Yêu Anh Như Cái Cách Mà Anh Yêu Em

Chương 6



30

Tôi thoải mái ở nhà Khương Tích Sương một tuần, Lục Cẩn Huyền cũng không tới tìm tôi.

Đến thứ sáu, tôi dọn dẹp văn phòng, mang một mớ đồ ra ngoài, vài người tinh mắt thấy vậy thì như mèo ngửi thấy cá.

Lập tức tiến lại hỏi thăm.

“Sơ Cửu, có chuyện gì vậy?”

“Tôi từ chức rồi.”

“Đang êm đẹp sao tự nhiên lại từ chức.”

Người hỏi cũng chẳng nghe ra chút quan tâm nào, đơn thuần chỉ là muốn hóng chuyện.

Tôi nhìn cô ấy, cong miệng.

“Kim chủ nói muốn nuôi tôi luôn.”

Trong mắt cô ấy hiện lên một chút quả nhiên là thế.

“Ôi Sơ Cửu thật là may mắn.”

Tôi đanh mặt, nhanh chóng rời đi đi.

Một lúc sau tôi nghe thấy cô ấy nói với người khác: “Không phải chỉ là được kẻ có tiền thích thôi sao? Bày đặt cái gì chứ”

Đùi đột nhiên mất lực, rầm một cái, đồ trong tay rơi xuống đất, tôi cũng suýt nữa cũng ngã xuống theo.

Bức tượng nhỏ bằng sứ mà trước đây Khương Tích Sương tặng cho tôi vỡ tan tành.

Tôi lúc nào cũng làm hỏng việc.

Ngày cuối cùng ở công ty vẫn phải chật vật, tôi ngồi xổm xuống, tay run run nhặt mấy thứ kia lên.

Bỗng trong tầm mắt trống rỗng xuất hiện một đôi tay, nhanh chóng giúp tôi thu dọn hết mấy thứ lặt vặt, mảnh sứ nhỏ cũng được cô ấy dọn sạch.

Là thực tập sinh mới của công ty.

Rất thích cười, giống y như mặt trời nhỏ.

“Chị Cửu Cửu, chị có khỏe không?”

Tôi nhìn cô ấy, lẩm bẩm trong miệng.

“Hả?”

“Cảm ơn, chị không sao.”

Tôi chống tay vào tường, đứng lên.

“Có thể làm phiền em giúp chị vứt hết mấy cái này hay không?”

“Vứt ạ?”

Cô ấy sửng sốt, có hơi ngạc nhiên.

“Ừ.” Tôi thản nhiên, “Sau này cũng không dùng được.”

“Dạ được.”

Cô ấy gật đầu.

“Cảm ơn em.”

Người tôi vẫn không ổn định, xíu chút nữa lại ngã xuống.

Cô bé lo lắng hỏi: “Hay để em đỡ chị xuống dưới nhé.”

“Vậy cảm ơn em.” Tôi nở một nụ cười “Chị có hơi tụt huyết áp.”

“Không sao ạ!”

Đôi mắt cô bé sáng ngời.

31

Từ chức xong, hôm sau tôi với Khương Tích Sương ra ngoài chơi cả ngày, tối về nhà vẫn còn chưa đã thèm.

Cô ấy phải dọn hành lý, mai sẽ lên máy bay.

Tôi ngồi trên giường, khoanh chân nhìn cô ấy dọn đồ, cũng không mang nhiều đồ lắm, hơn mười phút là đã lấp đầy được vali.

Hồi còn nhỏ, cứ được nghỉ đông hay nghỉ hè là chúng tôi lại về nhà bà chơi chơi suốt một tháng trời.

Đến khi sắp khai giảng, hai đứa lại thắp đèn châu đầu điên cuồng làm bài tập.

Ngày cuối cùng, hai đứa nhỏ vừa khóc vừa dọn đồ, tạm biệt kỳ nghỉ.

Khương Tích Sương ngồi xổm bên vali kiểm tra lại đồ, dáng vẻ khi cụp mắt xuống giống hệt cô bé dưới ngọn đèn dầu năm đó.

Tôi ôm chân, hốc mắt lại căng lên.

“Nhị Cẩu.”

“Hả?”

Cô ấy ngước lên nhìn tôi, khóe miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng.

Tôi hé miệng, có hơi khó khăn.

Hiếm khi nghiêm túc, nói:

“Mong kiếp sau, chúng ta vẫn là chị em tốt.”

Cô sửng sốt một chút rồi nhoẻn miệng cười:

“Tất nhiên rồi!”

32

Chúng tôi lại nói chuyện thâu đêm.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo, mắt cả hai đứa đều đen xì.

Sau đó bắt taxi tới sân bay.

Tôi giúp cô ấy đẩy hành lý vào trong.

Khương Tích Sương lấy vé, vẫn còn thời gian nên hai đứa chúng tôi lại ngồi lên băng ghế ở sân bay, tiếp tục câu chuyện tối qua.

“Khi nào cậu nghỉ phép xong thì tới nhà tớ mà ở, tiền thuê nhà cậu muốn trả bao nhiêu cũng được.”

“Nói sau đi, cậu định đi bao lâu?”

“Chắc tầm hai ba tháng gì đó.” Cô ấy có hơi chưa xác định.

“Ừ, không có tớ ở bên, cậu nhớ tự chăm sóc bản thân đó.”

“?”

Cô ấy duỗi tay nhéo má tôi “Nói sảng cái gì đây, Nhóc Nghịch, hồi giờ ai chăm sóc cho ai hả?”

Tôi bị cô ấy nhéo thì cười đùa, cả hai đứa trêu nhau ầm ĩ cả lên.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, dừng lại bên cạnh chúng tôi: “Tích Sương.”

Tôi thả lòng tay, ngước mắt lên nhìn Lục Cẩn Huyền đã lâu không thấy đang nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Trái tim lại âm ỉ.

Tôi làm như không có chuyện gì rút tay lại, Khương Tích Sương rất tự nhiên: “Cậu đến rồi.”

“Ừ.”

Hai người họ nói với nhau vài câu, ánh mắt Lục Cẩn Huyền vẫn luôn đặt lên người tôi, còn tôi vẫn cụp mắt, thái độ lạnh nhạt.

Khương Tích Sương nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, tớ đi đăng kí đây.”

Tôi đi theo tiễn cô ấy tới tận cửa an ninh.

Cô ấy dừng chân, quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi cười: “Đến đây được rồi, tớ đi nhé”

Ánh mắt tôi rơi trên gương mặt cô ấy, cẩn thận nhìn thật kĩ, cười nói: “Được.”

Khương Tích Sương quay người, kéo vali đi vào trong, bánh xe lăn trên mặt đất để lại một chuỗi âm thanh.

Chỉ còn có năm bước nữa.

Ngay lúc cô ấy sắp sửa bước vào cửa an ninh, tôi đột nhiên cất bước chạy đến.

Mới bước được một bước lớn, chân tôi run lên, chuẩn bị lại tiếp đất thêm lần nữa.

Người phía trước đột nhiên xoay người lại, nhanh chóng ôm tôi vào lòng.

Cái ôm thơm mềm, giọng nói dịu dàng mang ý cười.

“Sao cậu bất cẩn thế?”

Tôi dang tay ôm lấy cô ấy, bờ vai run lên, vùi đầu trên vai cô ấy, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trào ra từng giọt từng giọt, thấm ướt vai áo Khương Tích Sương.

“Khương Tích Sương.”

Tôi gọi cả tên họ cô ấy, nghẹn ngào.

“Cậu phải sống tốt đấy.”

“Nhất định phải sống cho thật tốt.”

33

Khương Tích Sương cười bảo tôi đa sầu đa cảm, có phải là không gặp lại nhau nữa đâu, sao đột nhiên tình cảm lại dâng trào thế.

Tôi khóc nức nở không nói được lời nào.

Cuối cùng cô ấy lại ôm tôi, nói sẽ cố gắng về sớm hơn một chút.

Tôi gật đầu, nhìn bóng dáng cô ấy đi xa dần, cuối cùng biến mất sau cửa an ninh.

Tôi đứng đó một lúc rồi quay người rời đi.

Lục Cẩn Huyền đi theo phía sau, gọi tôi vài tiếng, tôi phớt lờ nhưng cuối cùng vẫn ngã vào vòng tay hắn trước cửa sân bay.

“Cửu Cửu, hôm nay về nhà nhé?”

Hắn ôm tôi, cẩn thận hỏi.

Tôi vùng ra khỏi vòng tay của hắn, đứng bên đường muốn bắt taxi.

“Em đi đâu? Anh đưa em đi.”

Giọng hắn run run, tôi nghe thấy thì trong lòng càng khó chịu, nước mắt lại suýt nữa rơi xuống.

Tôi cắn môi, lúc quay đầu lại ánh mắt đã lạnh nhạt.

“Lục Cẩn Huyền.”

“Anh không hiểu tiếng người à?”

“Tôi nói là chúng ta chia tay đi.”

Sắc mặt hắn càng trắng hơn, ánh mắt có hơi ngẩn ra, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc hắn đã nhanh chóng giấu đi, giả vờ như không nghe thấy, vẫn cố chấp hỏi: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”

Tôi có hơi bực mình, ngoảnh mặt đi, khó chịu nói: “Được, vậy anh đưa tôi đi.”

Tôi muốn quay lại nhà của Khương Tích Sương, vừa lúc bắt xe cũng tốn tiền, có người coi tiền như rác sẵn sàng cho tôi đi nhờ, coi như là tiết kiệm được một số tiền.

34

Lục Cẩn Huyền đưa tôi đến trước cửa nhà Khương Tích Sương, tôi mở cửa, thừa dịp hắn chưa kịp nói gì nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong giây phút khép cửa lại, trong mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng, tôi nhìn thấy rõ ràng.

Chiều tôi dọn dẹp lại nhà cửa, lại liên hệ cho người tới cửa thu nhận quần áo cũ, cho đến khi tôi ngồi trên tàu cao tốc về nhà thì chỉ còn một bọc nhỏ.

Chìa khóa tôi đã gửi lại cho Khương Tích Sương.

Từ sau khi tốt nghiệp, tôi rất ít khi về nhà, chỉ vội vã về ăn Tết mấy ngày, rồi lại vội vã quay lại thành phố đi làm.

Trong nhà chỉ có một mình mẹ.

Năm ba tôi t ự t ử, tôi vừa thi đại học xong.

Ông đã không ở nhà cả nửa tháng trời, chỉ nói là do bận công việc, trước ngày tôi thi đại học, ông chỉ gửi cho tôi một đoạn clip tự quay, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, không phải lo lắng gì cả, ông ấy chờ tôi đề danh trên bảng vàng.

Tôi gọi lại nhưng không thấy nghe máy.

Lúc đó tôi vẫn còn nghĩ, đợi mình thi đại học xong, là có thể đi làm thêm giảm bớt gánh nặng cho gia đình được rồi.

Tôi không sợ thi đại học, bởi vì tôi đã đến đợi thời khắc này ba năm.

Trong lòng tràn đầy tự tin, chỉ chờ đến khi có thư báo trúng tuyển, tôi sẽ khoe với ba mẹ.

Nhưng không ngờ, trước khi thư báo trúng tuyển tới, thì tin dữ của ba đã tới trước.

35

Tôi lại té ngã ở dưới nhà, tay trầy xước rớm cả m á u, được người ta đỡ dậy.

Tôi đứng ở dưới nhà một hồi lâu, đợi cho đến khi đùi dần có lực lại mới lên lầu.

Hàng lang của tiểu khu kiểu cũ ở phía nam có hơi ẩm ướt, tôi nắm chặt lấy tay vịn bám đầy bụi để tránh bị ngã thêm lần nữa.

Đến lúc đứng ở trước cửa nhà, tôi bỗng có hơi bồi hồi.

Tay nâng lên rồi lại hạ xuống, không dám gõ cửa.

Trái tim đập thình thịch.

Năm đó diễn thuyết ở hội nghị cũng không căng thẳng như thế này.

“…… Cửu Cửu?”

Sau lưng vang lên giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, có vẻ như đang thăm dò.

Tôi cứng người, chậm rãi quay lại.

Mẹ tôi đang đứng ở bậc thang dưới, xách theo một cái bịch màu đỏ, có vẻ như là không thể tin được.

Giọng nói của mẹ vẫn dịu dàng như trước, có lẽ đã lâu lắm rồi không được nghe, vừa nghe thấy tôi đã xúc động muốn khóc.

“Mẹ.” Đôi chân đột ngột mất sức khiến tôi không thể bước về phía bà.

Tôi dùng sức chống vào tay vịn, trưng lên một gương mặt tươi cười rạng rỡ “Con về rồi đây.”

36

Ngày đầu tiên về nhà đã bị mẹ tôi đi theo càm ràm suốt cả buổi.

Tôi không hề giữ kẽ nằm sải lai trên ghế sô pha, bà ấy ngồi một bên, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên gương mặt tôi, nói tôi gầy, nhan sắc không còn được như trước, quầng thâm mắt thì nặng trĩu, làn da sần sùi, không có miếng thịt nào.

“Con cứ giống như ba con, cứ công việc vào là không thiết sống nữa.”

Bà cười, ngón tay thô ráp vuốt nhẹ lên gương mặt tôi.

Mẹ tôi được nuông chiều từ bé, lúc gả cho ba tôi cũng chỉ cần hưởng thụ, mềm như bông.

Dù cho ba tôi nhẫn tâm bỏ lại hai mẹ con tôi như thế thì bà cũng chưa từng hận ông ấy.

“Đừng có học ba con đấy, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

“Mẹ chỉ mong cho con bình an thôi, những cái khác không quan trọng.”

Bà cúi đầu, tóc mai rơi xuống, dấu vết của thời gian đã bắt đầu hiện lên, làn da bà đã lấm tấm bụi đời.

Duy chỉ có dịu dàng là vẫn như xưa.

Mẹ đã bắt đầu già rồi.

Trước đây tôi vội vàng chạy tới chạy lui, không dám nhìn bà ấy nhiều, sợ nhìn nhiều sẽ không thể quay lại kiếm tiền được nữa.

Tôi cũng muốn dành nhiều thời gian cho bà ấy.

Sau khi ba đi, bà chỉ còn lại mình tôi.

Nhưng cuộc đời này, khó mà có được cả hai.

Đèn trong phòng khách chiếu lên chói mắt, tôi đưa tay lên che mặt, nước mặt trực trào ra bị tôi ép trở lại.

Giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào: “Con đang được nghỉ phép, vừa hay có thể về nhà mấy ngày.”

“Thật không?”

Mẹ tôi vui như đứa con nít “Vậy ở nhà cho trắng trẻo, mập mạp rồi quay lại.”

“…… Dạ.”

“Con được nghỉ mấy ngày?”

“Hơn mười ngày gì đó.”

“Được được được.”