Lúc cách trường học chỉ còn một đoạn, Diêu Mỹ Nhân không nhịn được mà nhéo eo Thư Mạch, nhẹ nhàng nói: "Thư Mạch, để tôi xuống đi, tôi sẽ tự đi đến trường."
Thư Mạch dừng xe lại: "Sao vậy?"
"Đưa tới đây là được rồi, nếu bị mọi người trong trường bắt gặp sẽ ảnh hưởng không tốt."
Đột nhiên Thư Mạch hỏi cô: "Có phải cậu chán ghét tôi hay không?"
Diêu Mỹ Nhân ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, lập tức dở khóc dở cười: "Không phải."
"Vậy tại sao cậu không cùng tôi đi tới trường?" Thư Mạch nhíu mày, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
"Trường học cấm yêu sớm, chuyện chúng ta không thể để cho người khác biết, nếu như bị thầy giáo phát hiện sẽ rất phiền toái." Diêu Mỹ Nhân nghiêm túc giải thích.
Nghe vậy chân mày Thư Mạch giãn ra, chỉ cần không phải chê cậu là được.
"Được rồi." Quả thật bị phát hiện cũng không tốt, cậu có thể không quan tâm nhưng với con gái thì không được, cậu không thể để cô bị dính những thị phi không hay. Hơn nữa hai người ngồi chung bàn, nghĩ tới điều này đôi mắt Thư Mạch liền phát sáng.
Mười phút sau, khi Diêu Mỹ Nhân bước vào lớp đã thấy Thư Mạch yên vị ngồi vào bàn.
Cô ngồi vào chỗ, nhìn thấy trên bàn có chai sữa bò, đôi môi căng mọng cong liền nở nụ cười thật tươi. Cô không nhịn đươc liếc mắt nhìn Thư Mạch một cái, nam sinh kia đang chăm chú đọc quyển sách trên tay.
"Cảm ơn." Cô thấp giọng nói.
Lúc mới bắt đầu đổi chỗ, mọi người trong lớp đều rất chú ý cặp đôi ngồi cùng bàn Diêu Mỹ Nhân - Thư Mạch. Dù sao một người là hoa khôi của trường, một người thì tính tình cô độc lạnh lùng luôn đứng hạng nhất lớp, không ít nam sinh đều lo lắng Diêu Mỹ Nhân sẽ bị Thư Mạch khi dễ hoặc bắt nạt, cảm thấy oan ức thay cô.
Nhưng sau mấy buổi học, hai đương sự chung sống rất tốt, hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, từ từ mọi người cũng không quá để ý nữa. Dù gì Diêu Mỹ Nhân chính là cô gái xinh đẹp, ai khi dễ thì nhất định là kẻ khốn khiếp.
Thư Mạch chính là kẻ khốn kiếp đó, lúc không ai chú ý ánh mắt lại làm càn liếc nhìn Diêu Mỹ Nhân, làm cho cô gái nhỏ thẹn thùng, mặt đỏ như trái táo.
Lúc này Diêu Mỹ Nhân vừa lúng túng lại xấu hổ, đồng thời lo lắng bị thầy giáo trên bục phát hiện. Cuối cùng cô không chống cự nổi tầm mắt nóng như lửa kia, trợn mắt nhìn người nọ một cái, thừa dịp lúc thầy xoay người lên bảng viết bài, lặng lẽ đưa một tờ giấy cho cậu.
"Tôi không nhịn được." Cậu hạ thấp giọng trả lời. Trước kia cậu cũng chỉ có thể ngồi cách xa, khắc chế bản thân đừng nhìn cô nữa. Nhưng bây giờ với tay là có thể chạm vào cô, trong mũi đều là hương thơm tựa như mùi sữa lại như hương hoa nhàn nhạt, làm sao cậu có thể khống chế bản thân mình?
Nhưng căn bản cậu không muốn khống chế.
Giọng nói trầm thấp truyền vào bên tai Diêu Mỹ Nhân. Đôi mắt hoa đào như được tưới nước vừa long lanh vừa sáng, không dám tin nhìn cậu, sao có thể lộ liễu như vậy?
Biểu lộ kinh ngạc của cô gái vừa đáng yêu vừa ngây ngô, hoàn toàn lấy mất lòng cậu, Thư Mạch hạ mắt cười một tiếng, không tiếp tục đùa giỡn cô nữa.
Nhìn thấy nam sinh dời tầm mắt, nhiệt độ trên mặt Diêu Mỹ Nhân mới hạ bớt mấy phần.
Trong giờ học, thừa dịp Thư Mạch rời chỗ, Vu Hiểu Tuyết hỏi qua Diêu Mỹ Nhân có cảm thụ ra sao khi ngồi chung với Thư Mạch - người đứng nhất lớp. Diêu Mỹ Nhân chỉ cười một tiếng, cũng không dám nói ra đó chính là “hành hạ ngọt ngào”.
Mà cô không nghĩ tới cuộc sống sau này sẽ lĩnh hội trọn vẹn bốn chữ này.
---
Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, mặc dù thầy giáo không có ở đây nhưng trong lớp vẫn rất yên tĩnh, mọi người đều chuyên tâm làm bài tập.
Lúc này Diêu Mỹ Nhân đang nghiêm túc làm bài. Tiếng giấy sột soạt, cây bút lúc lắc linh hoạt, tư thế cầm bút tiêu chuẩn, từng chữ được viết một cách thanh tú đẹp mắt. Làm cho người ta ghen tức hơn là đôi tay như ngọc, mu bàn tay bóng loáng không tỳ vết, ngón tay nhỏ nhắn trăng nõn như tuyết vô cùng đẹp mắt, cùng với màu đen của bút viết tạo thành hai màu trắng đen hài hòa.
Tầm mắt Thư Mạch dừng ở cổ tay cô, chờ đến khi cô gái nhỏ ngừng viết, đột nhiên bắt lấy bàn tay Diêu Mỹ Nhân, đặt dưới bàn học.
"Khốn khiếp! Thực hốn khiếp! Quá là khốn khiếp!" Vạn Tử Khoa vô tình nhìn thấy, trong lòng âm thầm chửi rủa.
Đang lúc nhàm chán không có việc gì làm, cậu ta vốn định xem người từng ngồi cùng bàn với mình chung sống như thế nào với Diêu Mỹ Nhân, không nghĩ tới lại thấy cảnh Thư Mạch mạnh mẽ nắm lấy tay nhỏ bé trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân đặt xuống dưới bàn học. "Hay lắm! Tên nhóc này, mới ngày đầu chuyển chỗ đã bắt nạt con nhà người ta rồi." Đáng tiếc tầm mắt bị hai bàn trên che mất, nếu không cậu ta thật muốn nhìn xem Thư Mạch làm sao lại bắt lấy tay Diêu Mỹ Nhân.
Bên này, sau khi Thư Mạch cầm lấy tay Diêu Mỹ Nhân liền không buông ra, bàn tay to lớn cùng bàn tay trắng nõn đan xen nhau. Cậu nắm có chút chặt, cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, tay Diêu Mỹ Nhân nhỏ bé như bông vải, thật không tưởng được lại mềm và êm như vậy, khác hẳn bàn tay cứng rắn sần sùi của con trai.
Thư Mạch cảm thấy trời sinh ra đôi tay nhỏ bé chính là để yêu thương, nắm trong lòng bàn tay thật thích.
Diêu Mỹ Nhân cảm giác mình sắp điên rồi, cô không nghĩ tới Thư Mạch lại to gan như vậy.
"Buông tay ra!" Cô quay đầu đi, mím mím môi, nhỏ giọng nói. Diêu Mỹ Nhân không dám giãy dụa sợ làm cho những người khác chú ý.
"Tôi nhịn rất lâu rồi, cậu để cho tôi nắm một chút đi!" Đôi mắt đen láy của Thư Mạch thêm mấy phần oan ức: "Không thể sao?"
Trong lòng Diêu Mỹ Nhân run rẩy, lông mi dài khép hờ che đi đôi mắt đen trong suốt, giọng nói thẹn thùng: "Cậu...Cậu không thể như vậy, chúng ta phải chăm chỉ học tập." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ ửng, đè thấp giọng nói: "Thư Mạch, cậu người lớn chút đi có được không?"
"Mỹ Nhân, cho mình mượn vở tiếng Anh của cậu được không?"
Lúc trước Vu Hiểu Tuyết ngồi trước mặt Diêu Mỹ Nhân, sau đổi chỗ lại thành ngồi trước mặt Thư Mạch. Lúc này cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi. Nhưng cô ấy chỉ dám chuyển hướng nhìn về Diêu Mỹ Nhân, không dám nhìn sang Thư Mạch, cô luôn cảm thấy người hạng nhất này quá mức lạnh lùng, làm cho người khác cảm thấy áp lực.
"Hả?" Diêu Mỹ Nhân không kịp đề phòng, vốn là trong lòng hết sức khẩn trương bị làm cho hoảng sợ: "Vở tiếng Anh hả?...Được..được chứ!" Nói xong cô muốn đưa tay lấy quyển vở trong ngăn bàn, lại nhớ tới tay còn đang bị Thư Mạch nắm!
Đối mặt với tầm mắt của Vu Hiểu Tuyết, da đầu Diêu Mỹ Nhân tê dại không biết làm sao, đành phải nhéo ngón tay Thư Mạch, ý muốn cậu buông ra.
Nhưng bàn tay của đối phương vẫn không nhúc nhích.
Cô cấu nhẹ cậu một cái nhưng ngược lại cậu càng nắm chặt hơn. Diêu Mỹ Nhân khó hiểu, cô len lén liếc nhìn cậu.
Giờ phút này cái người da mặt dày kia đang lén lút nắm tay nhỏ bé của cô, một tay kia nghiêm túc lật trang sách trên bàn.
Dường như biết cô gái nhìn lén mình, Thư Mạch nhẹ nhàng vuốt mấy cái trên làn da mịn màng của cô. Bị đốt ngón tay chai sần của cậu miết trên da thịt, thân thể Diêu Mỹ Nhân khẽ run, tựa như trên da có một con kiến nhỏ đang bò.
"Mỹ Nhân, sao mặt cậu đỏ vậy?" Vu Hiểu Tuyết chờ Diêu Mỹ Nhân lấy vở cho mình, không nghĩ tới lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân dần dần đỏ ửng. "Cậu bị sốt sao?", nói xong liền muốn nhích lại gần, đưa tay lên sờ trán cô.
"Hả?" Diêu Mỹ Nhân nhìn thấy Vu Hiểu Tuyết nghiêng người muốn lại gần, sợ cô ấy thấy mình cùng Thư Mạch đang nắm tay nhau, cô đưa tay đỡ trán giải thích: "Không có, chẳng qua mình chỉ...cảm thấy hơi nóng, ừ...chính là như vậy." Cô mím môi cười với Vu Hiểu Tuyết, tỏ ý mình không sao.
"À, không bị gì thì tốt." Vu Hiểu Tuyết nói.
Diêu Mỹ Nhân kinh sợ, lúc sau mới cảm thấy Thư Mạch đã buông lỏng tay mình, cô vội vàng lấy quyển vở tiếng Anh từ trong ngăn kéo ra đưa cho Vu Hiểu Tuyết.
Sau khi Vu Hiểu Tuyết cầm quyển vở, xoay người lên tiếp tục học bài, Diêu Mỹ Nhân trợn mắt nhìn Thư Mạch, không nói hai lời, từ trong ngăn bàn lấy ra một xấp bài thi, chồng thật cao ở giữa bàn, chỉ cần cúi đầu xuống sẽ không thấy được mặt đối phương.
Nhìn ranh giới bản thân mình dựng lên, cô cảm thấy rất hài lòng, cầm bút lên tiếp tục chuyên tâm làm bài.
Mà một bên Thư Mạch biết cô gái nhỏ đang tức giận.
Nhìn đống sách và bài thi chất thành tường cao, cổ họng chợt khô khan, giọng nói khàn khàn: "Cất hết sách đi có được không?"
Diêu Mỹ Nhân vẫn tiếp tục làm bài.
Giọng chàng trai lại thấp thêm mấy phần: "Tôi không thấy được cậu."
Khóe miệng Diêu Mỹ Nhân khẽ nhếch, đây là hiệu quả tôi muốn nha!
Mí mắt Thư Mạch rũ xuống, che đi đôi mắt đen thâm trầm, chợt thấp giọng truyền vào tai Diêu Mỹ Nhân: "Cậu đừng khi dễ tôi như vậy nha...." Giọng nói vô cùng oan ức cùng với gương mặt tuấn tú được che dưới mái tóc, tạo nên hai sắc thái tương phản.
Bút trong tay Diêu Mỹ Nhân ngừng lại một lát, bàn tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác nóng bỏng tê dại khi bị vuốt ve, không nhịn được cắn môi, rốt cuộc là ai khi dễ ai nha!
___________
Sau khi đổi chỗ, Phương Mộng Nhàn rất hài lòng với vị trí ngồi phía sau Lục Hạo Niên.
Trước kia khi còn ở thành phố S, cô muốn tìm cơ hội đến gần cậu ta cũng tương đối khó khăn, không nghĩ tới khi đến thành phố G, trời cao thương xót cho cô một cơ hội tiếp xúc cùng Lục Hạo Niên. Cô phát hiện chuyển trường tới Nhất Trung là đúng, mọi thứ đều rất thuận lợi, duy nhất làm cho cô không vừa ý chính là cô em họ càng ngày càng trở nên xinh đẹp.
Khuôn mặt mang vẻ đẹp mỹ lệ kia khiến người ta ngắm mãi không dời mắt, thật chướng mắt!