Hôm nay trời không mưa sấm nhưng vẫn oi bức nặng nề. Gió đêm thổi qua mang theo cái nóng hầm hập khiến lòng người thêm khó chịu.
Sầm Ma ma hít sâu một hơi, cảm thấy nỗi bực tức càng đè nặng hơn.
Trong viện Tải Thọ, sao lại mọc ra một đứa nha hoàn không biết liêm sỉ thế này chứ?
Ngày thường, Nguyễn Ma ma lo chuyện sinh hoạt của lão phu nhân, còn Sầm Ma ma trông coi đám nha hoàn, bà vú. Bà luôn tự hào mình quản lý tốt, được trên dưới kính trọng. Vậy mà ngay dưới mắt bà lại xảy ra chuyện tày trời thế này.
Tay bẩn, miệng lẻo, lại còn tham bạc.
Dù Hồng Ma ma nghe ngóng chuyện này cũng sai nhưng bà ấy làm vậy vì phu nhân và đại tiểu thư, vẫn là vì chủ nhân. Còn Thanh Nghiên? Trong lòng nó chỉ toàn là bạc.
Biết mấy người hầu xung quanh đang giả vờ tránh xa nhưng vẫn ngấm ngầm nghe ngóng, Sầm Ma ma cố ý cao giọng: "Nghe cho rõ đây! Đây là kết cục của đứa dám ăn cắp. Dám trộm trang sức và bạc của chủ nhân rồi còn bịa chuyện nói bậy."
Nói xong, bà kéo tay Thanh Nghiên lôi đi, cùng Nguyễn Ma ma đưa ra khỏi viện Tải Thọ.
Trong phòng, Lâm Vân Yên nghe rõ từng lời.
"Sầm Ma ma đúng là khéo ăn nói." Nàng nói nhỏ: "Không để chuyện của Nhị phòng phu nhân lắng xuống, lát nữa Nhị thẩm chắc chắn sẽ dẫn Hồng Ma ma sang nhận lỗi với người."
"Là lỗi của ta." Tiểu Đoạn Thị thở dài, có phần hối hận: "Nhị phu nhân đang lo hôn sự cho con, ta đáng lẽ phải đoán ra nó sẽ không ngồi yên."
Một người mẹ góa chồng như bà ấy, tất nhiên mọi tâm tư đều đặt vào con gái.
Tiểu Đoạn Thị rất hiểu điều đó.
"Chuyện vẫn là do Thanh Nghiên mà ra." Lâm Vân Yên đáp: "Nàng ta tham bạc, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Ánh mắt Tiểu Đoạn Thị thoáng tối lại.
Bà bỗng hiểu ra điều gì đó, bèn chăm chú nhìn Lâm Vân Yên: "Có phải cháu cố ý gài bẫy nó không? Những lời đó là cố ý để Thanh Nghiên nghe được? Cháu biết Nhị phu nhân nhất định sẽ hỏi, mà miệng nó..."
Lâm Vân Yên không phủ nhận, chỉ mỉm cười, nụ cười pha chút bất đắc dĩ.
"Sao cháu biết nó ăn cắp?" Tiểu Đoạn Thị truy hỏi.
Thực ra nàng vừa thấy đồ bị lục ra từ tay Sầm Ma ma thôi. Nhưng không thể nói thế được, nàng bèn khéo léo dựng câu chuyện: "Cháu thấy nàng ta lấy trang sức của người."
"Nếu thấy rồi sao không báo ta ngay?"
"Khi đó cháu hơi bàng hoàng nên để lỡ mất cơ hội. Dù có xông vào lục tung phòng nàng ta ra tìm đồ, nhưng chỉ cần nàng cắn răng nói bị vu oan thì người lại khó xử." Lâm Vân Yên khẽ nhếch môi: "Cháu còn lạ gì tổ mẫu đâu. Người trọng danh dự, không ai bắt quả tang tại chỗ thì cũng chỉ xem như là một mớ hỗn loạn. Nếu là người khác, không cần biết đúng sai, cứ đánh đuổi là xong chuyện. Nhưng người không như thế. Người chuộng đạo lý, lại không muốn mắc sai lầm, luôn tự làm khổ mình vì những chuyện dây dưa không rõ ràng. Con đâu nỡ để người phải mệt mỏi, đúng không?"
Tiểu Đoạn Thị nghe nàng nói, muốn cười không được, giận cũng chẳng xong.
"Lúc nào miệng cũng nói thẳng, mà làm việc lại khéo léo chẳng kém ai." Sau cùng, bà nhẹ nhàng dí lên trán Lâm Vân Yên hai cái.
Lâm Vân Yên mỉm cười: "Vậy người cứ thẳng thắn đi, cho cháu đỡ khỏi phải vòng vo."
Tiểu Đoạn Thị bật cười thành tiếng.
Phải thừa nhận rằng, đôi ba câu qua lại với Lâm Vân Yên khiến bà nhẹ lòng hẳn, nỗi bực bội vì Thanh Nghiên phản bội cũng đã vơi đi nhiều.
Sau vài hơi thở sâu, bà khép mắt, nghiền ngẫm chuỗi sự việc vừa rồi.
"Con bé này, nhỏ tuổi mà lắm mưu mẹo." Tiểu Đoạn Thị vỗ nhẹ tay nàng, rồi nói: "Những lời cháu nói không chỉ nhắm vào Thanh Nghiên, mà còn khiến ta phải suy nghĩ về vụ mua bán ở ngõ Lão Thật."
Lâm Vân Yên đáp: "Ngõ Lão Thật là mối làm ăn tốt, chúng ta không thể bỏ lỡ. Còn chuyện Thanh Nghiên, chỉ là tiện tay xử lý thôi."
"Một công đôi việc, khéo lắm." Tiểu Đoạn Thị gật đầu tán thưởng.
Trong gia đình, bề ngoài có vẻ hòa thuận thân thiện, nhưng con gái rồi cũng phải gả đi. Bước chân vào nhà người chắc chắn sẽ có chuyện không như ý, nên thông minh, khéo léo một chút vẫn là chuyện tốt.
Lâm Vân Yên cười khẽ, không hé răng nói thêm. Nàng biết rõ, mục tiêu của mình không chỉ có Thanh Nghiên.
Bên ngoài kia, còn một con chim béo bở đang chờ nàng bắn trúng.
Nàng đứng dậy gọi mấy nha hoàn vẫn đang nấp trong phòng bước ra.
Sau một hồi xoay sở, món ăn trên bàn đã nguội, cần phải hâm nóng lại. Bên kia, sau khi nhốt Thanh Nghiên vào phòng chứa củi, Sầm Ma ma lập tức đến tìm Trần thị ở viện Hàm Huy.
Tam phòng đang dùng bữa. Nghe Sầm Ma ma nói rõ việc Thanh Nghiên bị bắt quả tang trộm đồ, Trần thị suýt làm rơi muỗng canh.
Trời ơi! Thanh Nghiên còn trẻ thế này, sao lại suy nghĩ bồng bột như vậy?
Lâm Vân Phương tỏ vẻ hứng thú, truy vấn ngay: "Nàng ta trộm cái gì? Bị bắt như thế nào?"
Trần thị vội đá chân con gái dưới bàn. Cái con nhóc này, tính tò mò còn hơn cả mèo.
Sầm Ma ma không trả lời Lâm Vân Phương, chỉ nói với Trần thị: "Ý của lão phu nhân là ngày mai nhờ người tìm một kẻ buôn nô lệ, bán Thanh Nghiên đi thật xa."
Trần thị đáp: "Ta nhớ rồi."
Sầm Ma ma vừa đi khỏi, Trần thị đã liếc Lâm Vân Phương một cái: "Miệng con nhanh thật đấy, con xem Vân Định kìa."
Lâm Vân Định, hơn nàng hai tuổi gắp cho em gái một viên cá.
Lâm Vân Phương nháy mắt, cười: "Không thì sao gọi là Vân Định chứ?"
Trần thị bật cười: "Con là Vân Phương, mà ta có thấy con xinh đẹp hay hiền thục hơn hai tỷ tỷ đâu."
Nói chuyện vui vẻ vậy nhưng Trần thị vẫn không thể ngừng nghĩ về chuyện của Thanh Nghiên. Với tính cách của lão phu nhân, phải trộm bao nhiêu mới đến mức bị bán đi xa chứ? Chắc chắn có chuyện gì đó khác nữa.
Tất nhiên, dù đoán là vậy, Trần thị cũng không dại mà đi tìm hiểu. Bà chỉ mơ hồ cảm thấy sự việc này có thể liên quan đến những chuyện Lâm Tuần bàn với lão phu nhân gần đây.
*
Lúc này, Lâm Tuần đang ngồi uống rượu với Trần Quế. Trần Quế vừa trải qua một ngày bận rộn. Đầu tiên hắn đến nha môn khóc lóc với Hách Thông Phán, nói rằng phủ Thành Ý Bá đã suy xét kỹ lưỡng và không muốn tham gia, mà bản thân hắn cũng không có tiền để hợp tác với thương nhân ngoại tỉnh, nên đành phải bỏ cuộc. Sau đó, hắn đến gặp Cao An và giới thiệu người cho Kinh Đại Bão.
"Ngày mai, Kinh đông gia và Cao An sẽ đến phủ Thuận Thiên để hoàn tất thủ tục. Một khi tiền trao, mọi chuyện coi như xong." Trần Quế nói: "Huynh và Quận chúa cứ yên tâm."
Lâm Tuần gần đây bị lão phu nhân rầy la nên không dám uống nhiều, thấy ổn bèn đứng dậy cáo từ.
Trần Quế tiễn hắn ra ngoài, rồi thong thả bước về phía nhà xí sau tửu lầu. Đang giải quyết thì hắn nghe có người nói chuyện bên cạnh.
"Người vợ mẫu thân ngươi chọn cho ngươi bao giờ thì về nhà chồng?"
"Làm sao ta biết được, tốt nhất là không cưới."
Nghe thấy thế, Trần Quế bật cười. Vợ con, gia đình ấm cúng, thật tốt biết bao, thế mà lại có kẻ không thích. Quả là còn trẻ chưa hiểu rõ được cái tốt của việc có gia đình. Hắn càng lớn càng thấm thía điều đó. Nếu sắp tới làm ăn phát đạt, nhất định sẽ sắm cho vợ vài bộ đồ mới và làm cho con một cái khóa trường thọ.
Chỉnh lại áo xống, Trần Quế bước ra ngoài. Hai người kia cũng vừa ra ngoài, trên người nồng nặc mùi rượu, chứng tỏ đã uống không ít. Trong ánh trăng, hắn liếc nhìn qua, đi thêm vài bước ra đến đường lớn, chợt dừng lại vỗ đầu.
Nếu hắn không nhìn nhầm thì một trong hai người kia là Tam công tử của phủ Hứa Quốc công. Vậy người nói "tốt nhất là không cưới" kia là Tô Kha hay là kẻ khác đây?