Thân thể Tống Lai Yên thường hay ốm yếu. Quả nhiên, kì kinh nguyệt này cũng không ngoại lệ, dường như càng dễ cảm mạo hơn mọi ngày. Vì mệt nên cô ngủ nướng, suýt chút nữa đã trễ học. Nếu trong nhà chỉ có Mạc Nhiên thì chắc chắn anh sẽ nói với cô ngủ thêm chút nữa, không cần đi học. Nhưng cuộc đời thường không như mơ, người đi lên lại là mẹ cô. Bà hối thúc cô đi học, còn muốn cô tự thân chạy nhanh tới trường.
Vừa đặt chân đến lớp học, Phương Tiêu Tiêu liền quay sang tám chuyện với cô: "Sáng nay, hội học sinh vừa mới đến lớp tụi mình kiểm tra. Cậu mà tới sớm một chút thì có thể nhìn thấy Mạc Nhiên rồi. Tiếc ghê!"
Tống Lai Yên "Ù" một tiếng. Cô bỗng nhận ra giọng mũi của mình có hơi nặng, có chút tắc tắc hơi, thật không thoải mái.
"Anh ấy đẹp trai thật đất, nam sinh nào may mắn giống anh ấy đều có thể làm người nổi tiếng rồi. Nhưng mà Mạc Nhiên không phải mẫu người của mình, mình thích anh trai nào lực lưỡng cơ."
Sau khi Phương Tiêu Tiêu đánh giá Mạc Nhiên một phen, dường như nhớ tới cái gì nên liền hỏi Tống Lai Yên: "Anh kế và cậu ở chung với nhau ổn không? Anh ấy có bắt nạt cậu không đó?"
"Không có" Cô tùy tiện trả lời: "Anh ấy tốt lắm."
Phương Tiêu Tiêu cười trộm: "Anh ấy điển trai lắm phải không?" "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Nếu đẹp trai thì mình sẽ tới thăm hỏi gia đình cậu."
Tống Lai Yên thầm cảm thấy may mắn vì đã không lỡ miệng tiết lộ người đó là Mạc Nhiên. Một khi bí mật bị bại lộ thì chỉ sợ nhà cô sẽ trở thành nơi ngắm mỹ nam miễn phí mất.
"Lai Yên nè, cậu dọn tới Tĩnh Thủy Loan cũng tốt quá đi chứ. Nơi đó nổi danh là khu nhà giàu đó nha. Cuối tuần này mình đến chơi nhé?"
Tống Lai Yên hơi do dự: "Để mình về hỏi ý kiến mọi người trong nhà xem sao đã."
Phương Tiêu Tiêu bĩu môi oán giận: "Cậu làm mình tổn thương quá, mới vừa tách ra đã sinh ra ngăn cách rồi."
"Không phải vậy đâu." Cô vội vã chụp lấy tay của bạn mình: "Vì vừa mới chuyển đến nhà của cha dượng nên có rất nhiều điều mình và mẹ cần tuân thủ. Tiêu Tiêu, mình biết cậu sẽ hiểu cho mình mà."
"Nếu vậy thì cậu giúp mình chuyển lá thư tình này cho Chung Hành đi, mình sẽ hết giận ngay." Phương Tiêu Tiêu bỗng nhếch miệng cười xán lạn.
Phương Tiêu Tiêu chuyển đề tài quá nhanh làm đầu óc Tống Lai Yên trì trệ trong giây lát: "Hả? Ý cậu là sao?"
Tống Lai Yên không xuống ăn sáng vì một là thân thể không khỏe, hai là vì để hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Cô nhìn một vòng xung quanh, xác nhận trong phòng học chỉ rải rác một vài người đang vùi đầu vào làm việc riêng, không có ai chú ý đến cô.
Đầu tiên là đẩy ghế ra, đứng dậy, rồi cô khẽ khàng đi đến bàn học của Chung Hành, trong tay còn đang nắm chặt bức thư Phương Tiêu Tiêu đưa cho cô.
Nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cô thận trọng duỗi tay nhét lá thư vào trong ngăn kéo, nhưng bàn học của Chung Hành quá lộn xộn, bên trong chất đầy đồ vật, nhất thời không thể đặt vào được. Thời gian trôi qua thật nhanh, ngẫu nhiên có vài bạn học đã để ý tới hành động mờ ám của cô, gần với cô nhất là một bạn nữ đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Khóe miệng Tống Lai Yên cong lên, nhìn cô bạn này rồi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười cô cho là tự nhiên nhất. Cánh tay rũ bên người còn giật giật, bất chấp tất cả nhét lá thư vào bên trong.
Nhưng thời điểm đó cô lại phát hiện ra ánh mắt đối phương cũng không dừng trên người mình mà chỉ là lướt thoáng qua. Cô nhìn theo thì động tác trên tay ngay tức khắc liền dừng lại.
Là Mạc Nhiên.
Cô há miệng thở dốc, phản xạ có điều kiện muốn giải thích, nhưng tự hỏi bây giờ nếu nói thì có phải đã quá trễ rồi không?
Cô nhanh chóng xoay người rời khỏi, căn bản không dám nán lại chỗ của Chung Hành một giây nào nữa, vì thế mà vô tình bỏ qua ánh mắt đang dần trở nên âm trầm của Mạc Nhiên. Chờ đến khi cô ngồi trở lại vị trí của mình, quay đầu thám thính, thì anh đã khôi phục bình thường.
Lần này, nữ sinh kia tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có được tiếp cận Mạc Nhiên. Khi anh chuẩn bị xoay người rời khỏi thì từ phía sau, cô ta liền đứng lên hỏi: "Anh có cần em giúp chuyện gì không ạ?"
Vì sợ sẽ bỏ sót câu nào đó nên Tống Lai Yên vẫn ngồi im không nhúc nhích, vểnh tai lên mà nghe.
Thế nhưng, đợi hồi lâu cô vẫn không nghe được Mạc Nhiên đáp lại. Một câu, một chữ đều không có, chỉ còn tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng nữ sinh kia còn bất mãn "Xì" một tiếng khinh
thường.
Tống Lai Yên nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Đúng lúc Phương Tiêu Tiêu vừa mang bữa sáng về, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng ăn uống.
"Cậu vui lên một chút đi Tiểu Yên, mình có tin tức tốt muốn nói cho cậu đây." Cô thần bí cười hì hì, đẩy nhẹ vai Tống Lai Yên: "Cậu mau lấy lá thư tình kia ra đi."
Cô xoa xoa đôi mắt, có vẻ rất uể oải: "Mình không có."
"Ái chà chà, nhanh lên, giữa mình với cậu không cần lòng vòng như vậy đâu."
Tống Lai Yên có chút bất đắc dĩ: "Mình nói thật mà, mình không có giữ."
"Không phải cậu thích Mạc Nhiên à?"
Nghe xong, cô không mở miệng trả lời, chỉ im lặng rũ con ngươi xuống, hàng lông mi dài chớp chớp.
Phương Tiêu Tiêu thấy lạ, đuổi theo hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nếu như là trước kia, mỗi lần nhắc tới Mạc Nhiên, cô sẽ cảm thấy anh vô cùng xa xôi, là người mà không ai với tới được. Lúc ấy, có lẽ cô vẫn còn thoải mái nói với bạn bè rằng mình thích anh ấy. Nhưng trớ trêu là hiện tại, sau khi đã có một vài lần tiếp xúc thân mật, cô chỉ có thể cất giấu bí mật này trong lòng.
"Mình muốn nói với cậu là mình được bổ nhiệm vào vị trí bí thư rồi đó! Chỉ cần ở hội học sinh là có thể hàng ngày nhìn thấy Mạc Nhiên, cậu muốn mình giúp như thế nào đều không thành vấn đề. Nhưng tại sao bây giờ cậu lại..." Phương Tiêu Tiêu thử thăm dò: "Cậu không thích anh ấy nữa u?"
Cô nàng cắm ống hút vào trong hộp sữa rồi nhét vào tay Tống Lai Yên: "Thật ra, mình luôn nghĩ rằng hai người chúng ta sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trao đổi thông tin, nhưng mình lại không biết rằng cậu đã từ bỏ anh ta rồi. Mình xin lỗi, có lẽ mình không nên nhờ cậu đưa lá thư đó cho Chung Hành."
Tống Lai Yên trầm ngâm một lát, chậm rãi khẳng định một câu: "Mình không từ bỏ."
Phương Tiêu Tiêu không nói gì, chỉ nhắc nhở: "Cậu lo mà ăn sáng đi, bị cảm thì còn nghĩ được gì?"
"Mình ăn không vô." Cô nghiêng mặt, gối đầu lên cánh tay, có một vài sợi tóc nhẹ nhàng rũ xuống.
Phương Tiêu Tiêu duỗi tay sờ đến sau tai Tống Lai Yên: "Tiểu Yên đáng thương, mỗi khi nghĩ đến chuyện yêu đương cậu đều sẽ sụt đi 5 kí."
Tống Lai Yên yếu ớt thở dài: "Hình như mình chọc giận anh ấy rồi." "Anh ấy? Ý cậu là Mạc Nhiên?"
"Ù."
Phương Tiêu Tiêu cực kỳ kinh ngạc: "Hả? Không phải ban nãy anh ta mới tới lớp của tụi mình đó chứ?"
"Anh ấy nhìn thấy mình đang nhét thư vào bàn của Chung Hành."
Thật lâu sau khi Tống Lai Yên dứt lời, Phương Tiêu Tiêu vẫn không nói gì. Một lát sau, cô nàng nhìn như muốn khóc tới nơi: "Làm nửa ngày, thì ra mình lại là kẻ đầu sỏ phá hư chuyện tốt của hai người sao?"
Sau tiết tự học, cuối cùng cũng đến giờ về nhà. Nhưng không hiểu
sao trên xe lại không có tài xế, chỉ ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt ở hàng ghế phía trước.
Ngay khi Tống Lai Yên ổn định vị trí, Mạc Nhiên liền khóa cửa xe hơi. Nghe thấy tiếng "Lạch cạch", trái tim cô không khỏi có chút khẩn trương.
"Không phải anh lái xe đó chứ?" Cô chớp chớp đôi mắt. "Không phải."
"Vậy là tốt rồi... Thế sao anh lại ngồi ở ghế lái?" "Để tiện khóa cửa."
Cô giật mình: "Sao anh lại muốn khóa?" "Vì muốn hôn em."
Cách nói trực tiếp như vậy khiến cô có chút bất ngờ.
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như ngọc xen lẫn cảm giác lãnh đạm độc nhất vô nhị đến từ Mạc Nhiên, hai cảm giác nhịp nhàng ăn khớp nhau đến không ngờ.
Anh chợt cúi xuống hôn cô. Cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Hiện giờ còn chưa tới thời gian tan học dành cho khối 11 nên bãi đỗ xe cũng không có quá nhiều người. Nhưng mà, cô vẫn vô cùng lo lắng mà nhéo góc áo của chính mình.
Một tay anh dịu dàng nâng cằm cô. Tay còn lại đỡ phía sau ót giúp cô, những lọn tóc mềm mượt xòa xuống từ khe hở giữa các ngón tay.
Thấy cô không phản kháng, nụ hôn càng sâu hơn. Hơn nữa, anh không hề có ý che dấu sự ghen ty ban sáng, chỉ tham lam đòi lấy
nhiều hơn, khiến cho đầu lưỡi của cô dây dưa cùng mình. Tống Lai Yên há miệng thở dốc. Chất lỏng ướt dầm dề tràn ra từ khóe miệng. Cô cảm thấy cả người vì thiếu không khí mà mắt gần như hoa cả lên.
Nụ hôn quá kịch liệt làm cô khó có thể tiếp nhận. Tay để trên ngực anh dùng sức đẩy một chút.
Thời điểm được buông ra, sợ hãi là cảm xúc đầu tiên mà cô cảm nhận được, cô quả thật hoài nghi có khi nào ánh mắt anh có thể nuốt chửng cô luôn không.
Nhưng điều ngạc nhiên là anh lại dùng ngón cái quét nhẹ đôi môi ướt đẫm của cô, động tác ôn như khó mà tưởng tượng được.
"Có phải vì tối hôm qua không?" Câu hỏi đột ngột khiến cô hơi khó hiểu.
Sự hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt cô: "Anh hai?"
"Khi ấy Tô Bội Tình đang ở đó, anh diễn cho bà ấy xem, chứ không phải thật sự lạnh nhạt với em."
Cô sửng sốt, mí mắt nhẹ nhàng run rẩy.
"Phải làm thế nào em mới hết tức giận?" Nắm chặt lấy cằm, anh ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Nói cho anh biết đi."
Rõ ràng nên là giọng điệu cầu xin, rõ ràng giọng nói nên tương xứng với hành động rũ mi mắt đáng thương kia, nhưng từng câu chữ trong lời Mạc Nhiên vẫn luôn cường ngạnh như vậy, không có một cảm giác mềm mại hòa ái nào, từ đầu đến cuối đều lộ liễu, thẳng thừng.
Dùng sức siết chặt vai cô, tiếp đó anh ôm cô từ ghế phụ đến ngồi trên đùi mình.
Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, tay anh đã từ dưới váy luồn vào, năm ngón tay mở rộng vuốt ve đôi chân trắng nõn bên dưới.
Cô hô nhỏ một tiếng, ra sức kẹp chặt đùi lại: "Anh làm gì vậy!"
"Chỉ cần đó là điều em muốn, anh đều có thể thỏa mãn." Làn hơi nóng rực phun ở bên tai cô, giọng nói vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khàn khàn gợi cảm.
"Em không cần lấy nam sinh khác ra trừng phạt anh đâu."
Lời nói của Mạc Nhiên, tất cả đều ngoài dự đoán của cô, khiến cô không biết phải phản ứng ra làm sao. Ngay lúc cô còn đang bế tắc thì bàn tay tà ác của anh lại một lần nữa chen vào giữa hai chân cô.
Cách lớp băng vệ sinh, anh càn rỡ phác họa hình dáng của hoa môi, lòng bàn tay ở khe thịt hung hăng cọ sát.
"Anh..." Cô cố gắng nắm lấy cổ tay anh, giọng nói vì cơn kích thích đến quá đột ngột mà cũng trở nên run run: "Đừng mà..."
Anh dùng tay cố định phía sau đầu Tống Lai Yên, rồi thò một ngón tay vào miệng cô khiến lời nói còn chưa dứt không cách nào thốt ra được.
Bàn tay lần theo phía bên ngoài quần lót hướng lên trên. Cuối cùng đã đến nơi khiến mọi người đàn ông đều ao ước, anh liền cắm ngón tay vào khe hở mê người kia.
"A!" Cô vặn vẹo mông, ấn tay anh xuống. Váy vô tình bị tụt xuống, nhưng tay anh vẫn ngoan cố dừng ở địa phương xấu hổ kia, nhìn qua càng có vẻ sắc tình.
Cả người cô giống như bị điện giật, tê tê dại dại. Cô gắng gượng chống một bàn tay lên cửa xe, mặc dù bây giờ cơ thể cô đã nhũn ra như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tới thời khắc này thì cô đã hiểu vì sao anh lại muốn khóa cửa xe rồi. Nhưng tất cả đều đã quá muộn.
"Anh, em không có đưa thư tình cho nam sinh nào hết. Anh hiểu lầm rồi!" Cô vội vàng muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, cô muốn làm dịu cơn giận trong lòng anh, nhưng giọng nói không khỏi vẫn còn có chút hoảng loạn.
Kết quả, Mạc Nhiên lại cực kỳ bình tĩnh nói: "Anh biết." Tống Lai Yên cảm giác mình sắp phát ngốc đến nơi rồi.
Ngón tay vừa vào trong một tí đã dừng lại, anh cũng không thâm nhập sâu vào nữa, mà chỉ đặt cô ngồi lại vị trí cũ bên cạnh, dựa vào lồng ngực anh. Đến lúc này, nỗi bất an của cô mới biến mất.
Cô như thuận ghé vào ngực anh, cái miệng nhỏ thở phì phò.
"Anh hai, tối hôm qua em không có trách anh, là do em quá sơ suất, không để ý đến mọi thứ trước khi rời đi."
"Hơn nữa, lá thư kia là Tiêu Tiêu nhờ em đưa cho Chung Hành, đó không phải là của em."
"Phương... Tiêu Tiêu?" Việc nhớ tên nữ sinh khác đối với Mạc Nhiên là một chuyện vô cùng khó khăn.
"Dạ đúng. Là người được hội học sinh bổ nhiệm vào vị trí bí thư đó anh."
Sau khi nghe cô nói xong, Mạc Nhiên rút di động ra, cho cô xem một tin nhắn. Tống Lai Yên xem xong, liếc mắt một cái liền thấy dãy số quen thuộc kia. Đầu tiên, cô ngạc nhiên "A!" một cái, rồi chợt đấm ngực Mạc Nhiên: "Anh thật đáng ghét! Không phải Tiêu Tiêu đã giải thích rõ ràng với anh rồi sao? Kết quả vừa rồi anh còn đáng sợ như vậy, hù chết em rồi..."
"Anh phải nghe chính miệng em nói."
Tống Lai Yên hung hăng trừng anh. Tưởng là có thể trông oai oai một chút, nhưng vấn đề là đôi mắt của cô quá long lanh và dịu dàng, nên chung quy vẫn là một cô bé xinh đẹp nũng nịu đáng yêu.
Anh nhét thuốc trị cảm vào trong tay cô, rồi dùng miệng mớm, đầu lưỡi chạm đến chỗ sâu trong yết hầu.
Khuôn mặt cô bắt đầu ửng hồng lên, vòng tay qua cổ anh: "Mấy ngày nay vẫn không thể làm chuyện đó, em sợ sẽ lây bệnh cho anh."
Anh ôm eo cô, ép chặt cô vào trong ngực, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại.
"Toàn bộ đều lây cho anh đi."
Ngăn cách bởi làn váy, tay anh tham lam ấn ở nơi giữa hai chân cô, gãi không đúng chỗ ngứa mà cảm nhận nơi riêng tư phà ra từng làn hơi ẩm nóng.
Cô cảm nhận được xung quanh đều bị bao trùm bởi hơi thở của anh. Cả cơ thể như bị quy phục bởi sự xâm lược mạnh mẽ, d*m thủy chảy ra ròng ròng từ cửa huyệt.