Từ thành phố G đến hòn đảo kia phải mất hai tiếng đi xe. Lúc mới bắt đầu, ai cũng phấn khích, sôi nổi, nhưng sau đó, đa phần mọi người đều ngủ hết.
"Cậu có mệt không? Hay là ngủ một xíu đi?" Thư Mạch nhích lại gần Diêu Mỹ Nhân, hỏi nhỏ.
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu. Phong cảnh hai bên đường rất đẹp, cô khá thích thú nên không hề cảm thấy mệt mỏi.
"Mình muốn ngủ."
Chàng trai bên cạnh chợt nói.
Cô quay sang nhìn, "Mệt à?"
"Ừ." Cậu nháy mắt mấy cái, lông mi dài rung rung.
"Hay là tựa vào người mình ngủ chút đi?" Diêu Mỹ Nhân đề nghị.
Thư Mạch gật đầu, vô cùng tán thành với ý kiến này, cậu nhìn về phía bên trái rồi nở nụ cười đắc ý.
Sau đó, cậu đặt đầu lên vai Diêu Mỹ Nhân, vùi đầu vào mái tóc của cô, hít hà hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ tóc.
Diêu Mỹ Nhân đỡ lấy đầu Thư Mạch, dịu dàng nhắc nhở, "Đừng quậy, mau ngủ đi." Cô thấy dở khóc dở cười vì chàng trai bên cạnh cứ cựa quậy như một chú cún con, mái tóc ngắn cọ vào mặt cô, khiến cô thấy buồn buồn.
"Ừ." Thư Mạch nghe lời nhắm hai mắt lại.
Thấy một màn này, Lục Hạo Niên ngồi phía bên trái tỏ ra vô cùng khó chịu, đôi mắt đen cũng lạnh lùng hơn hẳn. Cậu ta vốn dĩ không định tham gia chuyến du lịch lần này, tuy nhiên, hôm trước, khi vô tình thấy tên Diêu Mỹ Nhân trên sách, cậu ta đã quyết định thay đổi ý định.
Nhìn hai người thân mật bên cửa sổ, cậu tự cười bản thân, quả nhiên, cậu không nên đi mới đúng.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ, len lỏi vào trong xe. Diêu Mỹ Nhân nghiêng đầu nhìn Thư Mạch đang ngủ. Bị ánh nắng chiếu vào, chân mày cậu khẽ nhíu lại, bờ môi mỏng thoáng mở ra.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ngủ, bớt lạnh lùng hơn bình thường nhiều, lại còn giống hệt một đứa nhỏ.
Diêu Mỹ Nhân cẩn thận kéo rèm xuống, ngăn ánh sáng chiếu vào trong, xong xuôi, lông mày của chàng trai mới giãn ra.
Dọc đường đi, trên xe rất yên tĩnh.
Gần tới nơi, bởi vì địa hình không được thuận lợi nên chiếc xe lắc lên lắc xuống, khiến mọi người đều tỉnh giấc.
"Mình vừa mới ngủ được một xíu thôi mà." Giọng nói của Thư Mạch khàn khàn, mang theo chút lười biếng.
Thấy cô gái bên cạnh đã bị mình kê đến tê cả tay, mắt cậu mang theo vẻ ảo não, "Sao không gọi mình dậy?" Cậu vốn chỉ muốn dựa vào người cô một lúc, không ngờ lại ngủ quên mất.
Cậu dịu dàng giúp Diêu Mỹ Nhân bóp vai, "Như thế này có thoải mái không? Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừ, được, không sao đâu." Mặt Diêu Mỹ Nhân ửng đỏ, mọi người đều đã tỉnh dậy, cô muốn Thư Mạch dừng tay lại.
"Đến nơi rồi, mọi người kiểm tra lại hành lý, đừng để quên gì trên xe nhé." Lớp trưởng Khương Kiệt nhắc nhở.
Thư Mạch xách đồ rồi đi theo sau, tránh cho Diêu Mỹ Nhân bị người khác va vào.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, lớp trưởng nhanh chân vào trước nhận thẻ phòng.
"Mỹ Nhân, cậu có say xe không?" Sắc mặt của Vu Hiểu Tuyết trắng bệch.
"Mình không. Cậu khó chịu à?"
"Mình khá ổn, chỉ hơi buồn nôn, giờ xuống xe thì hết rồi." Vu Hiểu Tuyết liếc nhìn xung quanh, mọi người đều đã vào khách sạn, "Chúng mình cũng vào đi, chọn một phòng thật đẹp vào. Nếu may mắn, không chừng bọn mình còn có thể chọn được phòng có thể nhìn ra biển."
"Ừ."
Diêu Mỹ Nhân vừa đi vào đã thấy Thư Mạch cầm thẻ phòng đi tới, "Mình lấy giúp cậu rồi."
Đúng lúc đó, Mặc Sĩ Khoa cũng bước đến, "Thư Mạch siêu lắm, vừa rồi tôi đi hỏi tiếp tân mới biết được hai thẻ mà cậu ta lấy đều có thể nhìn ra biển. Đúng là tay thơm."
"Ừ. Thư Mạch rất siêu." Diêu Mỹ Nhân gật đầu đồng ý.
Mặc Sĩ Khoa:...
"Vậy thì tốt quá rồi. Mỹ Nhân, tối nay mình sẽ ngủ cùng với cậu. Bây giờ mình phải ra báo cho lớp trưởng, nếu không cậu ấy sẽ xếp mình vào phòng khác mất." Vu Hiểu Tuyết vội vàng xông lên phía trước.
"Đi, chúng ta lên cất hành lý trước đã."
Phòng của Diêu Mỹ Nhân nằm ở tầng ba, sau khi đọc số phòng mới biết hóa ra phòng Thư Mạch nằm đối diện phòng cô. Thư Mạch hơi cong miệng, có thể thấy được là cậu rất hài lòng với chuyến đi này.
Phòng của cô là phòng đôi, bên trong rất rộng, được trang trí vừa nhã nhặn lại đơn giản. Đứng ở ban công có thể nhìn ra ngoài biển khơi, mặt biển xanh ngắt, từng cơn gió biển thổi đến, phong cảnh thơ mộng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi cất hành lý, Vu Hiểu Tuyết nằm bò trên giường, "Trời ơi!! Thoải mái quá đi. Mình vừa mới hỏi xong, tầng này chỉ có phòng mình là có thể nhìn ra biển, còn lại đều là phòng bình thường, có lẽ mọi người ghen tỵ lắm đấy."
"Ừ, Thư Mạch rất tuyệt vời." Diêu Mỹ Nhân không hề che dấu, thẳng thắn khen ngợi.
"Vâng, vâng, vâng, Thư Mạch nhà cậu là nhất." Vu Hiểu Tuyết đã quen dần với việc Diêu Mỹ Nhân ngày ngày ca ngợi bạn trai, "Mà này, chiều nay đi ra bãi biển, cậu định mặc gì?"
Không đợi Diêu Mỹ Nhân trả lời, cô lại tiếp tục nói: "Mình đã mang theo một bộ đồ bơi, chiều nay sẽ thay để đi bơi. Mỹ Nhân, cậu đi cùng mình đi." Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, "Mình không biết bơi, chỉ biết nghịch nước thôi."
"Tiếc thế!!!"
Buổi chiều, Vu Hiểu Tuyết bắt đầu thay quần áo.
"Mỹ Nhân, xong rồi. Trông có được không?"
Vu Hiểu Tuyết mặc một bộ đồ bơi màu hồng, được buộc dây vô cùng dễ thương.
"Đẹp lắm. Rất hợp với cậu." Diêu Mỹ Nhân khen.
"Ha ha ha, mình cũng thấy thế. Lúc đi mua, vừa nhìn một cái đã ưng bộ này. Mà này, Mỹ Nhân, cậu có mang theo đồ bơi không?"
Diêu Mỹ Nhân lấy từ trong túi ra một bộ quần áo, đó là một chiếc áo bó và quần sóoc, mặt cô đỏ ửng lên, "Mình không mang."
"Trời ơi, buồn thế. Dáng cậu đẹp vậy....." Vừa nói, Vu Hiểu Tuyết vừa nhìn vào chỗ đầy đặn nào đó của Diêu Mỹ Nhân, "Mặc đồ bơi thì ngon lắm."
"Việc gì phải xấu hổ, mình có nói sai đâu. Chẳng lẽ Thư Mạch nhà cậu chưa từng nhắc đến chuyện này sao?"
Nhắc tới cái gì? Nói đến cơ thể đầy đặn của cô á? Bình thường đi học phải mặc đồng phục rộng thùng thình nên nữ sinh nào cũng giống nhau, không quá là khác biệt. Nhưng khi mặc quần áo khác....chênh lệch lại quá rõ ràng.
Một lần, trong lúc hôn, Thư Mạch đã ôm chặt lấy rồi nói "Rất mềm mại", khi ấy cô không hề để ý, sau này nhớ lại, cô chỉ muốn đánh cậu mấy phát.
Thật ra, hồi còn mập mạp, vòng ngực của Diêu Mỹ Nhân không hề nhỏ. Sau khi gầy đi, kích thước chỗ đó vẫn được giữ nguyên, đã vậy cô còn uống nhiều sữa bò nên ngực phát triển hơn hẳn, dẫn đến căng chướng, vì vậy dạo này cô đã uống ít sữa hơn.
"Mình không hiểu cậu đang nói gì." Diêu Mỹ Nhân vội cầm quần áo, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Thay xong quần áo, Diêu Mỹ Nhân bôi kem chống nắng rồi cầm cả lọ kem sang gõ cửa phòng Thư Mạch.
"Cho cậu đấy, mau bôi đi, bên ngoài rất nắng."
Thư Mạch không hề đưa tay ra nhận, lẳng lặng nhìn cô gái đang cầm lọ kem chống nắng trong tay.
Mắt cậu thoáng hiện ý cười: "Mình không bôi, cậu giúp mình đi." Dứt lời, cậu liền kéo cô vào phòng, nhanh tay đóng cửa lại.
Cậu đè cô lên trên cửa rồi dụ dỗ: "Cậu giúp mình bôi nha."
"Mau bỏ ra, bạn cùng phòng của cậu sẽ nhìn thấy đấy." Diêu Mỹ Nhân đẩy đẩy cậu.
"Không đâu. Cậu ấy sang phòng khác rồi."
Diêu Mỹ Nhân mím môi, xem ra là đã có ý đồ từ trước rồi.
Thư Mạch quan sát cô gái trước mặt, cô mặc một chiếc áo bó sát màu vàng nhạt, đường cong từ ngực xuống eo rất hoàn mỹ, bên dưới mặc một chiếc quần sóoc, đôi chân thon thả, thẳng tắp lộ ra, mắt cậu lập tức sáng lên.
Tuy bộ trang phục này khá đơn giản nhưng lại khiến người khác phải thích thú ngắm nhìn.
"Cậu sẽ mặc như thế này ra ngoài? Không còn bộ nào khác sao?"
Diêu Mỹ Nhân hơi ngạc nhiên, "Mình không mang đồ bơi. Không phải cậu không cho mình mặc đồ bơi sao? Lúc này lại đến lượt Thư Mạch bất ngờ, "Ý mình là... Mặc thế này quá hở hang."
"Chẳng lẽ cậu muốn mình mặc quần áo dài tay?" Diêu Mỹ Nhân tức giận trừng mắt nhìn cậu. Rõ ràng cô mặc rất bình thường, không hề có chỗ nào hở hang.
Diêu Mỹ Nhân không hề biết là chiếc áo mình mặc có thể co dãn, lộ ra độ cong mê người ở ngực, khác hẳn so với đồ bơi, nhưng lại nửa kín, nửa hở, vô cùng hấp dẫn.
"Ừ, đúng là mình đã nghĩ vậy." Thư Mạch thành thật trả lời.
Diêu Mỹ Nhân liếc cậu một cái, giơ tay chống hông, "Đứng yên, không được động đậy, mình bắt đầu bôi đây."
Cô bóp kem chống nắng màu trắng ra, chia thành từng đốm nhỏ, rồi bôi lên mặt chàng trai.
"Cậu như một con mèo lớn vậy." Gương mặt đẹp trai bị bôi mấy chấm màu trắng, trông rất dễ thương.
Mắt Thư Mạch lập tức sáng lên, "Grào, mình là mèo lớn ăn thịt người." Vừa nói, cậu vừa cúi đầu xuống cắn lên đôi môi nhỏ nhắn, hóm hỉnh lấy kem chống nắng trên mặt mình bôi lên mặt Diêu Mỹ Nhân, hai khuôn mặt chạm vào nhau, dạt dào tình ý.
Lúc hai người xuống bãi cát, cả lớp đã tập tụ đông đủ.
Trai tài gái sắc ra sân, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Các bạn, nghe mình nói đã." Khương Kiệt hô to để kêu gọi sự chú ý, "Bạn nào không biết bơi, tuyệt đối đừng xuống nước. Bạn nào đã biết bơi, cũng phải chú ý an toàn. 2 tiếng nữa sẽ về đây tập họp, cùng nhau dựng lều. Ok, bây giờ có thể giải tán rồi."
Vừa giải tán, đã có mấy bạn nữ vây quanh Thư Mạch, "Thư Mạch, mình không biết bơi, cậu dạy mình nhé?" Tiếng nói ngọt ngào của một bạn gái xinh đẹp vang lên.
"Mình cũng thế, mình cũng muốn học bơi." Một nữ sinh khác nói.
Thư Mạch vẫn tỏ ra lạnh lùng, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, người toàn bắp thịt săn chắc mạnh mẽ, khác hẳn với mấy nam sinh gầy teo yếu ớt trong lớp. Khuôn mặt đẹp trai đến mê người của cậu khiến đám nữ sinh kiên trì tiếp cận.
"Mình cũng muốn học, có thể dạy mình không?"
Thư Mạch híp mắt, môi mỏng khẽ nhếch lên mang theo chút khinh bỉ: "Cậu đang chắn đường tôi."
Thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, Liêu Cầm đỏ mặt lùi sang một bên.
Thư Mạch không thèm bố thí cho cô ta một ánh mắt nào, đi thẳng về phía Diêu Mỹ Nhân, kéo tay cô rời đi.
"Hình như cậu ấy và Diêu Mỹ Nhân là một đôi!" Có người khó chịu nói.
"Chắc chắn là cậu ấy chỉ thích gương mặt của Diêu Mỹ Nhân thôi." Gương mặt đang đỏ của Liêu Cầm tối sầm xuống.
"Phụt!" Có người bỗng cười thành tiếng.
"Bây giờ, Thư Mạch trở nên đẹp trai, các cậu liền mặt dày bám theo, không hề quan tâm đến việc trước kia đã chê cậu xấu xí thế nào. Công nhận da mặt của các cậu dày thật đấy. Nghe thấy mấy lời bàn tán của các nữ sinh, Mặc Sĩ Khoa liền thấy buồn nôn, "Trời ơi, nếu là con người, thì sao da mặt lại có thể dày đến vậy?" Cậu bỏ lại một câu, ung dung rời đi.
Bên kia, Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch đang đạp lên cát đi về phía trước.
"Chúng mình cứ đi thẳng như thế này sao?" Diêu Mỹ Nhân hỏi, hai người đã đi khá xa rồi, đi đến nơi chỉ có đá lớn, hầu như không có ai cả.
"Cậu biết bơi không?" Ánh mắt Thư Mạch nóng như lửa đốt.
"Không, mình chưa từng học." Diêu Mỹ Nhân lắc đầu.
Cô cứ tưởng tiếp theo cậu sẽ nói sẽ dạy cô bơi, ai ngờ cậu lại nở nụ cười xấu xa, "Ồ, vậy cậu xem mình bơi đi."
Diêu Mỹ Nhân trợn tròn mắt: "..."
Hóa ra, cậu đưa cô đến chỗ ít người này, chỉ là để xem cậu bơi???
Thư Mạch quay lưng về phía cô gái, dùng tay cởi áo xuống.
Diêu Mỹ Nhân bất ngờ nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp được bày ra trước mắt.
Da thịt ở phần lưng của chàng trai không được trắng như mặt, nhưng lại rất khỏe mạnh. Trên lưng, các đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng, xương sống nổi lên ở giữa, kéo dài xuống quần, trông rất quyến rũ.
"Thư... Thư Mạch."
Thư Mạch từ từ quay đầu, khẽ cười một tiếng, sau đó đi xuống biển.
Cậu đi về phía trước, nước biển càng lúc càng cao, đến khi ngập đến thắt lưng, chàng trai mới cúi xuống và bắt đầu bơi.
Diêu Mỹ Nhân tìm một hòn đá vững chắc để ngồi, nghiêm túc nhìn Thư Mạch bơi. Cô đặt hai tay lên đầu gối, nhìn cậu không chớp mắt.
Cậu tựa như một con cá đang bơi trên bầu trời. Nước bao quanh cậu, mỗi khi giơ tay, đường nét trên cánh tay lại nổi lên. Dưới ánh mắt trời, những giọt nước bắn lên lấp lánh, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trước kia, khi nói chuyện với Vu Hiểu Tuyết, cô ấy từng nói, khi chơi bóng rổ, Lục Hạo Niên rất sexy, khi ấy, cô đã thắc mắc vì sao lại dùng từ sexy để miêu tả một người con trai, đến tận bây giờ, cô mới hoàn toàn hiểu ra.
Thư Mạch cũng rất sexy.
Khi cậu lên bãi cát, nước chảy dọc theo đường cong của các cơ thịt trước ngực xuống dưới quần. Diêu Mỹ Nhân cảm thấy máu mũi như sắp chảy ra, tim đập nhanh như trống.
Giờ phút này, cô có thể chắc chắn là Thư Mạch đang cố tình quyến rũ cô.