Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 225: Không Có Kết Quả Tốt Đẹp





Xe của Giang Trấn Hải đã đi tới bên ngoài, sau khi Giang Trấn Hải xuống xe nhìn thấy được người phía trước, quát lên: "Fujita Keiko đâu?”
"Xin ông hãy đi một mình vào đây.

"
"Chủ tịch, xin đừng vào? Nguy hiểm.

" Hổ nói.

Giang Trấn Hải do dự một chút, nói: "Các người ở bên ngoài chờ, tôi đi vào là được rồi.



"Chủ tịch?"
"Lui ra phía sau!" Giang Trấn Hải quát lớn, sau đó đi theo người của bên kia tiến vào trong tàu chở dầu.

Ninh Vũ Phi đã đi vào từ một phương hướng khác, men theo xích sắt khổng lồ mà leo lên tàu chở dầu, phía trên cũng không có sắp xếp người đứng canh, cho nên không cần quá lo lắng.

Từ đó nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy Giang Trấn Hải đang lên tàu, Ninh Vũ Phi cũng tìm kiếm vị trí đi xuống.

Cũng may phía trên thanh nẹp cũng có lối đi để vào bên trong tàu chở dầu, bên trong là một không gian khổng lồ, dùng để vận chuyển vật tư cỡ lớn.

Ninh Vũ Phi đứng ở hành lang phía trên, có thể nhìn cực kỳ rõ ràng tình hình bên dưới, trên cao khoảng chừng năm mươi mét, sẽ không có người chú ý tới vị trí của anh.

Chỉ thấy Giang Trấn Hải đi vào, hét lên: "Keiko, tôi đến đây rồi, hãy thả con gái tôi ra đi.

"
"Giang Trấn Hải, không phải anh không muốn gặp tôi sao, vậy mà anh vẫn tới đây?"
Bà chủ kia cũng chính là Fujita Keiko, dẫn theo vệ sĩ của mình cùng đi ra, ánh mắt Ninh Vũ Phi hơi híp lại.

"Người phụ nữ kia chính là người đã đánh lén mình.

"

Những người ở phía dưới không có chú ý tới sự tồn tại của của bên thứ ba là Ninh Vũ Phi trên này.

Giang Trấn Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Những gì cô muốn tôi đều có thể cho cô, nhưng xin cô đừng làm tổn thương Vị Noãn, con bé vô tội.


"Nó vô tội, vậy anh thì có thể lừa dối tôi phải không, hay là nói đàn ông ở nước Long Việt các người đều là như thế?" Fujita Keiko chất vấn.

"Tôi đã nói là tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện mà, cô thả Vị Noãn ra đi?"
Một vệ sĩ cầm lấy một cái ghế tựa mềm để Fujita Keiko ngồi xuống, dường như cơ thể bà ấy không tốt lắm, nói chuyện hơi lớn tiếng hơn một chút liền liền cảm thấy cả người khó chịu.

Fujita Keiko hỏi: "Được rồi, bây giờ chúng ta đã gặp mặt nhau, tại sao anh lại rời bỏ tôi, trở về cưới một người phụ nữ của nước Long Việt lại còn có một đứa con gái?”
"Cái này! " Giang Trấn Hải cực kỳ khó xử, nói: "Cô và tôi không hợp nhau, nếu cứ cố ép mình phải ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đẹp!"
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao, lúc trước anh yêu tôi như vậy, còn thề phải bảo vệ tôi cả đời, chẳng lẽ đều là lừa gạt tôi, là vì gia tộc của tôi có thể giúp anh thành lập xí nghiệp ở nước Long Việt sao?"
Sau khi Fujita Keiko nói xong, bỗng nhiên sắc mặt bà ấy giống như lên cơn hen dữ dội vậy.

"Bà chủ, thuốc!" Cô gái mặc đồ bó sát vội vàng lấy thuốc ra cho Fujita Keiko.

"Keiko, cô làm sao vậy?" Giang Trấn Hải cuống cuồng hỏi.

Cô gái mặc đồ bó sát kia nói: "Ông có tư cách gì mà đi hỏi tình trạng của bà chủ, nếu như không phải bởi vì ông bạc tình bạc nghĩa, bà chủ cũng sẽ không bị bệnh!”

"Cái gì, tôi?"
Nếu như thật sự là như vậy, Giang Trấn Hải không biết nói gì hơn nữa.

Fujita Keiko có bệnh hen suyễn nghiêm trọng, hơn nữa cơ thể rất yếu, không dễ đi đâu xa hoặc chịu thêm một chút mệt mỏi nào.

Bà ấy thở phào và nói: "Tôi không sao, Giang Trấn Hải, có phải anh nghĩ rằng bây giờ tôi rất đáng thương không?"
"Keiko, mọi chuyện thật sự không phải như cô nghĩ, lúc trước tôi rời đi cũng là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ, thật sự không phải vì làm cho gia tộc của cô giúp tôi đứng vững ở nước Long Việt này.

"
"Vậy rốt cuộc anh là bởi vì cái gì, chỉ là bởi vì bố của tôi xem thường anh sao?"
Fujita Keiko rất đau lòng, tiếp tục nói: "Tôi đã cố gắng hơn hai mươi năm ròng rã, bây giờ đã là người cầm quyền của gia tộc Đằng Điền rồi, anh còn sợ cái gì nữa, chỉ cần anh và Dương Tú Tú ly hôn, tôi có thể không so đo chuyện hai mươi năm qua anh rời bỏ tôi!”
"Keiko, tôi xin lỗi, tôi không thể phụ lòng vợ hiện tại của tôi được.

" Giang Trấn Hải cúi đầu.

.


— QUẢNG CÁO —