Tiểu Lan đã quyết chí như vậy, ta cũng không đành nói gì muội ấy.
Lúc chỉ có hai người, muội ấy lo lắng hỏi ta rằng: "Thư Nhiên tỷ tỷ, muội thắc mắc nhiều thứ quá, có khi nào tỷ không muốn dạy muội nữa không?"
"Tỷ yên tâm, muội tuyệt đối không tranh giành gì đâu. Hơn nữa, muội làm sao bằng tỷ được, tỷ mãi là tấm gương cho muội noi theo."
Ta cười bảo: "Không phải lúc trước muội sợ hoàng thượng ư? Bây giờ hết nhát rồi à?"
Muội ấy thở dài: "Bây giờ vẫn sợ. Mỗi lần hoàng thượng đi qua cửa, muội lại thầm run."
"Nhưng thế cũng chẳng là gì, muốn trở thành nữ quan, nhất định phải qua được ải hoàng thượng."
Cuối cùng ta vẫn không kìm được nhắc nhở muội ấy: "Hầu hạ bên cạnh hoàng thượng không phải chuyện dễ. Không phải bỗng nhiên mà người ta nói gần vua như gần cọp."
"Muội biết...nhưng Thập Thất ca bên ngoài chiến trường cũng khổ chứ, lúc nào cũng dễ mất mạng như chơi. Vả chăng không khổ, sao làm được nữ quan?"
Nói xong Tiểu Lan nở nụ cười: "Không sao, muội vẫn còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian, muội sẽ cố gắng."
"Ừ, ta tin muội."
Ta chỉ cho Tiểu Lan về thói quen cũng như sở thích của hoàng thượng. Thực ra một phần ta cũng vì mình. Nếu như Tiểu Lan có cơ hội hầu hạ trong điện, hoàng thượng vừa ý biết đâu sẽ không cần ta hầu nữa.
Cuộc sống vẫn đang diễn ra suôn sẻ. Thực sự ta không ngờ đời này lại có ngày tận mắt chứng kiến thảm cảnh đẫm máu.
Một ngày trời trong và xanh, không có gì bất thường, trong cung Trường Lạc, hoàng hậu và Hiền quý phi đang thảo luận về việc mở tiệc tiễn biệt sứ thần Đông Lê. Ta bị kéo đến làm khổ sai, ngồi tính toán sổ sách.
Sứ thần người ta sắp về nước rồi, Đại Lương coi trọng lễ nghi nên không chỉ mở tiệc mà còn phải tặng gì đó cho người ta.
Hoàng hậu nương nương nói còn ta phụ trách ghi chép. Đột nhiên tiếng vó ngựa và tiếng binh khí va chạm với nhau vang lên như thể ở ngay bên tai. Ta chưa kịp hạ bút thì giật mình làm rớt mực lên danh sách lễ vật vừa mới viết xong.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng hét bên ngoài cung Trường Lạc: "Giết nghịch vương, khôi phục chính tông".
Hoàng hậu nương nương sốt sắng vào trong điện tìm đại hoàng tử. Hiền quý phi lệnh cho các cung nhân đóng chặt cửa cung và cửa điện.
Ta hốt hoảng cực độ, đám nghịch tặc ở đâu ra vậy? Kinh đô bố trí lực lượng canh phòng nghiêm ngặt, tại sao bọn chúng dễ dàng tiến vào hoàng cung thần không biết quỷ không hay?
Còn Lý Bá bây giờ sao rồi? Lỡ gặp phải nghịch tặc là chỉ còn con đường chết!
Chắc hẳn quân phản nghịch nhắm vào hoàng thượng và các chủ tử hậu cung, nơi ở chúng nô bộc nằm ở phía xa xa, hẻo lánh, tạm thời bọn chúng sẽ không đến đó đâu. Ta cố gắng trấn an chính mình.
"Không được hoảng!" Hiền quý phi vẫn giữ được bình tĩnh.
Lúc này, tất cả đang trốn ở trong điện, hoàng hậu ôm khư khư Ngạn Nhi. Dẫu sao Ngạn Nhi vẫn chỉ là một đứa bé, lúc này thằng bé sợ xanh mét mặt mày.
"Mẫu hậu?"
Hoàng hậu vỗ về con, an ủi: "Đừng sợ, có mẫu hậu ở đây sẽ không sao đâu."
Phản tặc tựa như đã xông vào đến cửa cung, chúng xẵng giọng: "Nghịch vương cướp ngôi, quân ta quyết phò tá huyết mạch của tiên thái tử khôi phục chính tông!"
Huyết mạch tiên thái tử cái con của khỉ, còn dám nói là chính tông nữa?
Chưa bàn đến chính tông hay không, tiên hoàng tử chết từ đời rồi, đến tro cũng chẳng còn. Hai đứa con trai của ngài đều bị hoàng thượng trừ khử, đào đâu ra huyết mạch nữa, con rơi con rớt hay sao?
Ngoài cửa văng vẳng tiếng phụ nữ khóc, bọn chúng bắt phi tần các cung đến đây sao?
"Hoàng hậu nương nương, nghịch vương đã đền tội, ta khuyên ngươi hãy thức thời, giao nghiệt chủng của nghịch vương ra đây. Nếu như ngươi đồng ý đứng ra công nhận huyết mạch của tiên thái tử, sau này ta sẽ tôn người lên làm thái hậu."
Hoàng hậu ôm chặt lấy Ngạn Nhi, đáp: "Bên cạnh hoàng thượng có Vũ Lâm vệ, chắc chắn ngài vẫn bình an. Đừng để hắn lừa!"
Ta khóc mất, chung quanh hoàng thượng có đại đội tịch biên, còn có cả Ngự Lâm quân, còn ở đây bọn ta đâu có gì.
31.
"Hoàng hậu nương nương, nếu người còn không lộ diện thì đừng trách ta vô tình. Các vị nương nương đây ai cũng như hoa như ngọc, mong manh dễ vỡ, phải rồi còn có mấy vị đang có thai..."
"Từ bây giờ trở đi, cứ mỗi một khắc, ta sẽ giết một người, bắt đầu từ những nghiệt chủng trong bụng!"
Tiếng khóc thất thanh của một vị phi tần vọng khắp nội điện.
Hoàng hậu nương nương bất ngờ trao Ngạn Nhi cho ta, sau đó mở cánh tủ phía sau ra.
Ta không ngờ trong cung Trường Lạc lại có mật đạo.
"Thư Nhiên, ngươi đưa Ngạn Nhi đi dọc theo lối này, sau đó sẽ đến được một mảnh rừng nhỏ, đi về phía Tây sẽ thấy một cái cổng thấp thấp, nơi đó thông ra bên ngoài.”
"Con không đi đâu mẫu hậu!"
"Con phải nghe lời, nghịch tặc đang tập trung ở cung Trường Lạc và cung Càn Thanh, nên trước mắt nơi đó vẫn an toàn."
Hoàng hậu giao cả sinh mệnh của Ngạn Nhi cho ta, nhưng lỡ như...
"Hoàng hậu nương nương, người cũng đi cùng đi."
"Bọn chúng đã bắt phi tần các cung, bổn cung là chủ của hậu cung không thể bỏ rơi phi tần."
"Nghịch tặc không dám xông thẳng vào giết bổn cung, có nghĩa là bổn cung còn có giá trị lợi dụng."
Hiền quý phi vội vã lên tiếng: "Đi nhanh lên nếu không không kịp đâu."
Nói xong, nàng vươn tay đẩy ta vào trong mật đạo.
Ta bế Ngạn Nhi đi hết mật đạo. Ra ngoài ta phát hiện mình chưa từng đến nơi này bao giờ, bèn đi về phía Tây như lời hoàng hậu nương nương dặn.
Mặc dù nơi này không có người, nhưng lại dồn dập tiếng vó ngựa. Quân nghịch tặc rất đông chúng ắt sẽ phân ra lục soát cả hoàng cung, không giữ lại bất cứ giọt máu nào của hoàng thượng.
Ta chạy hết sức bình sinh, ngang qua cửa cung nọ, có cảm giác hơi quen. Chỗ này mà vẫn có cung điện.
Ta không dám dừng lại, ai ngờ lại đâm sầm vào người nào đó.
"Á!" Ta sợ hãi hét lên, vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ thành sợ đến á khẩu.
Không phải nghịch tặc! Ta thở phào. Ấy là một người phụ nữ đầu tóc tán loạn, cả người lấm lem, trông có vẻ "không được bình thường".
Ta không muốn dây dưa, bèn âm thầm vòng qua người nọ rồi tiếp tục chạy.
Chẳng ngờ người phụ nữ ấy thình lình chộp lấy tay ta: "Hahaha, ta...ta biết ngươi, ngươi là ả tiện nhân câu dẫn hoàng thượng! Đây là nghiệt chủng do ngươi sinh ra sao?"
Bây giờ ta mới nhận ra người ấy là ai: "An...An chiêu nghi?" Hóa ra cung điện ban nãy là lãnh cung.
"Ta là hoàng hậu! Ta sẽ là hoàng hậu! Ngươi...ngươi mà cũng xứng hạ sinh hoàng tử, ta phải giết các ngươi!"
Nàng ta bám chắc quá, ta đành phải thả Ngạn Nhi xuống, cố gắng làm yên lòng nàng.
"Hoàng hậu, hay là người đi cùng nô tỳ, nô tỳ dẫn ngươi trốn thoát khỏi đây?"
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, lòng ta nóng như lửa đốt.
Chẳng mấy chốc An chiêu nghi kéo ta ngã xuống đất: "Trốn? Ta không trốn, hahaha các ngươi cũng đừng hòng đi!"
"Người đâu! Người đâu mau đến đây! Có kẻ định đào tẩu!"
Nàng ta hét oang oang, Ngạn Nhi xông đến cắn vào cánh tay nàng. Như thể nàng ta không hề cảm nhận được nỗi đau, cứ thế hét tiếp.
Ta không vùng ra được, nhìn thấy bên cạnh có phiến đá, ta không nghĩ ngợi nhiều vơ lấy đập vào đầu nàng ta.
Đề phòng nàng ta vùng dậy, ta dốc hết sức đập vào đầu nàng ta. Khi thấy nàng ta nằm sõng dưới đất, ta ôm Ngạn Nhi tiếp tục chạy.
Ta không biết nàng ta chết hay chưa, nhưng ta không muốn chết.
Song có vẻ không kịp rồi, quân phản tặc đã nhìn thấy ta.
Sức người sao so được với sức ngựa?
"Thì ra thằng oắt con ở đây, các huynh đệ mau cùng nhau cắt đầu nó mang đi lĩnh thưởng!"
Đường kiếm vun vút lao tới nhắm thẳng vào tiểu hoàng tử, ta khuỵu xuống quay người che chở cho Ngạn Nhi, nhắm mắt lại cam chịu số phận.
Ta nghe tiếng đao kiếm loảng xoảng, song vẫn chưa thấy đau.