Yến Yến Chi Dao - Qua Chi Chi

Chương 9



12.
Khi ta tỉnh dậy khỏi ý thức mơ hồ, ta thấy mình đang ở trong một sương phòng được trang hoàng lộng lẫy.
Nhìn gian phòng xa lạ này, nỗi sợ hãi bị bắt cóc từ từ dâng lên trong lòng ta, đối phương không trói chặt tay chân của ta nên ta nhanh chóng ngồi dậy, cổ đau nhức khiến ta vô thức kêu ra tiếng.
Dường như có tiếng bước chân đang chầm chậm tiến lại gần, ta nghe thấy được liền vội nhìn quanh bốn phía, cầm lấy một chiếc bình nhỏ trước bệ cửa sổ và giấu nó sau lưng.
Tiếng động đó dường như càng ngày càng tiến lại gần ta, bên cạnh tiếng bước chân, hình như còn có âm thanh của thứ gì đó rơi trên sàn gỗ.
Mãi cho đến khi người đó xuất hiện trước mắt ta, ta mới biết được thứ đang nhỏ giọt trên sàn là gì - đó chính là m.áu.
Cố Trạch Sinh một thân thanh y, trên bàn tay tái nhợt của hắn dính đầy m.áu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn gỗ.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn cũng loang lổ rất nhiều m.áu, toát ra một loại bệnh trạng quỷ dị, cả người hắn trông giống như một sát quỷ đến từ địa ngục vậy.
Ta hoảng loạn, nỗi sợ hãi đối với hắn từ kiếp trước nay đã đạt đến đỉnh điểm, hắn càng lúc càng tiến lại gần ta hơn, ta càng lúc càng lùi về phía sau, cuối cùng ta cũng không thể nào lùi lại được nữa chỉ có thể dựa vào tường đối mặt với hắn.
Ánh mắt hắn nhìn ta đã không còn trong trẻo như gió mát trăng sáng mà kiếp này nên có, trái lại, hắn giống như một con dã thú vừa muốn kiềm chế chính mình vừa muốn cố gắng thoát ra khỏi lồng giam.
“Hôm nay, ta”, hắn lấy tay cố lau sạch vết máu trên người, vừa nói vừa quỳ, bò lên trên giường: “Hôm nay ta đã g.iết Ngô Yên Nhiên rồi, nàng có thấy vui không?”.
Ta cố chịu đựng mùi m.áu tươi ghê tởm, tay chân lạnh cóng cứng đờ, nhìn hắn: “Ngài… ngài g.iết Ngô Yên Nhiên rồi?”.
Hắn dường như có chút phấn khích khi nghe ta nói câu đó, đôi mắt đào hoa sáng ngời của hắn cong lên rõ rệt.
Sau một lúc lâu, hắn lau sạch vết m.áu trên tay, sau đó cúi đầu rồi cẩn thận dùng bàn tay phải đỏ ửng chạm vào mặt ta, dùng ánh mắt lờ mờ nói: "Vẫn còn nóng, vậy là còn sống".
Ta lập tức né tránh tay hắn, ta cảm thấy Cố Trạch Sinh của hiện tại còn đáng sợ hơn ở kiếp trước rất nhiều lần. Nhưng lúc này ta vẫn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng không rõ tại sao hắn lại tự mình động thủ giế.t chế.t Ngô Yên Nhiên như vậy.
Ta vô thức lôi ra giọng điệu của kiếp trước, nhẹ nhàng nói: “Cố đại nhân, ta không hiểu việc triều đình, Ngô gia phạm tội bị tịch thu tài sản cũng là tội hữu ứng đắc (*), Ngô gia đã c.hết cũng là làm theo đúng luật pháp, ta không thể nói việc ngài làm khiến ta có vui hay không. Nếu trên triều đường ngài có cần gì, có thể hỏi đám người huynh trưởng của ta, ta...".
(*): 罪有应得 [zuìyǒuyīngdé]: trừng phạt đúng tội; đáng tội; đúng người đúng tội.
Hắn vội vàng ngắt lời ta, dùng giọng điệu lấy lòng hỏi ta: “Ngô Yên Nhiên đã g.iết con của chúng ta, còn giế.t cả nàng, bây giờ ta đã báo được thù cho các nàng, nàng không cảm thấy vui sao?”.
Hắn vừa dứt lời, ta nhất thời cảm thấy như bị đánh vào đầu, cổ họng ngày càng khô khốc đến việc mở miệng cũng thấy khó khăn.
"Cố đại nhân đang nói cái gì vậy? Ta nghe vẫn không hiểu được".
"Nàng nhớ rõ", hắn nâng mặt ta lên, áp trán hắn vào trán ta, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Nàng đều nhớ rõ, chỉ là nàng không nhận ra ta mà thôi, chỉ là không nhận ra ta thôi đúng không? Nàng vừa vứt bỏ ta đã lập tức chọn người khác rồi sao".
Ta không chắc liệu hắn có trùng sinh đến đây giống như ta không, hay chẳng qua là hắn chỉ nhớ ra điều gì đó.
Ta dẫn dắt để hắn tự nói ra chân tướng, và rốt cuộc hắn đã nói với ta rằng, mộng cảnh trong một tháng qua của hắn rõ ràng là những chuyện xảy ra từ kiếp trước, nhưng dù sao cũng chỉ là hắn cảm nhận được chúng từ trong mộng cảnh nên chỉ có thể nhớ đại khái mà thôi.
Ta cố sức đẩy hắn ra, lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng hỏi: “Ngươi nhìn lại đi, ngươi xứng sao?”.
"Hôm nay ngươi bắt được ta, ngươi định làm gì, cũng muốn gi.ết ta luôn sao?".
"Không", hắn hoảng sợ mà liên tục lắc đầu: "Nàng là của ta, nàng không thể gả cho Tạ Yến Kỳ được".
Hắn ngồi xổm xuống, cúi thấp đầu xuống rồi áp má lên mu bàn tay ta, nước mắt từ hốc mắt của hắn chảy xuống kẽ tay ta, hắn khẽ lẩm bẩm: “Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta có được không? Ta chỉ là, ta chỉ là không biết nên yêu nàng như thế nào…”.
Ta mệt mỏi dựa vào tường, giọng nói phát ra có lẽ rất thiếu sức sống: "Cố Trạch Sinh, ngươi buông tha cho ta có được không? Một đời này không có ngươi, ta thực sự sống rất tốt".
"Ngươi có thể buông tha cho ta có được không...".
Hắn nằm sấp xuống, giống như một lão già hành tương tựu mộc (*), bả vai run rẩy, tiếng khóc đau đớn bị đè nén vang lên khắp nơi trong gian phòng yên tĩnh.
(*): 行将就木 [xíngjiāngjiùmù]: gần đất xa trời.
Khi Tạ Yến Kỳ đá cửa đi vào, ta và hắn đang ở tư thế như vậy, chàng ấy nhìn ta và hắn, trong đáy mắt u ám lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Ta mấp máy môi muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Lồng ngực của Tạ Yến Kỳ phập phồng, trong mắt lóe lên sự tàn độc, một cước nặng ngàn cân đá bay Cố Trạch Sinh ra xa, khiến hắn lập tức hộc m.áu.
Chàng đưa tay về phía ta, kéo ta ra khỏi giường rồi cởi áo choàng trùm lên người ta, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
"Thiếp...". Ta vừa mới mở miệng thì chàng ấy đã cắt lời ta.
“Nàng cứ ở yên chỗ này, nhắm mắt lại, chờ ta, ta đi g.iết hắn”. Hai mắt của Tạ Yến Kỳ đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đừng”, ta vội vàng kéo chàng lại: “Chàng đừng giết hắn, hiện tại hắn là trọng thần trong triều, gi.ết hắn chàng cũng sẽ bị lột da, thiếp không sao, chàng không tin lời thiếp nói sao?".
Cố Trạch Sinh ở bên kia đã từ dưới đất đứng dậy, hắn nhìn hai người chúng ta rồi vội lấy tay áo lau đi vết m.áu trên môi.
Tạ Yến Kỳ đẩy ta ra sau rồi dùng kiếm chỉ vào Cố Trạch Sinh: "Chẳng lẽ ta còn quan tâm đến mấy lớp da đó sao? Nếu hắn đã dám suy nghĩ đến nàng thì cũng nên đi chế.t đi!".
Cố Trạch Sinh dựa vào tường và cười điên cuồng: "Nếu hôm nay ngươi không giế.t nổi ta, thì sẽ có một ngày ngươi cũng phải chế.t trong tay ta mà thôi".
Đồ điên!
Ta ngăn Tạ Yến Kỳ lại, lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu chàng g.iết hắn, vậy hôn sự ngày mai phải làm thế nào đây? Chàng không muốn thành thân với ta sao!".
Tạ Yến Kỳ dừng lại một chút, sau một lúc ngấm ngầm chịu đựng, khó khăn lắm mới phế đi một tay của hắn.
Trước khi đi, ta lại thoát khỏi tay của Tạ Yến Kỳ và chạy đến bên Cố Trạch Sinh.
Ta hỏi hắn một câu mà ta đã nghi hoặc từ rất lâu: “Kiếp trước lúc ta ch.ết, có ai đã dẫn binh xông vào Cố phủ không?”.
Hắn nhìn ta rất lâu, tựa như là muốn khắc ghi ta trong ký ức cuối cùng của hắn, trong ánh mắt lạnh nhạt của hắn hiện lên một ít bi thương cùng không cam lòng, vết m.áu trên mặt nở rộ như mây sáng, quỷ quyệt mà yêu mị.
Hắn nói: "Không có".
Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, trong lòng ta cảm thấy có một chút tiếc nuối không nói nên lời, hóa ra tiếng vó ngựa trong ánh lửa ngút trời ngày đó cũng chỉ là là hơi ấm trong ảo tưởng của ta mà thôi.
Ta liếc nhìn vết thương của hắn: "Để người của ngươi đến cứu ngươi đi".
Hắn ho khan vài tiếng, trên môi tràn ra m.áu tươi, hắn nói một câu mà ta nghe không hiểu: "Ta đem mệnh của ta đền lại cho nàng có được không...".
Cho đến lúc ta bước ra ngoài, ánh lửa sau lưng ta dấy lên ngút trời, ta quay lại và thấy Cố Trạch Sinh đang đứng trong đó với một nụ cười.
Lúc đó ta mới hiểu được ý tứ của câu nói kia.
Cố Trạch Sinh cách ánh lửa cao ngút trời vẫn không nhúc nhích mà nhìn về phía Thẩm Dao đang được Tạ Yến Kỳ ôm đi.
Hắn sẽ không nói cho nàng biết, kiếp trước, người dẫn binh xông vào hậu viện của Cố gia chính là Tạ Yến Kỳ.
Hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết, kiếp trước, vẻn vẹn chỉ còn một ngày nữa thì Tạ Yến Kỳ, người từ biên cảnh trở về sẽ đến Thẩm gia đề thân (cầu hôn).
Hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết, năm Nguyên Thuận thứ mười sáu đó, có một cậu bé là hắn chín tuổi, một cô bé là nàng tám tuổi và cũng có một cậu bé khác là Tạ Yến Kỳ tám tuổi trên đại lộ Bắc Kinh.
Hắn lại càng không nói cho nàng biết, sau khi nàng chế.t, hắn và Tạ Yến Kỳ đã đấu đá với nhau trong mấy chục năm và cả hai đều muốn giế.t chế.t đối phương.
Tất cả những điều này đều sẽ trở thành một bí mật thối rữa, hắn ích kỷ đến mức không muốn để bọn họ có bất kỳ cơ hội nào để có một tình yêu sâu đậm với đối phương cả.