Cuối cùng thì Cố- phần tử khả nghi – Kỳ vẫn thành công đem người bắt làm tù binh trở về nhà.
Đèn được bật trong phòng khách ở tầng một, quản gia nghe tiếng vang khoác áo lên.
“Thiếu gia.”
Cố Kỳ gật đầu với ông, đẩy Diệp Hòe phía sau tiến vào.
“Bác Lý.” Diệp Hòe cười nhạt một tiếng, hai cái tay đút trong túi áo khoác căng thẳng nắm thành quyền.
“Là Tiểu Hòe đến a, ” Bác Lý hạ thấp giọng, rót nước nóng cho hai người “Tôi có cần chuẩn bị phòng ngay bây giờ không?”
Cố Kỳ lắc đầu, “Bác đi ngủ đi, không cần quan tâm.”
Vào phòng áo khoác cũng chưa kịp cởi, Diệp Hòe liền bị ép sau cánh cửa.
Dục vọng của y đã sớm bị những giằng co lúc nãy tạm thời lắng xuống, giờ đây bị Cố Kỳ đỉnh địa phương đó của mình càng nóng càng cứng hơn so với lúc trước.
Tai và má nóng đến đỏ bừng, không rõ là bởi vì trong phòng có máy sưởi ấm áp hay là do nội tâm xấu hổ, “Ừm… Đừng, đừng cắn nơi đó.”
Diệp Hòe chạm vào đầu của hắn, rồi lại không nhẫn tâm dùng sức đẩy ra, mà nỗi lo lắng trong lòng y không giảm đi một nửa, “Bác Lý bác ấy, sẽ nhìn thấy mất…”
Đáng tiếc người nào đó lại như thể chó săn gặm cổ y, lý trí gì đó đều bị quăng đi mất “Thấy được thì thấy, bác ấy biết rằng tớ thích chơi với cậu.”
Nói xong Diệp Hòe liền bị hắn đẩy ngã lên giường, áo khoác bị tùy ý vứt bỏ trên thảm, Cố Kỳ mở tủ đầu giường lấy thứ gì đó, lại đè y xuống, hôn lên vành tai nhiễm một màu hồng của y thấp giọng hướng dẫn: “Hòe Hòe, cho tớ có được hay không.”
Diệp Hòe liếc mắt nhìn, là áo mưa và thuốc bôi trơn.
Hóa ra, cậu ấy cũng sẽ mang bạn gái về nhà này làm à…
“Hả? Có được hay không?” Cố Kỳ ngậm dái tai của y, tiếp tục dụ dỗ.
Diệp Hòe nhắm mắt lại, hai cánh tay chậm rãi vòng ôm lấy hắn, “Lần sau, lần sau được không… tớ cho cậu đi vào luôn.”
Cố Kỳ cho là y sợ, dứt khoát đem đồ vật vứt đi, ôm chặt lấy cơ thể hơi run rẩy của y “Không sợ, Hòe Hòe, đừng sợ, tớ sẽ không ép buộc cậu, tớ sẽ chờ cậu chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cố Kỳ…”
“Hả?”
Diệp Hòe đẩy hắn ra ngồi ở mạn giường, mình thì quỳ gối giữa hai chân hắn.
Chiếc quần pyjama vướng bận bị Cố Kỳ đạp xuống đất, Diệp Hòe ấn lại hai bên tay hắn, áp mặt vào chiếc quần lót đen đang che giấu c* v**.
Cố Kỳ phát ra một tiếng thở dài, tác động thị giác lớn hơn nhiều so với khoái cảm do cảm giác chạm vào..
Diệp Hòe cọ một phút chốc, cảm nhận sự biến hóa ở bụng và hơi thở, mới cẩn thận dùng răng cắn miếng vải đang trói buộc vật kia, rõ ràng là chậm rãi kéo xuống, cự thú hung ác lại không kịp chờ đợi nhảy ra, vỗ vào má y.
Diệp Hòe ngẩn ra, ủy khuất ngẩng đầu liếc hắn một cái. Cố Kỳ không biết rằng hóa ra nhìn xuống từ góc độ này, Diệp Hòe hạ mí mắt lại trông vô cùng đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn trắng nõn bị cây gậy thô cứng nóng bỏng đánh một cái, mặc dù không có để lại dấu vết gì, lại khiến Cố Kỳ cảm thấy ra mấy phần khoái cảm bạo ngược.
Rất nhanh sau đó hắn liền không nỡ, dù cho Diệp Hòe chỉ là dùng đầu lưỡi liếm láp bao tinh hoàn với cây gậy.
Cố Kỳ tách khỏi tay y và nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên “Hòe Hòe, không làm nữa, nơi đó bẩn.”
Diệp Hòe lại không quá cao hứng, méo miệng hỏi: “Có phải là tớ làm không tốt.”
Cố Kỳ chạm vào mặt y, hầu kết giật giật, nói giọng khàn khàn: “Thực ra cậu làm quá tốt rồi, nó đang hưng phấn.”
Diệp Hòe không lên tiếng, trực tiếp cúi đầu đem vật kia ngậm vào. Cố Kỳ thở hổn hển, che đầu bằng bàn tay to của mình, bản thân thì nhất khởi nhất phục (phập phồng lên xuống).
“Hòe Hòe…”
Đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh mã nhãn (mở niệu đ**), khoang miệng ấm áp ngậm trọn từ đỉnh đến gốc cán. Y không có kỹ năng, nhưng sau vài lần mút và liếm đơn giản, khiến Cố Kỳ rên lên một tiếng, tiết ra nồng tinh.