Yêu Anh Là Chấp Niệm Của Em

Chương 4: Gia đình mới của Minh Liên



Sau khi tắm xong cậu mới phát hiện ra mình không có đồ để mặc trong lúc hốt hoảng, cậu đã chui tọt vào trong bồn tắm chờ người đến

Vì thấy Liên lâu ra quá nên người hầu bắt đầu xôn xao, chạy vụt đến cửa phòng tắm, rồi gõ ba cái

Người hầu Nguyệt Nhi " em ơi, em ơi em có sao không còn ở trong đó không "

Lúc này Minh Liên cố gắng nhịn sự ngượng ngùng xuống để phát ra tiếng lí nha lí nhí

" Em… em không sao em chỉ là không có đồ mặc thôi"

Người hầu Nguyệt Nhi thì nghe được chữ có chữ không, nhưng mà cô nghe được( không có đồ) nên lập tức chỉ cho cậu chỗ để đồ

" à em, tôi xin lỗi quên nhắc cho em là chỗ để đồ nằm sau cây cột có hình con đại bàng, và chỗ đó có hộp tủ hình tròn đấy ạ "

Cậu nghe theo sự chỉ dẫn mà tìm thì cậu thấy nó nằm trong góc khuất nên cậu mới tìm không ra, sau khi tìm được và mặc nó lên, trông cậu sáng sủa hẳn ra không còn lấm lem như ban sáng nữa

Mặc đồ xong cậu mới rụt rè bước ra ngoài, ở bên ngoài gió mát lùa vào từ cửa sổ phía bên phải hành lang, khiến cậu rùng mình. Người hầu lập tức lấy khăn choàng cho cậu và không quên hỏi cậu

Người hầu Nguyệt Nhi " cho hỏi em tên gì, để chị tiện nói chuyện "

Minh Liên " Dạ em tên là Minh Liên ạ"

Nguyệt Nhi " trông em thật đáng yêu, năm nay em nhiêu tuổi "

Minh Liên " em 6 tuổi "

Nguyệt Nhi " có vẻ em bằng tuổi cậu chủ nhỉ "

Kết thúc cuộc đối thoại, Nguyệt Nhi dẫn cậu đến phòng gặp bà chủ

Nguyệt Nhi " trước mắt em là phòng của bà chủ, khi em vào đó nhớ ăn nói cẩn thận nha "



Minh Liên chỉ biết gật đậu và bước vào phòng, vừa vào phòng điều cậu bất ngờ đài tiên chính là căn phòng này quá đẹp, nó được trang trí theo cách cổ điển nhưng không kém phần hiện đại và xung quanh là những bức ảnh gia đình của Lê Sang trông rất hạnh phúc điều đó khiến cậu bất giác mỉm cười.

 Sau đó cậu chú ý đến người được gọi là mẹ Sang cậu đã ngẩn người vì sự sinh đẹp của bà ấy. chỉ đến khi mẹ của Sang đến trước mặt cậu dẫn cậu đến chỗ ngồi thì cậu mới giật mình, chưa kịp hoàn hồn mẹ của Sang đã hỏi cậu một cách từ tốn

Mẹ của Sang " bác đã nghe chồng kể về con rồi trước tiên bác vẫn muốn cảm ơn con về việc con đã cứu Sang nhà bác

Mẹ của Sang " chắc con cũng nghe chồng bác nói về việc con sẽ trở thành một thành viên trong đình bác rồi đúng không "

 Minh Liên do dự một lúc rồi mới nói

" Dạ "

Cậu lúc đầu rất hồi hộp vì sợ mẹ của Sang sẽ ghét bỏ mình nhưng không bác ấy rất hiền và lương thiện khiến cậu bồi hồi muốn bật khóc, vì … rất lâu rồi cậu chưa cảm nhận được sự yêu thương và chân thành như này

Thấy cậu còn chưa quen nên mẹ của Sang liền nói tiếp

 Mẹ của Sang "nếu như con không đồng ý thì bác cũng không ép, chỉ là nếu như con cần một gia đình thật sự hãy đến bên gia đình bác "

Cậu im lặng rất lâu nhưng chưa có câu trả lời

Mẹ của Sang " đừng ngại hãy mạnh dạn lên, dù gì lúc đầu bác cũng giống cháu nhưng rồi khi bác thật sự gặp con, bác đã động lòng và muốn nhận con làm con nuôi "

  Mẹ của Sang " nếu như con không muốn cũng được, nhưng hiện tại bây giờ con bác chỉ có một đứa, cũng không có anh em nếu có thể con ở lại đây bầu bạn với con bác được chứ, và trong lúc bầu bạn với Sang hãy ở lại nhà bác "

  mẹ của Sang " và nếu có ý định làm một thành viên trong gia đình bác, cứ nói với bác bác sẽ luôn sẵn lòng "

Lúc này lớp phòng bị của Liên đã sụp đổ ( trẻ con mà rất mỏng manh), giờ đây cậu chỉ biết bật khóc vì chưa từng có ai xem cậu như thành viên trong nhà cả, chưa một ai cho cậu cảm nhận cái gọi là tình thân

Vừa nức nở cậu vừa nói

" con …hức con đồng ý "

Vừa nói xong cậu gục mặt vào trong lòng mẹ của Sang à không giờ là mẹ nuôi của cậu

Thấy vậy mẹ nuôi liền vỗ lưng Liên rồi an ủi

" không sao đâu con mọi chuyện rồi sẽ qua "



Khóc được lúc mặt cậu giờ đã lấm lem nước mắt nước mũi, mẹ cậu thấy vậy trông buồn cười không thể chịu được

Lúc này cậu mới sụt sùi nói chuyện

" nhưng mà con chả có gì cả, con sẽ dọn dẹp nhà thật sạch sẽ mẹ sẽ yêu thương con chứ "

" Ngốc, bây giờ con không cần phải làm gì cả, nhiệm vụ của con bây giờ là thay băng vết thương và cố gắng sống tốt rồi mai mốt kiếm tiền, để báo hiếu cho ta "

Nói xong, quay ra chỗ khác để lén cười

Nghe câu đó cậu ngơ ra rồi bật cười rồi nói " dạ " thật lớn

Xong xuôi đâu đó mẹ dẫn cậu ra ngoài để người hầu Nguyệt Nhi đưa cậu đi đến phỏng ngủ của cậu, vừa đi Nguyệt Nhi vừa hỏi " cậu chủ đã tham quan ngôi nhà này chưa "

Minh Liên " dạ chưa, hồi nãy chỉ có Triệu quản gia dẫn em tham quan ở ngoài thôi chứ chưa tham quan bên trong ạ …… à mà chị cứ gọi em như hồi nãy là được "

Nói xong cậu quay ra chị Nguyệt Nhi mà cười

Khi cô nhìn thấy vậy liền không khỏi tan chảy con tim, đáng yêu quá

......................

...Tèn ten hết chương gòi ôi cái lưng của tui bây giờ đã nhô lên rồi, đúng là nhức mỏi xương khớp mà ...

...****************...

...****************...

...****************...

Sau đây là tiết mục suy nghĩ của Liên, Mẹ và cuối cùng là ba - Lê Sang chưa lên sàn mọi ráng chờ nhe.

suy nghĩ của Liên " hôm quả là một ngày vừa vui vừa buồn, mẹ của Sang thật là hiền và xinh đẹp y chang Sang vậy, còn ba Sang cũng cũng hiền và rất điển trai đi, không biết sau này mình sẽ ra sao nữa nhưng mình sẽ cố gắng tốt đẹp hơn "

suy nghĩ của mẹ Sang "ôi thằng bé thật là đáng yêu, tại sao thằng con nhà mình lại không như thế nhỉ ~ haiz nhưng tiếc là người cậu bé đó bị thương nếu không sẽ đẹp đến mức nào đây, ôi ngày mai mình phải làm bánh để cho hai tụi nhỏ gặp mặt mới được "

suy nghĩ của ba Sang "thằng rất có chính kiến nhưng còn quá nhỏ, chắc lớn lên sẽ tài giỏi lắm đây