Yến Kinh Khuê Sát

Chương 1: Lời Từ Bi 1



nhamy111: Đến hẹn lại lên, nay Mùng 1 Tết Quý Mão, tui up Chương 1 của truyện lên, như một lời chúc những người bạn đồng hành xem truyện với tui một năm mới VẠN SỰ NHƯ Ý - BÌNH AN SUÔN SẺ 🥰🥰

🍀🍀🍀🍀🍀

Yến Kinh vừa dứt một trận mưa.

Mưa đánh vào cây ngô đồng, tí tách tí tách, tiếng mưa chậm rãi.

Sáng sớm mặt trời mọc, phiến đá xanh trên đường của hẻm Thanh Mai còn có những vệt nước sâu cạn không đồng nhất, từng vũng nước tròn đón ánh nắng, minh chứng cho trận mưa to đêm qua

Tạ Cát Tường từ trong nhà đi ra, lập tức nhíu mày.

Một luồng mùi tảo biển tanh tưởi như có như không ập vào trước mặt, làm cái mũi nhanh nhạy của nàng lập tức khó chịu

Hẻm nhỏ tầm thường, sao lại có mùi vị như vậy?

Tạ Cát Tường dùng tay áo che hờ miệng mũi, ánh mắt nghiêm túc lướt qua hẻm nhỏ, cuối cùng vẫn ra cửa.

Từ hẻm Thanh Mai ra ngoài, vòng qua cây ngô đồng lớn ở đầu hẻm, ngẩng đầu chính là ngõ Ngô Đồng náo nhiệt.

Sáng sớm ánh mặt trời hơi thưa, một cơn gió thổi qua, hơi nước ướt dầm dề ập vào trước mặt, nhẹ nhàng ngửi ngửi, chính là hương hoa ngô đồng thanh mát

Tạ Cát Tường hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Ngay cửa ngõ Ngô Đồng có một cửa hiệu lâu đời, gọi là Trương bánh ngọt, là cửa tiệm bá tánh lân cận thường hay tới mua sớm

Triệu thẩm nương bán bánh mặt dài, lông mày nhỏ nhắn, gặp người đầu tiên là cười rộ lên, lời nói cũng vô cùng dễ nghe, bình thường đều nghe không ra là người bên ngoài tới.

"U, Cát Tường, hôm nay sớm vậy." Triệu thẩm nương cười tủm tỉm chào đón.

Tạ Cát Tường cũng quen biết nàng, nhẹ nhàng nói: "Thẩm nương sớm, ngài vất vả rồi, hôm nay vẫn là hai cái bánh cam đậu đỏ cùng nửa cân mè đen Nguyên Tiêu."

Triệu thẩm nương tay chân lanh lẹ đặt đồ ăn của nàng vào hộp, ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn lại gương mặt nàng

Tạ Cát Tường có gương mặt đầy phúc khí

Nàng năm nay mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt giống như quả táo đỏ tròn vo đầu hè, lông mày cong cong, đôi mắt xinh đẹp giống như quả hạnh vàng nhạt, ngập nước trong veo.

Mũi nàng nhỏ xinh, đôi môi phấn hồng, khóe miệng luôn treo ý cười, làm khuôn mặt trứng ngỗng kia càng thêm đáng yêu.

Là nữ hài tử xinh xắn hay cười.

"Cát Tường nga, ngươi đừng nói thẩm nương nhiều chuyện," Sắc mặt Triệu thẩm nương trắng bệch, thoạt nhìn cực kỳ thận trọng, "Buổi tối mấy ngày gần đây đừng chạy loạn khắp nơi, nhất định phải đóng cửa không ra ngoài."

Tạ Cát Tường nghi hoặc hỏi: "Đây là vì sao?"

Triệu thẩm nương thấy người phía sau nàng không nhiều lắm, liền thấp giọng nói: "Gần đây là mùa mưa, mấy trận mưa liên tiếp có phần hung, bà đạo mù cuối hẻm nói là xuân tới phạm sát, sắp có quỷ nước."

"Thẩm nương cũng biết ngọn nguồn trong đó?" Tạ Cát Tường rùng mình trong lòng, nhớ tới mùi tanh không bình thường ở đầu hẻm nhà mình.

Triệu thẩm nương kêu nàng để sát vào, thấp giọng nói: "Nhà chúng ta buổi sáng thức dậy sớm, ước chừng vừa qua khỏi giờ Dần (3h-5h sáng), liền nghe được có người khuân vác, lạch cạch lạch cạch, thật dọa người."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên cạnh có một đạo âm thanh trầm trầm khàn khàn

Giọng nói vang lên: "Đừng nghĩ lão thái bà ta hồ ngôn loạn ngữ, quỷ nước gây chuyện, tất ra mạng người."

Tạ Cát Tường cúi đầu, liền nhìn thấy bà đạo mù đang đứng bên cạnh, dùng cặp mắt trắng bệch dọa người của bà ta nhìn chằm chằm mình.

Bà đạo mù đột nhiên xuất hiện, ngõ Ngô Đồng không hiểu sao mát mẻ hẳn lên, thực khách xếp hàng mua bánh cam không tự chủ được rùng mình một cái, có người gan lớn liền ồn ào: "Bà đạo đừng dọa người vậy chứ!."

Bà đạo mù hừ lạnh một tiếng, lại nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, một hồi sau mới như giẫm trên đất bằng đi về nhà.

Triệu thẩm nương vội hoà giải: "Được rồi được rồi, Cát Tường đi thôi."

Tạ Cát Tường đè cảm giác quái dị trong lòng xuống, chờ mua xong đồ ăn, xoay người về nhà.

Nhà nàng ở số 18 hẻm Thanh Mai, là một cái viện nhỏ, so với hàng xóm bên cạnh, tường viện càng cao hơn lớn hơn một chút, che đậy ngày xuân cảnh đẹp trong viện.

Tạ Cát Tường mới vừa đứng yên trước cửa nhà mình, nhà số 17 liền mở cửa ra, một thiếu nữ 15-16 tuổi cúi đầu, xách theo giỏ tre vội vàng bước ra.

Đây là Nguyễn Liên Nhi nhà bên cạnh, Tạ Cát Tường rất quen thuộc

Tạ Cát Tường hỏi nàng: "Liên Nhi chào, hôm nay tới ngươi đi mua đồ ăn sáng sao?"

Nhưng giọng nói vừa rơi xuống, lại thấy Nguyễn Liên Nhi giống như con thỏ bị kinh hãi, cúi đầu né tránh về bên cạnh

Trong lòng Tạ Cát Tường giật thót, nhíu mày tiến lên nhỏ giọng nói: "Cha ngươi lại đánh ngươi?"

Nguyễn Liên Nhi cúi đầu, dùng mái tóc dày nặng che đậy loang lổ trên mặt, nàng không trả lời câu hỏi của Tạ Cát Tường, chỉ nói: "Hôm nay là ngày Văn Thù Bồ Tát giáng sinh, hôm qua mẹ ta đã vội vàng đi chùa Kim Đỉnh dâng hương, trong nhà chỉ còn ta lo liệu."

Nàng không nhắc tới, Tạ Cát Tường còn không nhớ ngày này, vừa nói tới, mới nhớ chớp mắt lại là Phật tiết.

Bất quá tính tình Tạ Cát Tường không tin thần Phật, nghe vậy liền an ủi Nguyễn Liên Nhi: "Lát nữa ngươi trở về thì đến nhà ta, ta bôi thuốc cho ngươi."

Nguyễn Liên Nhi trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Cảm ơn tỷ tỷ."

"Đi thôi, đi mau đi."

Tạ Cát Tường khẽ thở dài nhìn tgeo bóng dáng gầy ốm của nàng, khi cúi đầu muốn lấy chìa khóa, cánh cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong

Trong khoảnh khắc thời gian như ảnh cũ, trong cửa ngoài cửa, ồn ào náo nhiệt đều không còn.

Một bước tiến vào cửa viện, dường như dừng lại ở mây khói những ngày cũ, chỉ có gốc hoa hạnh ở góc tường kia, mới có chút xuân ý dạt dào.

Một thẩm nương trung niên cao gầy đứng bên trong cánh cửa, trên người nàng mặc váy áo màu chàm, tóc búi theo quy tắc búi tóc mẫu đơn có sẵn, bên mái gắn cây trâm gỗ, cả người có vẻ cực kỳ thanh thoát.

"Tiểu thư, trở về sao không vào cửa?"

Tạ Cát Tường nhìn thấy nàng, cảnh xuân tươi đẹp lại lập tức trở về trên mặt.

Nàng híp mắt hạnh, cười vui vẻ: "Tìm không được chìa khóa. Nhũ nương, hôm nay là bánh bao nhân củ cải, người thích ăn nhất."

Chủ tớ hai người dùng một bữa sáng đơn giản, dùng lồng bàn đậy kín cơm canh còn dư, Tạ Cát Tường liền về nhà chính thay một đôi ủng đế dày đi mưa.

Hà Mạn Nương thấy nàng lại muốn ra cửa, không khỏi có chút lo lắng: "Lát nữa sợ là sẽ lại có mưa."

Tạ Cát Tường ngược lại rất lưu loát: "Nhũ nương yên tâm, con không đi xa, chỉ tới kênh đào bên cạnh mua cá, rồi đi tìm Tú Cô chọn mua hoa nhài, chúng ta đã không ra khỏi cửa nhiều ngày rồi."

Hà Mạn Nương nhẹ nhàng thở ra, chỉ nói: "Tiểu thư mang theo dù giấy, nhớ trở về sớm"

Tạ Cát Tường cười gật đầu, trên lưng đeo túi thỏ màu phấn hồng Hà Mạn Nương làm cho nàng, nhẹ nhàng linh hoạt ra cửa.

Năm đó khi Đại Lương đóng đô tại Yến Kinh, bắt đầu xuống tay sửa chữa kênh đào đường sông, đến nay vận nước đã kéo dài trăm năm, kênh đào bến tàu đầy ắp toàn bộ ngoại ô thành Nam

Từ hẻm Thanh Mai ra tới, vòng qua ngõ Ngô Đồng cùng Trường Càn Lí, ước chừng chưa đến một khắc, đã có thể đi vào đường kênh đào

Lúc này thời tiết sáng sớm, đầu xuân gió ấm áp, chim hỉ tước kêu lên vui mừng hoạt bát, mọi người tụm lại tốp năm tốp ba đi trong gió xuân, náo nhiệt toàn bộ con đường

Nương theo gió mà đến, còn có từng đợt tiếng rao hàng, đoạn đường kênh đào từ Trường Càn Lí đến bến tàu ngoại ô thành Nam, là vùng náo nhiệt nhất vào lúc sáng sớm.

Rau xanh củ cải, khoai lang khoai sọ, nấm rau khô, hoặc là thịt heo sống, gà,. mọi thứ đều có đủ

Bởi vì ven sông, cá bắt mỗi ngày cũng rất mới mẻ, tôm sông cũng rất tươi ngon, hôm nay Tạ Cát Tường tới, chính là vì mua một con cá trắm đen, về nhà làm canh cá chua cay ăn.

Giờ phút này đúng là thời điểm hàng cá bận rộn nhất, Tạ Cát Tường chờ đợi trong chốc lát, mới đến lượt nàng chọn cá.

Chủ quán nhiệt tình nói: "Cô nương, hôm nay có cá trắm đen mới bắt được, thật sự tươi ngon, mua một ít về nhà thôi."

Tạ Cát Tường nhón chân nhìn trên thuyền của hắn, thấy trong bồn có mấy con cá trắm đen cực màu mỡ, bơi tới bơi lui, xác thật là rất tươi sống.

"Làm phiền đại ca, chọn một con trên dưới bốn cân là được, xử lý luôn giùm ta."

Chủ quán thét to một tiếng: "Được rồi, cá trắm đen một con!"

Theo tiếng chủ quán thét to, Tạ Cát Tường nghe được cách đó không xa truyền đến một trận tiếng kinh hô: "Đó là cái gì, mau xem."

Tạ Cát Tường theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy trên đường sông đông đúc, có thân ảnh xanh đậm nào đó mơ hồ phiêu đãng bên trong.

Một con quạ cả người đen nhánh đứng trên thân ảnh kia, giơ giơ cánh lên, hướng về phía mọi người bên bờ: "Ca! Ca!"

Không biết như thế nào, Tạ Cát Tường đột nhiên nghĩ đến lời bà đạo mù vừa mới nói.

Quỷ nước gây chuyện, tất ra mạng người.

Bởi vì giờ phút này thuyền ghe như thoi đưa, dòng nước chảy hơi xiết, thân ảnh kia phiêu đãng, phảng phất trong thời gian chớp mắt, đã dạt tới bên bờ.

Bên bờ lập tức ồn ào.

"A, chết người! Chết người!"

"Có phải quỷ nước không? Sao lại có quạ đen?"

"Người này sao chết ở trong sông? A! Là một nữ nhân!"

Theo tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác, bốn phía bắt đầu hỗn loạn, người nhát gan đều trốn phía sau, những người gan lớn ngược lại như ong vỡ tổ chạy về phía bến tàu

Một tiếng kinh hô, lập tức giống như củi bỏ vào bếp, chớp mắt một cái, nấu nước sôi ùng ục

Quạ đen kia bị đám người quấy nhiễu, bay lên nhảy xuống hai lần rồi bay thẳng lên trời, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa

Tạ Cát Tường vừa vặn ở ngay cạnh bờ sông, cách "quỷ nước" đang dạt vào bờ kia rất gần, nàng híp mắt nhìn kỹ

Người này trên mặt bọc tầng tầng khăn che mặt, đầu tóc dài giống như cỏ nước phiêu tán trong nước, người nàng mặc một bộ váy áo màu xanh đậm, trên chân là đôi giày thêu tràn đầy nước bùn, lại làm lòng Tạ Cát Tường căng thẳng.

Thật là một nữ nhân?

Bởi vì cách bến tàu rất gần, giờ phút này bên cạnh Tạ Cát Tường, người chạy thì chạy, người kêu thì kêu, toàn bộ vô cùng hoảng loạn.

Duy chỉ có Tạ Cát Tường trấn định đứng bên bờ, đôi mắt hạnh cẩn thận nhìn chằm chằm người trong nước

Cô nương bán hoa Tô Tú Cô quen biết, tiến đến bên cạnh Tạ Cát Tường, dùng tay kéo cánh tay nàng: "Cát Tường tỷ tỷ, ngươi không sợ sao? Chạy nhanh đi thôi!"

Tạ Cát Tường lại vỗ vỗ tay nàng, giọng nói bình tĩnh dị thường: "Người chết không quá đáng sợ đâu!"

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nói vang dội: "Quan sai đến rồi, mọi người tránh ra."

Bởi vì sáng sớm trên đường vô cùng náo nhiệt, cho nên nha dịch nha môn Hộ Thành Tư vẫn luôn có người tuần kiểm, vừa rồi khi mới phát hiện người chết trôi dạt trên mặt sông, tuần kiểm hẳn là đã bẩm báo.

Giờ phút này tới, không phải người Hộ Thành Tư mà là người Hình Bộ

Tạ Cát Tường hiểu rất rõ việc hình ngục*, cân nhắc một chút có thể biết cụ thể và tỉ mỉ các loại trình tự, bởi vậy, sắc mặt nàng bớt đi nặng nề, xoay người muốn lui ra xa bến tàu.

*hình ngục: theo tui tra từ thì nghĩa là xử lý vụ án

Nhưng mà, theo một trận tiếng vang chiêng trống, mấy nha dịch y phục xanh lá vây quanh một thân ảnh xanh thẳm cao lớn, nhanh chóng xuất hiện ở bờ bến tàu

Cách bóng người trùng điệp, ánh mắt Tạ Cát Tường lập tức dừng trên người ở giữa kia

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, người tới ngẩng đầu trông lại, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh không gợn sóng nhẹ nhàng liếc tới, hình như có vô số hàn quang xuất hiện.

Tạ Cát Tường nhướng mày nhìn lại, thật ra có chút ngoài ý muốn.

Lại là hắn tới?

Giờ phút này, Tạ Cát Tường muốn rời đi đã không kịp, quan gia cao lớn kia hai bước đã đi đến trước mặt Tạ Cát Tường, dùng âm thanh dị thường thanh lãnh của hắn nói: "Tạ tiểu thư, bên này cho mời."

Giờ phút này bên bờ cũng không thiếu người, có người lá gan lớn vẫn luôn không đi, đang nhìn khắp nơi xung quanh.

Nhưng quan gia kia lại cố tình đi đến trước mặt cô nương trẻ tuổi, bình tĩnh nhìn nàng.

Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, lại lãnh đạm từ chối: "Không dám quấy rầy đại nhân làm việc."

Nàng dứt lời, kéo Tô Tú Cô xoay người rời đi.

Tô Tú Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh, lại thấy vị quan gia anh tuấn kia trên mặt như treo lên một tầng hàn băng, lại không rõ cảm xúc của hắn hiện giờ.

"Thật là tuấn tú nha."

💥Lời tác giả muốn nói cũng na ná như lời pé nhamy111 muốn nói:

Lần này triệt để thay đổi đề tài, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, chương mở đầu phải sửa đi sửa lại rất nhiều lần, hi vọng mọi người có thể thích. Nếu thích đề tài này, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn, comment nhiều hơn để ta có động lực

💥Lời tâm sự riêng của pé nhamy111:

- Edit truyện cho một tác giả mới, đã là bước khó khăn đầu tiên, vì văn phong khác, từ ngữ convert ra cũng khác, đôi khi có 1 câu phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới hiểu được ý tác giả muốn truyền đạt, mặc dù nếu bạn đọc lướt trên bản convert thì bạn vẫn hiểu, nhưng tui không chỉ muốn đọc hiểu, mà tui còn muốn đọc hay nữa

- Khó khăn thứ hai, là vì đổi đề tài nên nhiều cái tui chưa liên tưởng ra được để truyền tải thành lời văn, cho nhuần nhuyễn và mượt mà hơn

- Vì vậy, trong quá trình edit, nếu có chỗ nào chưa hoàn chỉnh, chưa mượt, các bợn góp ý giúp tui nhen. Tui luôn cảm ơn những đóng góp với lời lẽ ôn hòa của các bạn

- Còn bạn nào không ưa thích truyện đề tài này, thì... mình pass qua truyện này nhan, đợi tui up truyện mới sau truyện này.... thì tụi mình xem tiếp với nhau vậy 🥰🥰