Yểm Ngã Lai Thời Lộ

Chương 14: Chương 14




98
Ta trừng to mắt rồi hung hăng cắn Triệu Linh Thành một cách.

Tranh thủ lúc gã ta bị đau, ta muốn hét lên thật to.

Không kịp rồi!
Thanh kiếm bổ vào không trung xẹt ngang trán hắn, phát ra một tiếng “keng”.

Triệu Linh Việt vào giờ phút cuối cùng đã kịp nghiêng mình qua, thoáng cái đã né được nhát dao chí mạng, nhưng vẫn có những giọt máu tươi chảy xuống.

Giữa tia chớp đá lửa, Triệu Linh Việt quay mình lại, đoạt lấy thanh kiếm, hung hăng chém người nam nhân trước mặt.

Có một thứ gì đó tròn tròn, nó xoay một vòng rồi dừng lại.

Ta muốn hét lên nhưng lồng ngực cứ như bị đá chặn lại, mở to miệng ra muốn gọi hắn, nhưng bỗng nhiên phát hiện bản thân như bị tắt tiếng, ta vội vàng bóp chặt yết hầu của mình, lại đập mạnh vào phần ngực mình.

Như thế mới có thể dùng toàn bộ sức lực để hét lớn.

“Linh Việt!”
Triệu Linh Việt quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời chứa đựng những dòng nước mắt nóng hổi, khóe miệng ửng hồng lại nhếch lên một cách kỳ lạ, những giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ vết rách trên mặt của hắn, một nụ cười khẩy lẳng lơ, và một tâm hồn khiếp người.

Nước mắt vẫn chảy, tiếng cười thì không ngớt.

Bức tranh trước mặt thật quá mức kỳ dị, dù đến tận sau này, chỉ cần nhớ lại, lòng ta vẫn nóng như lửa đốt vậy.


“Ngươi…” Ta lảo đảo một chút, cuối cùng vẫn là bất lực quỳ rạp xuống đất.

99
Hiển nhiên, Triệu Linh Thành cũng không ngờ tới kết quả này.

Gã ta sửng sốt một hồi lâu, sau đó bật cười thành tiếng: “Hảo đệ đệ của ta, ngươi quả nhiên là một con sói mà, đến chuyện không màng nhân luân, giết phụ thân giết huynh đệ ngươi cũng dám làm? Ha ha ha ha ha ha…”
Tên điên này! Triệu gia sao lại có nhiều người điên đến như vậy.

Triệu Linh Việt lại nâng thanh kiếm dính máu của phụ thân mình lên, lần này, tay của hắn không còn run nữa.

Hắn hơi nghiêng đầu, làm ra dáng vẻ điềm đạm: “Nếu đã làm ra những chuyện đó rồi, vậy thì không bằng làm đến cùng.”
Có lẽ chính vẻ ngoài đẫm máu của Triệu Linh Việt giống như một ác quỷ chui ra từ địa ngục, làm cho Triệu Linh Thành sợ hãi rùng mình, kẻ không muốn chết vốn dĩ khó đối phó, huống chi là kẻ khó đối phó lại còn không muốn chết.

Thế là hắn ta, người đang đứng ngay cửa, lợi dụng sự chưa chuẩn bị, rồi đẩy cánh cửa đá của thủy lao như thể muốn bỏ trốn.

100
Tên này, gã ta vẫn là hèn mọn như thế.

Ta nhìn qua Triệu Linh Việt vẫn trong tư thế bất động đó, trong lòng thật có mấy phần sợ hãi, cảnh tượng kỳ quái vừa rồi vẫn đang quanh quẩn trong đầu ta, ta nhất thời không biết phải phản ứng như nào.

Qua một hồi lâu, có lẽ cũng không lâu như ta nghĩ.

Hắn rốt cuộc cũng nhúc nhích một chút, thanh kiếm dài trong tay rơi xuống, đôi mắt đỏ thẩm của hắn mờ đi mấy phần, lộ ra một chút sự bối rối.

Hắn chợt khom lưng ngồi xuống, nôn ra một trận dữ dội, giống như là muốn nôn hết linh hồn của bản thân ra vậy.

Máu vẫn ứa ra từ trán hắn, nhưng hắn dường như lại chẳng cảm nhận được gì.

Trong lòng ta có chút co rúm lại, nhưng cũng đành cam chịu trèo lên băng vết thương thay hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta chỉ chỉ đầu, hắn lập tức ngoan ngoãn ngửa đầu lên, mặc cho ta cầm máu giúp hắn một cách thô bạo.

Nói thì thất lễ, nhưng ta cũng không nỡ quá mạnh tay.

Mặt cũng vì hắn nôn khan dữ dội mà đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu.

Lúc trước, ta từng nghĩ qua, quan hệ giữa Tiên hoàng và Đoan vương cũng không tệ đến mức này, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, lại là kiểu ta sống ngươi chết, phụ tử tương tàn như cảnh này.

Hơn nữa còn diễn ra trước mặt ta, ta dường như đang nằm mơ vậy.

101

Những lời A Đạt thúc thúc nói liên quan đến thân thế của hắn trước đây, đến hôm nay, ta mới có thể cảm nhận được một cách chính xác, hắn có thể sống và trưởng thành như vậy, quả thật không hề dễ dàng.

Chất lỏng nhớp nháp dưới tay nhắc nhở ta rằng hiện thực tàn khốc này không phải là một giấc mơ.

Triệu Linh Việt chợt cởi áo khoác ngoài, dùng một chút nước sinh hoạt cẩn thận rửa sạch vết máu trên người.

Ta thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có hơi bối rối, ta không còn cách nào là phải tìm gì đó để nói: “Hình như là ta khắc ngươi.

Mỗi lần gặp ta, ngươi nhất định sẽ bị thương.”
Triệu Linh Việt giật mình khi nghe những lời này, sau đó nhanh chóng quay người lại và nhẹ nhàng mỉm cười.

Nụ cười này ngây ngô điềm tĩnh, như không hề có chút bóng dáng kỳ quái như vừa nãy, làm ta lại bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi.

Triệu Linh Việt cởi hết ra, trên người chỉ còn sót lại chiếc áo và quần lót trắng như tuyết, hai má trở nên trắng nõn lại, chỉ là những tấm vải phía trên vẫn quấn quanh vết thương, làm khuôn mặt hắn càng thêm trắng muốt, mang một vẻ đẹp mong manh như trẻ con.

Hắn đột nhiên kéo ta vào ngồi ở một, ngồi dựa vào tường.

Vừa ngồi xuống, ta đã khó chịu rút tay ra khỏi bàn tay lạnh buốt của hắn.

Triệu Linh Việt cuối cùng cũng chịu lên tiếng, hắn mệt mỏi nói: “Ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ một lát, chờ chút trời sáng sẽ có người tới, ngươi lại đánh thức ta dậy.”
Ta gật đầu, hắn dựa vào tường nhắm chặt mắt, nhưng cặp lông mày vẫn nhíu lại.

Ta nhìn gương mặt hắn, rồi chợt nhớ năm đó, khi hắn sốt cao không giảm vì gió lạnh thổi suốt đêm, rồi lầm bầm lẩm bẩm gọi mẫu thân…
Thì ra hắn thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mẫu thân của mình.


Ta kéo hắn nằm trên đùi mình rồi trầm giọng, nói: “Ngủ ở đây, ta sẽ bên cạnh ngươi.”
Quầng thâm dưới mắt hắn, hẳn là rất lâu rồi không được nghỉ ngơi, lúc này lông mi của hắn cũng không ngừng rung động.

Ta thở dài một hơi rồi lấy tay che mắt hắn lại.


Có một dòng chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy xuống, lòng bàn tay của ta ướt đẫm, trong lòng cũng bị ướt theo.

Hắn đặt tay mình lên tay ta rồi lặng im mà khóc thút thít.

102
Thủy lao vốn là nơi âm u ẩm ướt, huống chi vẫn đang là những ngày giá rét mùa xuân, thực sự lạnh muốn chết đi được.

Triệu Linh Việt khóc mệt rồi, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, nước mắt thấm ướt trên hàng lông mi còn chưa khô hẳn, dáng vẻ nhìn thật đáng thương.

“Lạnh…” Ta nghe thấy giọng nói trầm thấp không ổn định của hắn, đành cam chịu cởi áo choàng xuống, chiếc áo choàng rộng lớn trùm lên người hắn, hắn co quắp trên nền đất dơ bẩn, cơ mặt giãn ra, dáng vẻ hài lòng như một đứa trẻ.

Thứ hắn muốn rất đơn giản, một cái ôm ấm áp, hoặc chỉ là, một mái ấm.

Ta trầm ngâm tỉ mỉ quan sát hắn.

Hắn rất gầy gò, đó hầu như là ấn tượng đầu tiên mỗi lần ta nhìn hắn.

Hai má gầy gò không có một chút thịt dư nào, khuôn mặt thì nhọn, đường nét sắc bén nhưng không quá cao vót ác liệt, ngược lại càng có khí chất nhu hòa.

Hắn rất đẹp, nhưng ta biết, hắn nhất định không thích gương mặt này của mình.

Xét cho cùng, hắn vẫn giống phụ thân của mình nhiều hơn một chút..


— QUẢNG CÁO —