Cho dù là ngắn như ba, bốn ngày cũng có thể làm rất nhiều chuyện, có người phải xử lý công việc chồng chất như núi, có người đã có thể vì gia tộc thông gia nghĩ đối sách.
Mà chờ Diệp Hòe cuối cùng đã tìm ra cách giải thích với Cố Kỳ, mới phát hiện tựa hồ đã không cần.
Bởi vì y thấy bữa tiệc gia đình của Cố Kỳ từ vòng tròn bạn bè cô Tống.
Cố Kỳ nói bình tĩnh, có lẽ nghĩa là bọn họ sẽ không sẽ liên lạc lại.
Gần đến giờ tan tầm, đồng sự kêu to hẹn cùng nhau ăn cơm, Diệp Hòe đáp lại, mỉm cười, dứt khoát xóa kết bạn với cô Tống.
Bộ phận của họ đã có bữa ăn tối đầu tiên cùng nhau năm mới, ăn tết nhậu nhẹt uống rượu tưng bừng, lần này là đàng hoàng ăn cơm nói chuyện phiếm.
Mọi người đang nói về việc họ đã tệ như thế nào trong năm trước, họ hàng ganh đua rất phiền, tới cha mẹ cãi nhau, nên chọn điểm du lịch nào người nhiều đến. Có thể là ngay trong bọn họ, không ai trong số họ cảm thấy không hạnh phúc trong lòng. Có thể lải nhải kể ra bất mãn, đó cũng là một cách thể hiện hạnh phúc khác mà người đó có.
Diệp Hòe nắm chén rượu, ý cười ôn hòa nghe bọn họ nói, trái tim lại lạnh lẽo.
Mùa xuân này, có lẽ không ai bết bát hơn y.
Một bữa cơm ăn xong hơn chín giờ, Diệp Hòe lần đầu tiên cảm thấy rằng liên hoan mà không uống rượu thực sự rất nhàm chán..
Y ra khỏi quán ăn, đá một hòn đá nhỏ trên đường và đi bộ về nhà, đi ngang qua chỗ Cố Kỳ thường đậu xe lúc đến y, giậm chân chốc lát, mũi giày đổi hướng.
Buổi tối chín giờ mười giờ chính là thời điểm bầu không khí quán bar nhiệt liệt nhất.
Diệp Hòe bị Triệu Nam kéo đến một bàn, chơi một vài trò chơi với mấy người bạn y không biết, bị liên hợp bắt nạt uống cạn hơn nửa thùng rượu. Y vốn đến mua say, tự nhiên vui vẻ uống.
Trên đường có người đến ôm đồm vai y, Diệp Hòe hất tay của hắn ra, nói không chơi, nhưng bên kia lại gần hơn, Diệp Hòe tỉnh rượu một ít, đẩy hắn còn mình ngồi vào trong góc, người kia còn muốn theo tiếp, may mà bị Triệu Nam ngăn.
Diệp Hòe thấy hắn, trái tim lơ lửng lại rơi xuống, an tâm mất mát đều có.
Hai người gọi một thùng rượu khác trong ghế dài, uống mà không nói một lời. Triệu Nam nhận ra đêm nay tâm tình y không tốt, không ngờ y dĩ nhiên khóc.
“Ai, có cái gì thiên đại sự đáng để khóc thế.” Triệu Nam không phải không an ủi người anh em uống đến thương tâm rơi lệ, người ta cứ uống say rồi gào khóc náo loạn thì đơn giản rồi, nhưng mà, mà Diệp Hòe chỉ yên tĩnh uống rượu, khóc cũng không phát ra âm thanh nào.
Người này nằm nửa trên chiếc ghế mềm, cầm ly rượu rỗng trong tay, áo khoác và áo len cashmere với cổ áo hình trái tim treo lỏng lẻo trên cơ thể, lộ ra phần gáy thon dài và phần da trắng nõn chỗ xương quai xanh, y ngửa mặt lên, có thể thấy ngũ quan xinh xắn thanh tú và hai giọt nước mắt trên khuôn mặt dưới ánh đèn mờ ảo và mơ hồ
Hắn không nghi ngờ chút nào nếu như mình đi ra, một giây sau sẽ có người bắt cóc Diệp Hòe.
Thấy Diệp Hòe không đáp, Triệu Nam gãi đầu một cái, tự nhiên nói tiếp: “Cậu biết đấy, hai người nam bên nhau không dễ dàng, cũng không có quan hệ tình cảm kiên cố, chóng vánh đến với nhau, chóng vánh chia xa…”
“Không phải, ” Diệp Hòe đột nhiên ngắt lời hắn, “Chúng tớ, vốn có thể vẫn luôn là bạn tốt, bạn rất thân… Là tớ không tốt, lòng tham quá lớn.”
Triệu Nam thấy y chịu nói chuyện, nhiều kêu hai thùng rượu, mở liên tiếp.
“Cái người cậu thích, hắn tên gì.”
“Cố Kỳ.”
“Ồ, lần trước tại bệnh viện cuộc gọi tớ nhận giúp cậu là của anh ta phải không.”
“Ừm…”
“Đã làm?”
“Không có. tớ sợ hắn hối hận, tớ sợ hắn và tớ làm xong sẽ cảm thấy vẫn cùng con gái thoải mái hơn… tớ rất sợ.”
“Đầu đất!”
“cậu làm gì mắng tớ… Ngược lại có làm hay không hắn cũng sẽ không cùng tớ bên nhau.”
“Còn không phải ngốc!”
“Phải rồi…” Diệp Hòe đã chán ngấy với ly rượu nhỏ, trực tiếp mở chai để rót một ngụm lớn vào miệng “tớ cũng không biết tại sao, tớ rõ ràng cẩn thận như vậy, sợ hắn biết sẽ chán ghét tớ không để ý tới tớ, sau đó trở nên rất thân mật… tớ lại sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ chán tớ… Nhưng tớ còn đem hắn đẩy ra xa…”
“Mọi người đôi khi lại thúc đẩy những điều trái với mong đợi của họ, có đúng hay không.”
Hỏi một câu đáp một câu, đến lúc sau đều Diệp Hòe lảm nhảm. Triệu Nam lắng nghe vấn đề của hai người, trong lòng đã hiểu.
Diệp Hòe đã hoàn toàn say rượu, Triệu Nam chạm vào điện thoại di động của y, sau khi mở khóa dấu vân tay, trực tiếp mở danh bạ và bấm số.
“Này, anh có nhớ quán bar mà Diệp Hòe đưa anh đến không! VOX, nhanh lên! Có biết nơi này bao nhiêu người như hổ rình mồi cậu ấy hay không!”