Chuyên ngành của Trần Thiên Mặc yêu cầu cô phải đoán ra hoạt động tâm lý thật sự của đối phương thông qua phản ứng của một người trong thời gian ngắn nhất.
Những biểu cảm nhỏ nhất có thể xảy ra trong vòng một phần tư giây, phản ứng chỉ trong chớp mắt có thể giúp cô phân tích được rất nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ, cô đứng ở trên con phố sầm uất này, đối mắt với anh hơn năm phút đồng hồ mà cả hai người đều không có ai nhúc nhích cả.
Năm phút, vượt qua ba trăm giây. Đối với Trần Thiên Mặc thật sự quá lâu.
Dù lâu như vậy nhưng cô vẫn không đoán được người đàn ông cách cô không quá xa kia rốt cuộc đang có tâm trạng như thế nào. Cô có thể đọc được suy nghĩ của rất nhiều người, nhưng không đọc được suy nghĩ của anh.
Từ kiếp trước tới kiếp này đều thế.
Không chỉ như vậy, ngay cả lúc này bản thân đang nghĩ gì cô cũng không biết.
Anh cứ đứng đó, nhìn cô chăm chú, như cách anh nhìn cô vào kiếp trước. Chỉ cần nhìn cô, anh sẽ tự động rơi vào trạng thái hoàn toàn đông cứng.
Dù là cơ thể hay là ánh mắt, thậm chí là thứ cực nhỏ như con ngươi, tất cả đều không có phản ứng nào.
Phản ứng kỳ quặc đó cũng lây sang cho cô, trước đó cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như anh.
Cơn gió mùa hè thổi qua góc phố, hai người vẫn đang nhìn đối phương, không hề cử động.
Đột nhiên Trần Thiên Mặc cảm thấy cái túi Coach nhỏ đeo trên người truyền tới một lực kéo, tới khi cô thu hồi lại ánh mắt thì chỉ thấy một gã đàn ông đã cầm theo túi của mình, nhanh chóng lẩn vào đám đông.
Tên cướp vặt này trốn ở khu phố náo nhiệt, gã đã quan sát Trần Thiên Mặc từ lâu. Lúc cô mới ra khỏi quán cà phê, gã còn thấy cô ném chiếc điện thoại di động đời mới nhất vào trong túi.
Chiếc điện thoại di động này chắc chắn là một khoản lớn.
Ăn mặc bình thường nhưng đồ dùng đều là hàng hiệu, người như thế này ở trong một thành phố nhỏ hạng ba chính là người có điều kiện gia đình tốt.
Đối với kiểu nữ sinh nhỏ nhắn yếu đuối mặc một cây đồ hiệu thì tên cướp vặt đường phố có một cách gọi trực tiếp hơn: Dê béo.
Trần Thiên Mặc vẫn đứng yên. Tên cướp vặt không kiềm chế nổi, nhanh như chớp mà cướp túi, rồi nhảy lên chiếc xe máy của đồng bọn mới trờ tới, sau đó xe nổ máy lao đi.
Đám cướp vặt tuyệt đối không thể ngờ được: Nữ sinh nhìn yếu ớt nhưng người bên cạnh cô thì không hề yếu ớt.
Vu Sưởng Mặc đã điên cuồng đuổi theo tên cướp túi của nữ thần, điều này cho thấy cách đối xử của anh với Trần Thiên Mặc không giống như người ngoài thấy.
Anh cao hơn 1m85, chân dài, chạy nhanh, tốc độ đuổi theo xe máy cũng rất nhanh.
Rất nhiều người cho rằng lực lượng không quân không có lính đặc chủng, lính phòng không mới chính là lính đặc chủng không quân.
Thật ra không phải vậy.
Lính phòng không cũng có lực lượng đặc chủng, chỉ là vô cùng đặc biệt.
Từ những người lính bình thường chọn ra lính phòng không, từ lính phòng không chọn ra lực lượng đặc chủng không quân. Mà Vu Sưởng Mặc ở đội đặc chủng, còn là lính đột kích của đội đặc chủng không quân. Nói cách khác, anh là bộ đội đặc chủng trong số bộ đội đặc chủng.
Sức chiến đấu mạnh là tiêu biểu nhất.
Kiếp trước anh không nói với Trần Thiên Mặc chi tiết về việc này, cô cũng không ngờ thân thủ của anh lại tốt như vậy.
Việc đuổi theo xe máy không hề đơn giản. Trần Thiên Mặc không nhìn ra tốc độ nhanh như thế nào, nhưng chắc chắn sức bật và tốc độ đều vô cùng kinh người.
Hai tên cướp vặt ban đầu không thèm để ý, tốc độ xe cũng không quá nhanh; nhưng mắt thấy Vu Sưởng Mặc như người máy biến hình Sunstreaker trong Transformer từ từ rút ngắn cự ly, hai gã lập tức tăng tốc, muốn bỏ xa anh.
Thế nhưng người đàn ông này càng lúc càng nhanh, dưới tình huống cấp bách, một tên cướp ném túi xuống, tên kia nhân cơ hội lái xe bỏ trốn.
Vu Sưởng Mặc nhặt túi từ dưới đất lên. Trần Thiên Mặc chạy tới; cô vừa tới gần, Vu Sưởng Mặc lập tức rơi vào trạng thái cứng đờ.
Quả nhiên vẫn khó có thể khắc phục được vấn đề tâm lý...
Khuôn mặt lạnh tanh, cơ thể không hề cử động, người nào không biết còn tưởng anh vô cùng chán ghét cô, hoàn toàn không hề linh hoạt như pha bắt cướp vừa rồi. Hiện giờ trông anh giống như tượng người điêu khắc bằng băng vậy.
“Cảm ơn anh.” Trần Thiên Mặc chạy tới mức thở hổn hển, thể lực của người này thật sự đáng sợ, sau này không thể đánh nhau với anh được.
“Không cần đâu.” Anh đưa túi cho cô, mắt dời sang chỗ khác: “Xem có thiếu đồ gì không.”
Có thể ngửi thấy hương thơm ngát mà không phô trương trên người cô, giống như con người cô vậy - an yên, điềm tĩnh. Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy; cô cách anh còn chưa tới một mét, anh rất muốn tiến tới nhìn cô, nhưng lại không thể nhìn.
Nếu nhìn thì chắc đến nói cũng không nói lưu loát được.
“Không thấy điện thoại di động đâu cả.” Trần Thiên Mặc mở túi ra. Về mặt vật chất cha chưa từng bạc đãi cô, những đồ đưa cho cô tuy dáng vẻ rất quê mùa nhưng đều rất đắt.
Vu Sưởng Mặc muốn đuổi theo hai tên cướp, nhưng Trần Thiên Mặc kéo anh lại. Anh lại đơ người ra, hành động của cô có tác dụng còn tốt hơn cả điểm huyệt nữa.
“Thôi, đám xe bay đó có rất nhiều đồng bọn ở đây, anh đuổi theo không an toàn, em mua điện thoại di động khác là được.”
Cô lo lắng cho sự an toàn của anh. Đám cướp túi kia hoành hành cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Một chiếc điện thoại di động không đáng để anh phải mạo hiểm như vậy.
Đầu óc “trong một giây có thể nhớ được mật mã siêu khó” cực kỳ phức tạp của Vu Sưởng Mặc dường như “chết máy”. Anh không để ý cô đang nói gì, chỉ thấy giọng nói của cô thật êm tai, không ngọt ngào giống những cô gái bình thường nhưng lại réo rắt như nước chảy, nghe hay như tiếng lan trong thung lũng vắng; trong lòng cũng thấy vui vẻ, thoải mái...
Anh... có vẻ mặt dữ tợn như vậy, rốt cuộc là đối với cô hay là đối với bọn cướp?
Các chuyên gia đọc suy nghĩ đối diện với quân lính cứng nhắc ít nhiều cũng mài được móng vuốt, cô thì vẫn không hề đoán ra được tâm lý của anh.
“Nói chung không nên đuổi theo.” Cô đang nghĩ, có nên nhân cơ hội này uống một ly với người đã từng cùng giường với mình không nhỉ? Mượn cớ cảm ơn anh, mời anh uống một ly?
“Ừm.”
“Dù sao điện thoại di động cũng không quá quan trọng, chỉ là mấy bức ảnh của em, không đáng giá bao nhiêu tiền. Cảm ơn anh đã giúp em, chính thức làm quen đi, em tên là Trần...”
Bức ảnh?!
Không đợi cô nói xong, anh đã cởi áo khoác, nói: “Cầm giúp anh.” Rồi xoay người chạy. Xe máy đã đi vào ngõ, anh cũng chạy như bay vào theo.
Trần Thiên Mặc ngẩn người, ôm chiếc áo khoác còn sót lại hơi ấm của anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh mà không hiểu gì.
Chẳng phải đã nói là... không cần đuổi theo hay sao?
Vu Sưởng Mặc vốn không muốn đuổi theo, nhưng nghe cô nói vậy thì lập tức đổi ý.
Cướp được điện thoại xong sẽ bán sang tay rất nhanh, ai biết nó có thể rơi vào tay ai chứ? Anh quyết không tha thứ cho việc ảnh của cô bị người vớ vẩn nhìn thấy.
Trần Thiên Mặc khó hiểu, sau đó cũng chạy về phía con ngõ. Tuy rằng cô không biết mình có thể làm được gì.
Thể lực của cô không sánh bằng Vu Sưởng Mặc, tới khi cô chạy đến thì cả con ngõ đã vắng tanh. Cô đi tới đầu ngõ, hai bên có hai lối rẽ, không biết họ rẽ lối nào.
Nhìn cảnh vật xung quanh, cô nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Bên trái là hướng về thôn Thành Trung, bên phải là một khu nhà nào đó, bên cạnh khu nhà có đồn cảnh sát. Trần Thiên Mặc quyết đoán rẽ trái, chạy được khoảng 300m thì thấy trong một bụi cỏ ven đường có một đôi giày, có người ngã vào trong bụi cỏ.
Trái tim cô như thắt chặt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cả người anh be bét máu… Cô vội vàng chạy về phía đó.