tô không biết làm thế nào bèn nói: “Vậy được rồi, các con nghỉ ngơi trước đã, để mẹ đi làm đồ ăn cho.


“Làm phiền thím.


“Không có gì, không có gì.


Chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ, nhà họ Tô vỏn vẹn 80m2, hai căn phòng nhưng vẫn vừa tất cả mọi người.

“Xin lỗi Vũ Phi nhé, nhà nhỏ quá nên không có TV.

” Tô Điềm nói.

“Không sao cả, bây giờ người trẻ tuổi hiếm khi xem TV.


Ninh Vũ Phi hỏi: “Chân mẹ cậu ổn chứ?”
“Ừm, đã có thể đi lại, may mà có con, nếu không có lẽ cả đời này mẹ tôi sẽ khó có thể bước đi.


“Không phải, chỉ cần tìm đúng bác sĩ là sẽ trị khỏi, tôi chỉ đưa cho cậu toa thuốc phù hợp mà thôi.

” Ninh Vũ Phi đáp.


Một lát sau, ba Tô trở về nhà, vừa nhìn thấy Ninh Vũ Phi thì ông ấy rất xúc động.

Cả nhà ai nấy đều hiếu khách làm Ninh Vũ Phi hơi xấu hổ.

Đến lúc ăn cơm, ba Tô lấy rượu muốn mời Ninh Vũ Phi uống để bày tỏ lòng biết ơn.

Ngay lúc mọi người đang ăn thì bên ngoài cửa có tiếng “ầm ầm”.

Lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Vũ Phi, sau đó bụi bặm bay vào nhà, thậm chí cả bùn đất.

Tất cả bị ném vào trong phòng khách, dọa mọi người trong nhà vội vã đứng dậy.

Sắc mặt mẹ Tô trắng bệch: “Bọn họ lại tới sao?”
“Chuyện gì thế?”
“Có một ông chủ lớn muốn quy hoạch khu chung cư cũ của chúng tôi thành bất động sản, yêu cầu chúng tôi phải dọn khỏi đây.


“Tại sao lại như vậy?”
Ba Tô nói: “Chú mua phòng này vào mười năm trước, thế mà bọn họ chỉ bồi thường chú có một tỷ rưỡi.

Sao chú có thể đồng ý được, giá thị trường hiện giờ nào chỉ bao nhiêu đó?”.