Mạc Nhiên chờ cô dưới lầu suốt một đêm, từ hoàng hôn đến khi bình minh ló dạng vẫn không thấy cô trở về.
Mạc Nhiên đi đến lớp cô, chỗ ngồi cũng trống không.
Anh nhìn chăm chăm một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên xoay người rời đi.
Cũng may trước đó Tống Lai Yên có đưa cho anh chìa khóa dự phòng. Giờ phút này mới thấy nó hữu ích vô cùng.
Một chân anh đạp cửa, bên trong không một bóng người, nhưng tất cả đồ đạc đều ở nguyên vị trí, thậm chí đèn nhà vẫn còn sáng, chứng tỏ người bên trong chỉ vừa mới rời đi. Quan sát thật lâu đến khi anh nghe được trong góc truyền đến tiếng kêu yếu ớt của động vật.
Là Lông Tròn, nó hình như sắp chết đói.
Anh gọi điện thoại cho Tống Lai Yên, nhưng trong phòng vẫn lặng như tờ.
Anh bước vào phòng ngủ của cô, nhìn quanh một vòng rồi kéo ngăn tủ ra thì thấy bên trong chỉ có duy nhất một tờ giấy.
Chính là bản hướng dẫn sử dụng que thử thai. Im lặng...
Mạc Nhiên vò nát tờ giấy. "Rầm!"
Cửa chính đóng sầm lại, tất cả đều yên lặng, thật giống như chưa từng có dấu chân người đến.
Vì Mạc Nhiên nên Mạc gia lâm vào một bầu không khí áp lực. Từ rất lâu anh đã thâu tóm được quyền lực. Dù bị gia tộc quản chặt, nhưng anh vẫn có thể vận dụng khả năng của mình để tìm ra biện pháp ở lại trong nước vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, mà không bị bắt đi xuất ngoại. Nhưng thời thế đã đổi thay, lần này là lần đầu tiên anh lộ ra bộ dáng thất thố hoảng loạn như thế, hận không thể huy động toàn bộ nhân lực của Mạc gia đi tìm người.
Mạc Chỉ Lan nhìn bộ dáng lo lắng của anh thì cơn sóng trập trùng không yên trong lòng dần trở nên tĩnh lặng, bà biết quyết định của mình không hề sai. Bà nói: "Nếu con cảm thấy bên người thiếu phụ nữ, mẹ có thể tìm cho con một cô."
Mạc Nhiên nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lùng.
Anh không để ý đến bà, tiếp tục ra lệnh nhất định trong 3 ngày phải tìm bằng được Tống Lai Yên.
Mạc Chỉ Lan dựa vào ghế sô pha, trong tay bung một ly rượu vang đỏ thong thả lắc.
"Nếu con đã tiếp nhận thân phận của mình rồi thì cũng tốt. Con nên xử sự theo cách của người Mạc gia đi."
"Xin lỗi, có nhiều chuyện không phải bà mở miệng là có thể quyết định được. Mà hiện tại bà cũng không có bản lĩnh lớn như vậy."
Ngay khi phát hiện Tống Lai Yên mất tích, Mạc Nhiên chưa từng sợ hãi cũng phải trở nên cuống cuồng. Anh sợ xảy ra trường hợp xấu nhất nên căn bản chẳng để tâm đến mẹ mình, song mấy câu đó của Mạc Chỉ Lan đã lộ ra tin tức, thông minh như anh nên chắc chắn đã sớm phát hiện có gì đó không thích hợp.
Anh đi đến trước mặt bà. Bà ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi cười: "Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn mẹ. Mẹ là mẹ con đó."
Đôi tay anh bỗng nắm chặt: "Là mẹ bắt Tống Lai Yên đi phải không?"
Bà cúi đầu nhấp một ngụm rượu mới bằng lòng trả lời: "Là quyết định của gia tộc. Đến nỗi ai ra tay mẹ cũng không rõ lắm, mẹ không rảnh mà đi quản chuyện đó."
Sắc mặt Mạc Nhiên cực kì âm trầm, cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
"Nếu con muốn phụ nữ, mẹ sẽ chọn người sạch sẽ, xinh đẹp, khéo léo, nguyện ý bồi cạnh con. Nhưng con đừng động tâm, bởi hôn nhân của con là do gia tộc quyết định, con không có tiếng nói trong chuyện này."
"Có được tất phải có mất. Con nên nghĩ cho kĩ, một số chuyện nên từ bỏ đi." Mạc Nhiên đang trong khốn cảnh mà Mạc Chỉ Lan lại dùng giọng nói bình thản như người dung, rõ ràng là bà đã quen với cách nói chuyện lạnh lùng này. Hoậc nói cách khác, nếu chẳng may anh rơi vào đường cùng thì bà cũng chẳng lo, mà xem đó là việc tất nhiên, anh phải giải quyết cho bằng được, chỉ có vậy anh mới trở nên cứng cỏi hơn. Là con trai, nuôi ở nhà như cậu ấm là một điều cấm kị.
"Con biết sao không? Là chính con hại con bé đó, đối với loại con gái đơn thuần như vậy, đáng ra con nên kiềm chế bản thân không nên đụng vào."
Nói xong, bà đặt ly rượu lên bàn rồi đứng dậy rời đi, chỉ chừa lại một màu đỏ sóng sánh.