Ngay lúc tôi định thuyết phục cặp đôi cãi nhau hàng đêm rằng thà chia tay còn hơn.
Thì Lục Cẩn Huyền biến mất được một tuần đã tìm tới cửa.
Cái cửa đã hỏng đến nơi của tôi bị người ta đập rầm rầm, sợ nó vỡ tan tành, đang gội đầu được một nửa, tôi phải hét lên với bên ngoài: “Tới đây!”
Vội vàng rửa sạch bọt trên đầu, tôi lấy khăn quấn quanh tóc rồi đi ra mở cửa.
Lục Cẩn Huyền lạnh lùng, vẫn còn đang mặc áo sơmi quần tây, áo vest vắt ngang trên cánh tay, hai cúc áo trước ngực thả ra, đang cau mày đứng ngoài cửa như đại ca đến thu phí bảo hộ.
Nhưng mà đại ca không đẹp trai như thế này.
Chắc hẳn vừa mới tan tầm.
Tôi ngơ ngác nghĩ.
Hắn cười lạnh, trên mặt còn mang theo một chút tức giận: “Em hay lắm, đến cả Alipay cũng không quên chặn anh.”
Tôi không dám đối đầu trực diện với quả pháo đang sắp nổ.
“Em giỏi.” Lục Cẩn Huyền thấy tôi không trả lời thì duỗi tay ra, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng chạm vào mặt tôi, nhéo mạnh một cái, “Đến cả Đậu Đậu cũng mang đi luôn”
“Anh đi công tác có một chuyến, về đến nhà thì một vật sống cũng không còn.”
Tôi ấp úng cãi lại hắn: “Cho nó ăn bốn năm liền, có một nửa là của em rồi.”
Hắn cười hai tiếng, khinh thường nói: “Vậy một nửa của anh đâu?”
Tôi tự biết mình đuối lý nên ngậm miệng.
Hắn buông tay ra đi thẳng vào trong, nhìn nơi ở mới của tôi.
Tôi đi theo phía sau hắn, nghe giọng nói lãnh đạm của hắn: “Em dọn ra khỏi nhà của anh xong đến sống ở cái ổ chó này á?”
Tôi biết miệng lưỡi Lục Cẩn Huyền từ trước đến nay đều rất độc địa, đặc biệt là sau khi làm người yêu hắn, hắn luôn thích dùng lời nói châm chọc tôi, cũng may tôi có một trái tim bao dung, không so đo với hắn.
“Cũng được mà” Tôi rầu rĩ đáp, “Quan trọng là tiền thuê nhà rẻ”
Ánh mắt Lục Cẩn Huyền sắc như dao bay tới, rất có uy hiếp làm tôi phải ngậm miệng lại lần nữa.
“Về với anh đi.”
Hắn dựa vào tường, mặt mày lạnh băng, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tôi.
“Không hay lắm đâu.” Tôi chậm rãi nói, “Khương Tích Sương đã quay về rồi mà.”
Tôi ngoan ngoãn theo Lục Cẩn Huyền về nhà, nhưng không rút lại tiền từ chủ nhà.
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, khóe mắt Lục Cẩn Huyền đảo qua, sau đó nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi.
Đèn đường xuyên qua cửa xe dừng lại trên nửa khuôn mặt của hắn, vừa mơ hồ vừa quyến rũ.
Làm mờ đi đường nét ban đầu trên khuôn mặt hắn.
Giống như quay ngược thời gian, tôi nhìn thấy bóng dáng hồi đại học của hắn.
Lục Cẩn Huyền thấy tôi nhìn chằm chằm hắn thì hỏi: “Sao vậy?”
“Nhớ tới hồi còn trẻ.”
Hắn cười khẩy một tiếng: “Nói cứ như em đã già rồi vậy, em cũng chỉ mới có hơn hai mươi tuổi chứ mấy.”
Đúng vậy.
Tôi cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi mà.
“Nhớ tới thời đại học”
“Hồi đó tuyệt vời làm sao, không cần phải bôn ba kiếm tiền mỗi ngày, viết vài thứ linh tinh kiếm tiền nhuận bút, thêm học bổng nữa là có thể nuôi sống được bản thân rồi.”
“Rảnh rỗi còn có thể ra ngoài chơi”
“Đúng vậy.”
Hắn phụ họa nói, “Lúc ấy em còn chưa để tiền vào mắt”
Lục Cẩn Huyền chỉ là trêu chọc một câu, trong mắt hắn toàn là hoài niệm, miệng cong cong.
Hắn đưa tay vò rối tóc tôi y như hồi trước.
Tôi ngạc nhiên ngước mắt lên.
Cả hai đều sửng sốt.
16
Mối quan hệ giữa tôi và Lục Cẩn Huyền bắt đầu thay đổi từ bữa tiệc chia tay năm cuối đại học
Hắn chắn rượu thay tôi, uống đến say ngất
Lúc tôi đưa hắn về nhà, cả đoạn đường hắn đều yên tĩnh, tôi còn tưởng hắn uống rượu vào không quậy không phá gì, kết quả vừa đến nhà thì miệng hắn như được bật công tắc.
Thật ra Lục Cẩn Huyền chưa từng bắt tôi phải bắt chước Khương Tích Sương.
Trong bốn năm tôi theo thỏa thuận ở bên hắn, hắn đối xử với tôi rất tốt.
Hắn nấu canh gừng với đường đỏ cho tôi, hắn băng qua nửa thành phố để đón tôi trong trời mưa bão, hắn vội vã về nhà đúng giờ để ăn sinh nhật tôi, chưa bao giờ vắng mặt.
Lúc tôi sốt cao không giảm, hắn thức cả đêm chăm sóc tôi bên giường bệnh.
Tôi tỉnh dậy thấy Lục Cẩn Huyền mất hết hình tượng nằm liệt trên sô pha, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
Chỉ là quan hệ giữa chúng tôi, so với trước đây có vẻ thân thiết hơn một chút, nhưng cũng xa cách hơn một chút.
17
Sau khi về đến nhà, không khí giữa chúng tôi có hơi gượng gạo.
Tôi lấy đồ từ vali ra dọn dẹp.
Lục Cẩn Huyền dựa vào cạnh cửa nhìn tôi, đợi cho tôi dọn dẹp xong thì đưa ly sữa trong tay qua.
Cầm cái ly vẫn còn ấm trong tay, tôi nói cảm ơn.
Hắn nhìn mắt tôi, ánh mắt lại nổi lên gợn sóng: “Tối em phát triển kinh doanh gì mới à?”
“Hả?” Tôi không hiểu nhìn hắn.
“Hay là đi ăn trộm?” Lục Cẩn Huyền nhấc mắt “Mắt thâm sắp ngang cơ với quốc bảo luôn rồi.”
Cái kiểu quan tâm người khác này của hắn không đáng yêu chút nào.
Tôi cầm ly cười, vừa định nhấp một ngụm thì tay tự nhiên run lên.
m thanh chóe tai vang lên, mảnh sứ rơi vãi đầy trên mặt đất, sữa ấm bắn tung tóe lên mu bàn chân, làm một đống lộn xộn trên mặt đất.
Trong tay bỗng trống rỗng, tôi rũ mắt, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt đất.
Lục Cẩn Huyền lập tức lấy chổi và cây lau nhà dọn sạch đống lộn xộn đó.
Hắn xử lý mảnh sứ trên mặt đất xong, thấy tôi vẫn đang đứng thì thúc giục:
“Mau đi rửa đi, sữa dính trên chân không thấy khó chịu à?”
Ta không trả lời hắn, vẫn cứ cúi mặt.
Hắn dùng tay đỡ lấy mặt tôi, cười nói: “Sao mà như đi vào cõi thần tiên……”
Nửa câu sau tắc lại trong cổ họng.
Tôi đoán là hắn đã thấy.
Mặt tôi khó coi đến mức không thể nào khó coi hơn được nữa.
Từ khi tôi trở về nhà của Lục Cẩn Huyền, chỉ hơn mười ngày, tôi đã làm rớt một cái ly, một cái chén, còn suýt ngã cầu thang nhà hắn hai lần.
Như lên một tầng cao mới của xui xẻo.
Sau khi tôi làm vỡ ly, hôm sau Lục Cẩn Huyền cũng làm vỡ ly.
Lúc hắn rót nước thì trượt tay, cái ly cũng vinh quang hy sinh.
Lục Cẩn Huyền tỏ vẻ vô tội: “Xui ghê, để mai anh đi mua ly mới”
Tôi nhìn hắn đặt cái bình nước xuống một cách ổn định, không hiểu sao hắn lại tự nhiên trượt tay được.
Tối về nhà, trên quầy bar đã đặt hai cái ly mới, một cái có hình chú gấu Brown dễ thương và mà một cái có hình chú thỏ Connie đang mỉm cười
Tôi liếc Lục Cẩn Huyền, hắn ho nhẹ một cái: “Một bộ được giảm giá.”
Có đôi khi tôi cảm thấy có gì đó đã thay đổi, lại có đôi khi thì cảm thấy cái gì cũng chưa thay đổi.
Thời gian mài giũa một con người từ ngây thơ đến trưởng thành.
Nhưng người này vẫn giống như thiếu niên nhìn thấy tôi là cười.
Hắn đối xử với tôi rất tốt, trước đây còn nhỏ tuổi không hiểu gì, tôi luôn cho rằng mình cũng đối xử lại với hắn tốt như vậy là được.
Lớn lên mới biết giữa chúng tôi luôn có một khoảng cách.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ người duy nhất thay đổi chỉ có tôi mà thôi.
18
Tôi không muốn so đo với quỷ ấu trĩ.
Người phụ nữ trưởng thành là người phụ nữ tập trung cho sự nghiệp.
Tắm rửa xong, tôi call video với Khương Tích Sương một tiếng, cô ấy muốn hẹn tôi đi ăn.
Tôi nói tôi không có thời gian.
Cô ấy lại bĩu môi, mắng tôi là đồ lạnh lùng.
“Nhóc nghịch thay đổi rồi.”
“Đâu có.”
“Trước kia cậu không đối xử với tớ như vậy.”
Tôi buột miệng: “Thanh danh bên ngoài, có tốt có xấu, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”
(Chắc là một câu nói trendy bên đó, theo tui hiểu thì có nghĩa là: mọi người có thể biết về tiếng xấu của bạn hồi xưa nhưng không biết tiếng tốt của bạn bây giờ)
Mặt Khương Tích Sương không nhịn được, muốn cười nhưng lại dùng sức nhíu mày lại, trông rất hài.
Tôi nhanh chóng chụp màn hình lại dìm hàng cô ấy.
“Không chịu, chắc chắn là cậu có thời gian. Ba chúng ta phải gặp nhau một lần”
Tôi im lặng, Khương Tích Sương nhân cơ hội chơi xấu: “Nói rồi đấy, tớ sẽ thông báo thời gian cho cậu. Tạm biệt.”
Cuộc gọi video bị dừng, tôi thở dài, click mở lịch trong điện thoại, chọn một ngày để xin nghỉ nửa ngày.