Lâm Đôn nhận lệnh của Lâm Vân Yên, tiễn xe ngựa đi xa rồi, mới khép cửa nhỏ lại.
Chốt cửa "cạch" một tiếng rất vang.
Quận chúa nói đúng.
Phủ Thành Ý Bá là gia đình quyền quý, dù trong lòng căm phẫn đến đâu cũng không thể mất đi sự nghiêm trang, không thể hành động giống như phủ Hứa Quốc công mặt dày mày dạn được.
Bên ngoài, người đứng xem vẫn chưa tan hết.
Phu nhân Hứa Quốc công nhìn cánh cửa vừa khép lại, trong mắt lộ vẻ tủi hổ.
Nhẹ nhàng như vậy còn khó chịu hơn cả khi cửa bị đóng sầm vào mặt.
Bà bước đến cạnh chồng, hỏi: "Phải làm sao đây?"
Hứa Quốc công trả lời: "Về trước đã."
Nghe vậy, Tô Kha bèn định đứng dậy.
Hứa Quốc công thấy thế, tức giận, quát lớn: "Ngươi quỳ ở đây cho ta. Khi nào Bá phủ tha thứ cho ngươi, ngươi mới được đứng lên."
Tô Kha sợ hãi, cả người run rẩy.
Tha thứ.
Trong Bá phủ chẳng có ai đủ quyền quyết định, nói gì đến tha thứ.
Nhìn cha mẹ bước lên xe ngựa rời đi, hắn không thể ngăn cản, cũng không thể đi theo, nhìn xung quanh thấy mọi người vẫn chăm chú nhìn, hắn chỉ biết cúi đầu nhịn nhục.
Vừa nãy ánh mắt Lâm Vân Yên như dao sắc khiến cho hắn đến giờ vẫncòn thấy rùng mình.
Nói là chuộc tội nhưng lại để hắn một mình ở đây, cha mẹ thì rời xa, chỉ có hắn bị người ta nhìn chòng chọc...
Mặt hắn chẳng lẽ không phải là mặt sao.
Phu nhân Hứa Quốc công ngồi trên xe ngựa, lòng không khỏi lo lắng cho con trai: "Để nó quỳ một mình như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không đây."
"Chuyện nó gây ra đã đủ lớn rồi." Hứa Quốc công mắng.
Không muốn nghe chồng tiếp tục mắng mỏ Tô Kha, phu nhân cắt ngang: "Không ngờ lão phu nhân lại không có nhà."
Trước khi đến phủ Thành Ý Bá, họ đã bàn bạc mấy kế sách.
Tiểu Đoạn Thị vốn mềm lòng, nếu họ nhún nhường được thì tốt, còn không thì để Tô Kha quỳ trước cổng vài ngày, giả vờ ăn năn, tạo dáng vẻ "lãng tử quay đầu". Bên ngoài có người châm ngòi, cuối cùng cũng có thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng không ngờ cả nhà đã đi tránh nóng, trong phủ chỉ còn mỗi Quận chúa Ninh An.
"Già trẻ gì cũng chẳng dễ đối phó." Hứa Quốc công nghiến răng: "Lại để con nhóc ấy dẫn dắt mũi chúng ta."
Phu nhân Hứa Quốc công cũng gật đầu đồng tình.
Con nhóc ấy quả không đơn giản, vừa chửi người vừa làm như mình bị oan ức, mắt ngấn lệ long lanh, như thể bị người ta bắt nạt vậy.
Trời cao chứng giám, chính phủ Hứa Quốc công mới là kẻ muốn khóc cũng không khóc nổi đây này.
"Quốc công gia." phu nhân xiết chặt khăn tay: "Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao. Lão phu nhân đi tránh nóng, rồi con mình xảy ra chuyện..."
"Trùng hợp gì chứ." Hứa Quốc công đập mạnh xuống đệm ghế: "Ta không tin lại đúng lúc thế này. Bà không phải nói Kha Nhi bị người ta tính kế sao. Vậy phải tra cho rõ xem là ai đứng sau giở trò."
Nghe vậy, ánh mắt phu nhân Hứa Quốc công lập tức trở nên sắc bén.
Để bà ta biết ai đã hại con trai mình mất mặt trên phố Tây...
"Ta sẽ tìm hiểu hành tung của lão phu nhân thêm." Bà nói.
Chạy trời không khỏi nắng, nơi tránh nóng kia dù sao cũng chẳng chạy đi đâu được.
Lại nói, Lâm Vân Yên đã tiến vào Từ Ninh cung.
Hoàng Thái hậu thấy mắt nàng đỏ hoe, thì trong lòng thoáng giật mình: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Vân Yên ngồi bên cạnh, nói nhỏ: "Bọn người phủ Hứa Quốc công thật sự quá đáng."
"Phủ Hứa Quốc công." Hoàng Thái hậu ngẫm nghĩ: "Phải rồi, tỷ tỷ con đã đính ước với họ, họ làm sao thế?"
Lâm Vân Yên nhìn Hoàng Thái hậu, mím môi, lắc đầu: "Tên Tô tam công tử kia tự làm chuyện mất mặt, nhà họ không những không giáo huấn, mà còn..."
Những lời dư thừa, tất nhiên nàng không nói ra.
Những chuyện bẩn thỉu kia, đâu phải chuyện một cô gái nhỏ như nàng nên nói.
Dù không nói, Hoàng Thái hậu vẫn thấu hiểu hết thảy.
Tiểu Tào Công công ra ngoài nghe ngóng, trở về bẩm báo: "Nô tài sợ làm bẩn tai Thái hậu."
Hoàng Thái hậu tự nhận mình đã chứng kiến đủ mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, nhưng vẫn tức giận đến nỗi mắt hoa lên khi nghe đến hành động quá đáng của Tô Kha.
Nào là tên tiểu quan kia không mảnh vải che thân, nào là Tô Kha vì che đậy mà khoác tạm một chiếc váy, nào là cả năm người bị đám đông bủa vây dẫn đến Phủ Thuận Thiên...
Dù đã được Tiểu Tào Công công sửa lời, việc vẫn quá xấu hổ đến mức dù che đậy thế nào cũng rất khó coi.
Gây ra chuyện nhục nhã như thế, không đóng cửa kiểm điểm, lại đến tận cửa phủ người ta mà
Xin lỗi.
Tạ tội.
Thái hậu họ Thẩm trải qua bao nhiêu mưu mô quỷ kế, lẽ nào không nhìn thấu dụng ý của Phủ Hứa Quốc công.
"Là nhà họ không biết xấu hổ." Hoàng Thái hậu trấn an Lâm Vân Yên: "Con đừng để ý tới họ."
"Không để ý cũng không được." Lâm Vân Yên thở dài: "Hắn còn muốn cưới đại tỷ của con..."
Hoàng Thái hậu cau mày.
Hai nhà đã định hôn sự, dù xảy ra chuyện như vậy, nếu không đến Từ Ninh cung cầu xin, bà cũng không tiện can thiệp.
Lời Lâm Vân Yên không có trọng lượng, phải do Tiểu Đoạn Thị lên tiếng.
"Hắn quỳ ở đó, muốn làm 'lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi', muốn làm ra vẻ đáng thương." Lâm Vân Yên chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Thái hậu nhìn xem, nắng đang gắt như thế, thật sự quỳ đến ngất xỉu chẳng phải lại thành lỗi của phủ chúng con sao.
Hắn mà bị bệnh nặng mà tổ mẫu và đại tỷ vẫn không tha thứ, vậy thì Bá phủ lại thành kẻ sai trái sao. Người cũng biết tính tổ mẫu con, sao người chịu nổi cảnh đó."
Hoàng Thái hậu thở dài.
Tính tình của Tiểu Đoạn Thị, bà quá rõ rồi.
Bảo bà ấy bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu bên ngoài, cũng khó như bảo bà vào Từ Ninh cung cầu xin bà lên tiếng.
Người da mặt mỏng thật sự chịu khổ.
Vương Ma ma khuyên nhủ Lâm Vân Yên: "Chưa chắc đã đến mức ấy..."
Lâm Vân Yên cúi mắt.
Nhiều người lòng dạ hiền hậu như Vương Ma ma, dù có dự cảm điều tệ nhất, trong lòng vẫn giữ chút thiện niệm, không muốn nghĩ người khác quá xấu xa.
Nếu Lâm Vân Yên không trải qua một lần, nàng cũng không nghĩ đến chuyện nhà cao quý như Phủ Hứa Quốc công lại có thể giở trò hèn hạ.
Không tranh luận với Vương Ma ma về việc Tô gia có xuống nước hay không, Lâm Vân Yên chỉ rơm rớm nước mắt, nói với Hoàng Thái hậu: "Con nghe thấy mà vẫn bàng hoàng, sao, sao có thể ghê tởm đến thế. Thật không giấu gì Thái hậu, từ nay con không dám lấy chồng nữa đâu."
"Không đến nỗi đâu." Hoàng Thái hậu vội an ủi: "Chỉ có Tô Kha đáng ghét, không phải tất cả nam nhân đều như hắn..."
Lâm Vân Yên lắc đầu, khoác tay Hoàng Thái hậu, thở dài: "Nhưng tỷ tỷ của con lại sắp phải gả cho người như thế, tình tỷ muội chúng con thân thiết như thế, sao con yên lòng nhìn tỷ tỷ chịu khổ mà con lại bình yên được."
Hoàng Thái hậu vỗ nhẹ lên lưng Lâm Vân Yên, quay sang căn dặn Tào Công công: "Thánh thượng biết chuyện này chưa?"
Tào Công công thưa: "Sáng nay trên triều đã biết rồi, mấy vị ngự sử cũng đã dâng tấu, hôm nay Hứa Quốc công không còn mặt mũi trên triều."
Hoàng Thái hậu cười gằn. Đúng là không có mặt mũi, hắn còn đi thẳng đến phủ Thành Ý Bá rồi mà.
"Vân Yên." Hoàng Thái hậu dịu giọng: "Dù có thế nào, đó vẫn là hôn sự của tỷ tỷ con, dù không chịu nổi cách hành xử của Phủ Hứa Quốc công, cũng phải để tổ mẫu và phụ thân con quyết định. Nếu bọn họ đã quyết tâm hủy hôn, Phủ Hứa Quốc công có làm căng thế nào đi chăng nữa cũng chớ lo, ai gia sẽ đứng ra giải quyết."
Lý lẽ đã rõ, Lâm Vân Yên bèn gật đầu: "Con nghe theo người."
Cái nàng mong muốn, chính là câu nói này của Hoàng Thái hậu.