Tạ Thiệu Vân đang nhàn nhã uống trà thì chợt nghe thấy tiếng xe chạy thẳng vào cổng chính.
Bà nghiêng người nói với giúp việc: “Còn không mau mở cửa.”
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên nho nhã gần 50 tuổi mặc âu phục màu xám đậm đi vào.
Theo sau ông là một thiếu niên cao lớn, anh tuấn, khí chất nhã nhặn, bên môi đang treo ý cười châm biếm.
“Diệu Quốc, Tiệp Nhiên, cuối cùng hai người cũng về rồi.” Tạ Thiệu Vân cầm lấy túi đồ trên tay Phó Diệu Quốc, “Ông đã phải vất vả rồi, hôm nay thuận lợi chứ?”
Phó Diệu Quốc ngồi xuống sofa, tháo kính xuống, day day thái dương rồi mới hài lòng mở miệng, “Bản thiết kế của Tiệp Nhiên rất tốt, chỉ cần có nguồn vốn thích hợp là công trình sẽ được thi công.”
Tạ Thiệu Vân gật đầu, khuôn mặt được trang điểm kĩ tràn ngập niềm vui, “Tiệp Nhiên tài giỏi hơn người, ông cứ đợi đến lúc căn nhà bị mọi người đua nhau tranh giành đi.”
Phó Tiệp Nhiên ung dung ngồi một góc, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ.
“Đúng rồi, hình như tháng sau con tham gia cuộc thi quốc tế UIA phải không? Chuẩn bị đến đâu rồi?” Phó Diệu Quốc nghiêng đầu hỏi. Ông thật sự rất hài lòng về đứa con trai ưu tú này.
Mắt Phó Tiệp Nhiên lập tức hiện lên vẻ kiêu ngạo, đuôi lông mày cũng nhếch lên.
“Nếu không có gì ngoại dự đoán thì vị trí quán quân chắc chắn sẽ thuộc về con.”
“Tốt, đúng là con trai của ba có khác, ba sẽ chờ tin tốt từ con.”
Tạ Thiệu Vân nghịch mái tóc mới uốn, “Đến lúc đó mẹ nhất định sẽ xuống bếp nấu cơm rồi chờ con về ăn mừng chiến thắng.”
Phó Tiệp Nhiên gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”
Chỉ trong chốc lát, căn phòng lập tức tràn ngập tiếng cười nói.
Sau khi ba ngày nghỉ kết thúc, cả Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch đều phải về trường.
Buổi tối hôm ấy cậu đưa cô về ký túc xá, “Đi lên nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học đấy.”
“Ừ, cậu cũng vậy, ngủ ngon.” Diêu Mỹ Nhân chào tạm biệt, cố gắng không quan tâm đến ánh mắt quyến luyến, bịn rịn của nam sinh.
Khi thấy Diêu Mỹ Nhân về phòng, trên tay lại cầm theo đồ ăn, mắt Hà Ương và Dương Lê đều sáng lên.
“Mình mua cho các cậu một ít đồ ăn vặt, mau ăn thử đi.” Diêu Mỹ Nhân vừa đặt đồ lên mặt bàn, Hà Ương đã vội vàng mở túi ra, “Vui quá, có cổ vịt, cánh gà tẩm ướp, thịt nướng, ôi, toàn những món bọn mình thích.” Hà Ương không ngừng nuốt nước bọt.
Dương Lê gật đầu hùa theo, “Mấy ngày nay toàn phải ăn cơm quán, ngán không chịu được.”
“Thích thì ăn nhiều vào, mình mua khá nhiều đấy. Chắc tí nữa Đan Quế lên cũng sẽ thích lắm.” Diêu Mỹ Nhân bỏ đồ ăn vào đĩa cho sạch sẽ.
Hà Ương chăm chú nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của Diêu Mỹ Nhân. Không biết nam sinh nào mới xứng với cô đây.
“Mỹ Nhân, cậu không ăn à?”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, “Không, mình vừa mới ăn xong.” Mặt cô bỗng đỏ lên khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Hôm nay cô và Thư Mạch ăn cơm tối với nhau. Vì thấy cô ăn ít nên Thư Mạch đã dùng miệng mớm cho cô từng miếng một. Sau đó, cậu còn liếm môi dụ dỗ, “Canh ngọt quá, lần sau bọn mình lại ăn tiếp nhé.”
Diêu Mỹ Nhân cắn cắn ống mút, từ từ hoàn hồn.
“Ôi, mình mệt chết mất.”
Ngô Đan Quế xách túi lớn túi nhỏ đi vào, sau đó nằm gục xuống ghế thở hổn hển, “Trời ạ, xe buýt đông người đến mức suýt nữa mình đã bị kẹp chết.”
Diêu Mỹ Nhân rót một cốc nước đưa cho cô, “Uống nước đi đã.”
“Mỹ Nhân, cậu tốt quá.” Ngô Đan Quế nhận lấy rồi tu một hơi, “Hazzz, thật thoải mái.”
“Sao cậu mang nhiều đồ thế?” Hà Ương trợn tròn mắt nhìn đống hành lý trên mặt đất. Không phải mới về có ba ngày thôi ư?
“Đây là đặc sản ở quê mình, cũng là lương thực của mình trong tuần tới.”
Hà Ương nhéo hai má phúng phính của cô, “Cậu lại không biết kiềm chế cái mồm rồi, toàn thịt là thịt, ha ha…” Ý còn lại không cần nói cũng biết.
Ngô Đan Quế đáp lại: “Ăn xong mới có sức để giảm béo chứ!!!!!”Diêu Mỹ Nhân vừa uống sữa vừa nhìn hai người cãi nhau, cuộc sống ở ký túc xá cũng thú vị mà.
Hôm sau chính là ngày đầu tiên đi học.
Tiết đầu tiên các khoa đều học trong giảng đường lớn để làm quen với nhau.
“Xin chào mọi người, mình là Diêu Mỹ Nhân đến từ khoa máy tính.”
Diêu Mỹ Nhân vừa nói xong, bên dưới lập tức vỗ tay. Bởi vì khoa máy tính chỉ có hai nữ sinh, cả hai lại đều xinh xắn nên ai cũng vô cùng phấn khởi.
“Giọng nói dịu dàng quá.”
“Cậu nói xem, sao da cậu ấy lại trắng vậy nhỉ?”
“Hình như còn đẹp hơn hẳn hoa khôi của các khoa khác!”
…….
Diêu Mỹ Nhân cũng nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người xung quanh. Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ để ý, tuy nhiên bây giờ do đã quen và trưởng thành nên cô cũng không quan tâm đến lời nói của người khác.
Giữa trưa, cô xuống căn tin ăn với các bạn cùng phòng.
Trường học có hai căn tin nằm ở hai hướng đông tây. Căn tin phía đông nổi tiếng vì nấu ngon, còn căn tin phía tây thì nổi tiếng về độ nhiều.
Mọi người đang xếp hàng dài đằng đẵng ở căn tin phía đông.
“Trời ơi!!! Hôm nay có thịt chua ngọt.”
Cách một biển người mà Ngô Đan Quế chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy món ăn mình yêu thích.
“Không phải sáng nay cậu đã ăn một bát cháo thịt nạc, một phần mì xào, một quả trứng gà và một cái bánh bao thịt sao? Bây giờ cậu vẫn muốn ăn thịt à?” Dương Lê gõ nhẹ vào đầu Ngô Đan Quế đang vươn về phía trước.
“Muốn, muốn….” Cô gật mạnh, sau đó giơ một ngón tay ra, “Đi học mệt quá nên mình cạn năng lượng rồi, giờ phải ăn một phần mới được.”
Dương Lê, Hà Ương, Diêu Mỹ Nhân đều im lặng.
Diêu Mỹ Nhân lấy một ít dưa xào trứng, thịt bò xào và rau trộn, sau đó cầm khay đi đến bàn ăn.
Cô không hề hay biết, chỉ vài phút ngắn ngủi như vậy nhưng cũng có không ít người nhìn cô.
“Mình có thể ngồi đây được không?” Một nam sinh đỏ mặt hỏi.
“Ngại quá, chỗ này đã có người ngồi rồi.” Hà Ương lại mở miệng từ chối.Ngô Đan Quế nuốt thịt vào trong miệng rồi than thở: “Nãy giờ phải đuổi bao nhiêu ruồi bọ rồi?”
“Nói linh tinh gì thế? Cậu tưởng Mỹ Nhân là thịt thúi hấp dẫn ruồi bọ ư?” Hà Ương liếc một cái, “Phải so sánh với mật ong, Mỹ Nhân chính là đóa hoa mà đám con trai muốn lấy mật!”
“Hừ, cũng không khác nhau mấy, dù sao nghĩa cũng như vậy.” Ngô Đan Quế bĩu môi.
Dương Lê dở khóc dở cười lắc đầu.
Trong mắt người khác, chương trình đào tạo của khoa máy tính vừa nhàm chán lại nhạt nhẽo, tuy nhiên Diêu Mỹ Nhân và Dương Lê lại đều cảm thấy thú vị.
Lại một tuần nữa trôi qua, cô đã từ từ quen với nếp sống đại học. Dạo gần đây do mải chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới nên Thư Mạch khá bận rộn, vì vậy họ chỉ có thể tranh thủ gặp nhau vào buổi tối.
Thứ bảy là sinh nhật của Dương Lê, mọi người đều thống nhất ra ngoài ăn cơm.
“Lê Lê, vì cậu mà mình đã rút hết vốn liếng.” Ngô Đan Quế chỉnh lại váy, ném cho Dương Lê một ánh mắt quyến rũ, “Đã lâu rồi mình không mặc váy.”
“Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé!!!” Dương Lê cười, hai má hiện lên một lúm đồng tiền đáng yêu.
“Ha ha, mọi người đều là bạn cùng phòng, không cần khách sáo đâu.”
___________
Hoàng Viên là một tiệm cơm Quảng Đông, xung quanh sạch sẽ ngăn nắp, rộng rãi thoáng mát, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì đến từ sớm nên bốn người đều không cần xếp hàng.
“Nghe nói ở đây có món bì lợn vàng giòn rất nổi tiếng, lát nữa chúng mình gọi một suất đi.” Ngô Đan Quế tỏ ra lành nghề.
“Ok luôn.” Hà Ương gật đầu đồng tình.
Bốn nữ sinh gọi tám món, do có Ngô Đan Quế dạ dày siêu to và Hà Ương có tài ăn uống nên họ không phải lo đến vấn đề ăn không hết.
Diêu Mỹ Nhân vào phòng vệ sinh rửa tay, vừa ra ngoài liền nghe thấy có người gọi.
“Bạn học Diêu.”
Cô xoay người lại chào bạn nam cùng lớp.
Phạm Cảnh Nghiệp vui mừng hỏi, “Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn cơm hả?”
“Ừ.” Diêu Mỹ Nhân gật đầu.
Phó Tiệp Nhiên vốn đang đứng cạnh Phạm Cảnh Nghiệp bấm điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói êm tai, cậu ta không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Cô gái trước mặt có khuôn mặt vừa đơn thuần lại quyến rũ như viên ngọc sáng, mái tóc đen nhánh thả ở sau lưng, người mặc áo sơ mi trắng và quần jean.
Phó Tiệp Nhiên ấn tắt màn hình điện thoại theo bản năng.
“Chờ chút.”
Diêu Mỹ Nhân định xoay người rời đi thì Phạm Cảnh Nghiệp lại vội vàng gọi cô lại, mãi mới có cơ hội gặp được nữ thần, cậu nhất định phải bắt lấy cơ hội.
“Có chuyện gì không?” Diêu Mỹ Nhân bình tĩnh lên tiếng.
Bị Diêu Mỹ Nhân nhìn chằm chằm, mặt Phạm Cảnh Nghiệp bỗng đỏ lên, “Không, mình chỉ…Chỉ muốn hỏi cậu ăn cơm chưa, nếu chưa thì có thể ăn cùng mình.”
“Tôi vừa ăn xong, tôi đến đây với bạn cùng phòng.” Diêu Mỹ Nhân nói tiếp, “Họ đang đợi tôi, có gì nói chuyện sau, hẹn gặp lại.” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Phạm Cạnh Nghiệp nhìn chằm chằm bóng lưng Diêu Mỹ Nhân rồi nói với người bên cạnh, “Đi thôi.”
Phó Tiệp Nhiên tò mò hỏi: “Cậu ấy là ai?”
“Diêu Mỹ Nhân, người đẹp như tên, cậu ấy là hoa khôi của khoa máy tính bọn mình.”
Phó Tiệp Nhiên hứng thú thốt lên, “Ồ? Vậy mà lại học khoa máy tính?”
“Đúng vậy, cậu ấy chính là bảo bối của khoa mình đấy.” Phạm Cạnh Nghiệp say sưa kể về nữ thần của mình, “Hình như cậu ấy vẫn chưa có bạn trai, không biết nếu cố gắng thì mình có cơ hội không.”
Phó Tiệp Nhiên đút hai tay vào trong túi quần, im lặng không nói gì thêm.