Yến Từ Quy

Chương 8: Ăn phải thuốc nổ hả?



Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 8: Ăn phải thuốc nổ hả?

Trong phòng, ánh đèn dầu dần yếu đi. Lâm Vân Yên định bàn thêm với Tiểu Đoạn Thị vài ý về chuyện làm ăn thì thấy Thanh Nghiên ôm một tấm chăn mỏng bước vào.

Thanh Nghiên là đại nha hoàn của viện Tải Thọ, bao năm qua được Tiểu Đoạn Thị rất xem trọng vì là người lớn lên trong nhà. Nhưng Vân Yên thì chẳng ưa nổi nàng ta. Cái thứ phản chủ, khiến nàng ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngày xưa, khi bà nội ngã bệnh, hai nha hoàn từng được thả ra ngoài đã gom chút bạc, lén đem về để mời đại phu cho bà. Dù thuốc tốt chẳng dám mơ, họ cũng chỉ cầu lấy chút an lòng với vài toa đơn giản. Thanh Nghiên xung phong đi mua thuốc nhưng lại ôm bạc đi luôn không trở lại.

Số tiền đó tuy không lớn nhưng hành động của người được tin tưởng nhất lại làm bà nội đau lòng hơn bất cứ thứ gì.

Lâm Vân Yên mím môi. Phải sớm đuổi kẻ này ra khỏi tầm mắt bà nội mới được.

Ý đã quyết, nàng cất giọng hỏi: "Chăn này là để ta dùng sao, Thanh Nghiên tỷ?"

Thanh Nghiên nghe vậy thì vội trả lời: "Trời đêm hơi lạnh, mời Quận chúa lấy để đắp bụng. Tấm này vừa phơi nắng trưa nay, sạch sẽ lại mềm mại."

"Tốt quá, tỷ đưa đây cho ta, ta đang muốn đắp lên chân." Vân Yên cười tươi: "Trong phòng có vẻ hơi tối, tỷ qua chỉnh lại đèn một chút được không?"

Chỉ vài lời nhẹ nhàng, mọi việc đã được phân phó đâu vào đấy.

Thanh Nghiên ngẩn người, đưa tấm chăn qua mà chẳng kịp suy nghĩ gì. Đến khi tay mình trống không, nhìn lại đã thấy Vân Yên thoăn thoắt đắp chăn lên chân, Thanh Nghiên mới sực nhớ ra phải đi tỉa bấc đèn.

Lúc này, Vân Yên mới tiếp tục trò chuyện với Tiểu Đoạn Thị. Nàng không hề hạ giọng, nói với vẻ không mấy hài lòng: "Nếu việc làm ăn này có lời, nhưng lại vì hôn sự của đại tỷ mà tự phá hỏng cơ hội phát tài thì cháu thấy không đáng chút nào."

Tiểu Đoạn Thị thoáng kinh ngạc, không giấu nổi vẻ sửng sốt: "Ta tưởng hai tỷ muội các con tình cảm rất tốt..."

"Người giữ thể diện thì con cũng phải giữ chứ." Vân Yên cười khẩy, không hề che giấu vẻ bỡn cợt: "Tỷ muội lớn lên với nhau sao có thể không 'thân' cho được?"

Lời nói quá thẳng thắn khiến Tiểu Đoạn Thị trong chốc lát chẳng biết trả lời sao cho phải.

Lâm Vân Yên tiếp lời, giọng vẫn thản nhiên: "Đại tỷ xuất giá, nếu chuẩn bị không đủ sính lễ thì mặt mũi người cũng không giữ được. Là người đầu tiên trong lứa họ 'Vân' đi lấy chồng, tất nhiên phải gả đi thật vẻ vang. Người ngày thường luôn đối xử chu đáo với đại tỷ, nếu sính lễ sơ sài, không chỉ phủ Quốc công khó chịu mà những phu nhân lớn hay lui tới cũng sẽ lấy cớ gièm pha."

Tiểu Đoạn Thị hơi tái mặt. Những lời người khác sẽ xì xào sau lưng, bà biết rõ như lòng bàn tay.

"Không phải ruột thịt dẫu sao vẫn có khác biệt." "Lúc bình thường diễn hay thế, đến lúc động đến tiền tài thì bại lộ hết thôi." "Bề ngoài tử tế, chi bằng làm tiểu nhân cho xong!"

Người như bà, luôn chăm lo cho danh tiếng bản thân, sao lại không muốn chuẩn bị chu đáo cho Vân Tĩnh chứ?

"Miệng lưỡi con nhóc này!" Tiểu Đoạn Thị làm bộ giận dỗi, khẽ chạm vào môi Vân Yên: "Ta có ý tốt lại bị con nói thành kẻ hẹp hòi rồi."

Vân Yên bật cười không ngớt. Nàng thừa biết bà nội quý trọng mặt mũi, nhưng cũng thật lòng thương đại tỷ. Dù chưa đến mức hết lòng hết dạ nhưng cũng chẳng phải vô tâm.

Biết vậy, nhưng nàng vẫn cố ý trêu thêm: "Bà thật sự không tiếc bạc sao? Nhị thúc mất sớm, chi tiêu của nhị phòng đều từ công quỹ mà chẳng góp lại được đồng nào. Giờ người cho đại tỷ nhiều của hồi môn thế, con còn thấy xót thay đây. Nhưng con hiểu, bà muốn đại tỷ sớm lấy chồng cũng là để phủ Quốc công nâng đỡ cho Tam thúc." Sắc mặt Tiểu Đoạn Thị suýt nữa giữ không nổi.

Chuyện trong nhà, trong nhà hiểu rõ nhất.

Nhà họ Lâm trên dưới hòa thuận vô cùng, dẫu có lúc xích mích nhưng trong lòng chỉ oán trách đôi câu, qua hôm sau chuyện cũng trôi qua, chẳng bao giờ đem bất mãn hay bất hòa phơi bày rõ ràng.

Hôm nay nha đầu này đã ăn phải pháo sao? Không giống loại pháo trăm tiếng, nổ đì đùng chát chúa, mà lại như pháo hoa, rực rỡ muôn màu, làm người ta hoa mắt, ngơ ngẩn nhìn không kịp.

Bà thật sự ngẩn ra, trong chốc lát không thể chắc chắn Lâm Vân Yên nói thật lòng hay không.

Thái độ hành xử quá khác mọi khi.

Hơn nữa, việc qua lại giữa thông gia để hỗ trợ nhau là lẽ thường trong chốn quan trường. Hai nhà liên hôn, phủ Quốc công cũng sẽ giúp mở đường cho Tam Lang, chuyện này vốn không có gì lạ.

Nhưng lời lẽ của Vân Yên lại khiến nó thành chuyện như thể họ đang muốn tống Vân Tĩnh đi cho xong để đổi về chút lợi ích.

Khó nghe quá. Khó nghe đến nỗi bà thấy chùn tay, chẳng muốn chuẩn bị hôn lễ nữa. Nếu không phải vì quen giữ thể diện, Tiểu Đoạn Thị đã muốn bụm miệng Vân Yên lại, ngăn nàng nói thêm: "Tiểu tổ tông của ta ơi, con đừng hiểu lầm ta nữa mà."

Nhìn Tiểu Đoạn Thị như ngồi trên đống lửa, Vân Yên mới nháy mắt một cái đầy tinh nghịch: "Con còn một chuyện muốn lén nói riêng với người..."

Tiểu Đoạn Thị thở phào nhẹ nhõm khi không phải nghe thêm lời giải thích lòng vòng nữa, bà khẽ hắng giọng.

Lúc này, Thanh Nghiên đã điều chỉnh bấc đèn xong, nghe tiếng bèn khom người lui ra. Những gì cần nói cho Thanh Nghiên nghe nàng đã nói hết. Còn bây giờ, Lâm Vân Yên chuẩn bị nói đến những chuyện không cần cho Thanh Nghiên biết.

"Trước đó người nói việc cho thuê nhà ở ngõ Lão Thật sẽ khó kiếm lời, con thấy cũng có lý. Nhưng con có một mối làm ăn..." Mặc dù trong phòng không còn ai khác nhưng giọng của Lâm Vân Yên vẫn rất nhỏ: "Con nghe được trong Từ Ninh cung rằng, năm sau sẽ mở khoa cử. Lần thi trước Lễ bộ đã đề xuất việc hỗ trợ chỗ ở cho sĩ tử. Đến kỳ khoa cử này, khả năng lớn là sẽ thống nhất sắp xếp chỗ trọ."

Tiểu Đoạn Thị đảo mắt, bà không hề nghi ngờ thông tin của Lâm Vân Yên. Bên ngoài dù chưa có tin chính thức về kỳ khoa cử, nhưng bà biết với tính cẩn trọng của Hoàng Thái hậu, một khi đã nhắc tới, dù chưa chính thức thì nhiều cũng có cơ sở.

Mà thu tiền từ sĩ tử chắc chắn dễ hơn thu của từng hộ dân bình thường nhiều.

"Sĩ tử chỉ ở lại tầm hai ba tháng để thi cử thôi." Tiểu Đoạn Thị lên tiếng: "không phải chuyện lâu dài."

Lâm Vân Yên gật đầu: "Đúng vậy, nhưng những tháng khác ta vẫn có thể làm ăn với các hộ khác, quan phủ cũng không ngăn cản. Theo như lệ cũ, kỳ thi xuân có ít nhất hàng ngàn sĩ tử tham gia, và tỉ lệ đỗ tiến sĩ khoảng một phần mười. Ngõ Lão Thật có sáu mươi ba căn nhà, nếu sửa sang tốt, con tính có thể chứa được khoảng hai ba trăm sĩ tử. Theo tỉ lệ đó, cũng có thể có khoảng ba bốn mươi người đỗ đạt. Sau khi bảng vàng được công bố, nếu loan tin rằng nơi này tốt cho học hành, dân chúng sẽ tin vào phong thủy mà tìm đến thuê."

Tiểu Đoạn Thị hiểu rõ sức mạnh của tin đồn. Dù sự thật có ra sao, nhưng chỉ cần mọi người đều tin ngõ Lão Thật là nơi phong thủy tốt thì những sĩ tử lên kinh học tập sẽ tự nguyện bỏ tiền thuê chỗ.

Những sĩ tử ở lại kinh thành quanh năm thường có gia cảnh khá giả, họ sẵn sàng chi mạnh tay. Tiền thuê nhà cao nhưng sẽ nhận được thanh toán nhanh chóng, lại còn có người hầu kẻ hạ sẵn lo việc dọn dẹp, chẳng phải nhọc công của chủ nhà.

"Nghe có vẻ không tồi." Tiểu Đoạn Thị suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nhưng chỗ khác cũng có một phần, lỡ người ta bắt chước thì sao?"

"Các nơi khác là do quan phủ tạm thu xếp chỗ cho sĩ tử, tạm thời cho mượn thôi." Lâm Vân Yên đáp: "Còn ngõ Lão Thật sau khi sửa xong không có chủ thuê cũ, ai thích thì đặt cọc, có tiền là có thể vào ở ngay."

Cái gì mới mẻ, tiện lợi, không phiền phức thì tất nhiên sẽ bán chạy.

"Người thử nghĩ xem, nếu lỡ có ai đỗ trạng nguyên ở đó..." Lâm Vân Yên giơ ngón cái lên: "Chắc chắn không cho thuê cũng có người mang tiền đến đứng xếp hàng ngoài ngõ."