Khu vực này tương đối khép kín, các nhà cách nhau khá xa, cộng với việc quanh nhà trồng nhiều cây xanh nên cho dù có đứng ở tầng 2 thì cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ mê người nửa đậy nửa che của cô.
Thời tiết vốn nóng bức nên Diêu Mỹ Nhân chỉ mặc áo lót trắng và quần jean mỏng. Tuy nhiên giờ phút này, phong cách ăn mặc của cô không những không giảm được nhiệt mà còn tăng thêm vài phần nóng bỏng.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Thư Mạch qua lớp áo sơ mi trắng, bắp đùi trắng nõn quấn quanh hông cậu.
“Cậu nói gì cơ?” Cậu dùng lực ôm Diêu Mỹ Nhân vào lòng, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
Diêu Mỹ Nhân quay đầu đi vì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng như lửa đốt của đối phương, “Không có gì.”
Thấy đôi tai ngày càng đỏ lên của cô gái, mắt Thư Mạch hiện lên ý cười nhưng lúc mở miệng vẫn cố tỏ ra đáng thương, “Chúng ta xa nhau lâu lắm rồi, vậy mà cậu lại không nhớ mình, cũng không muốn nói gì với mình.”
Dưới ánh nhìn của Diêu Mỹ Nhân, chàng trai mím chặt môi, mắt phảng phất hơi nước, dáng vẻ như muốn được vuốt ve, muốn được yêu thương.
Thấy ánh mắt khao khát của Thư Mạch, lòng Diêu Mỹ Nhân lập tức mềm như nước. Hơn nữa, cô….cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.
Nghĩ đến đây, cô liền vòng hai tay lên cổ Thư Mạch, giọng nói trở nên dịu dàng và ngọt ngào chưa từng có, “Vào đi.”
Toàn thân Thư Mạch căng cứng lại, vui mừng đến quá nhanh làm cậu khá ngạc nhiên. Cậu ngoan ngoãn đáp lại, “Bảo bối, mình xin tuân lệnh.”
Phòng ngủ được bài trí vô cùng đơn giản và nhã nhặn. Gió thổi qua khiến rèm lụa tung bay, bầu không khí trong phòng càng thêm mờ ám.
Diêu Mỹ Nhân bị Thư Mạch đặt lên trên giường chỉ trong nháy mắt, tay vô tình chạm vào chiếc ga trải giường lót phía dưới. Rõ ràng sáng nay mới thay, không ngờ bây giờ đã phải dùng rồi.
Thư Mạch vùi mình vào cơ thể mềm mại như bông, thoải mái đến mức không nói lên lời.
“Sao thế, lại xấu hổ à?” Cậu cúi đầu nhìn cô gái đang lấy hai tay che mặt, sau đó bật cười thành tiếng rồi kéo tay cô xuống.
Nụ cười chúm chím như nụ hoa nở mỗi sớm mai bỗng cụp xuống khiến Thư Mạch hoảng sợ, “Đang vui vẻ, sao lại khóc?”
Mắt cô gái bên dưới đỏ ửng, nước mắt đọng lại trên hàng mi đen nhánh, dáng vẻ đáng thương này khiến người khác rất đau lòng.
Thấy cô khóc không một tiếng động, trái tim Thư Mạch dường như bị bóp chặt lại, cậu giúp cô lau nước mắt, “Ngoan, đừng sợ, bọn mình không làm nữa.”
Cậu hốt hoảng dỗ dành, “Đừng khóc, mình không đụng vào cậu nữa, đừng sợ…” Nói xong, cậu lập tức đứng dậy, rời khỏi cơ thể bé nhỏ của cô.
Lúc này, Diêu Mỹ Nhân đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy cổ cậu, sau đó ngậm lấy đôi môi mỏng đang nhếch lên dưới sự ngạc nhiên của cậu. Chiếc miệng lăng giác [*] vừa hấp dẫn lại mê người của Thư Mạch thật sự rất đẹp mắt.
[*] Miệng lăng giác có đường viền môi rõ ràng, khóe miệng hướng lên trên, góc cạnh, vạch ngang của miệng khá dài và đường nhân trung khá sâu, hai viền nhân trung hơi lồi lên.
Cô nhẹ nhàng liếm khắp môi đối phương.
“Tiểu Mạch…”
Thư Mạch vốn đang bị cô gái khóc nhè dọa sợ, đã vậy bây giờ còn phải chịu khiêu khích chí mạng nên đầu óc cậu liền trở nên mơ hồ.
Trái tim Thư Mạch đang vô cùng sợ hãi.
“Đừng động đậy!”
Cô gái phía dưới không ngừng dí sát cơ thể và liếm mút người chàng tai, thấy vậy, cậu vội vàng quát, “Ngoan, đừng động đậy, nếu không mình sẽ làm thật đấy….”Diêu Mỹ Nhân biết Thư Mạch đang hiểu lầm. Thật ra cô khóc là vì nhớ đến chuyện hồi bé của cậu nên mới không thể kiềm chế nổi.
Cô chủ động dâng đầu lưỡi vào trong miệng cậu rồi thầm thì: “Mình muốn….”
Muốn thương cậu, muốn trao thân cho cậu.
___________
Ánh mặt trời chiếu vào phòng xuyên qua rèm lụa trắng tạo thành một hình ảnh vô cùng chói mắt.
Tấm chăn mỏng không thể che giấu được bóng người quyến rũ, mê người trên giường. Diêu Mỹ Nhân đang ngủ, hai mắt nhắm lại, có lẽ do tư thế nằm nên những vệt đỏ xanh ở bắp đùi và vai đều lộ ra rõ nét.
Diêu Mỹ Nhân tỉnh giấc vì đói bụng, sau khi ngửi thấy mùi thức ăn, cô từ từ mở mắt. Vừa định đứng dậy thì cơn đau bỗng truyền đến, lúc này cô mới sửng sốt nhớ lại những chuyện tối qua đã xảy ra.
Cơ thể cháy bỏng, mồ hôi tuôn như mưa, không ngừng thở dốc….Chàng trai ấy xin cô hết lần này đến lần khác, mãi vẫn không đủ. Tất cả như một thước phim được chiếu lại bằng chính cơ thể nõn nà của cô.
Chân Diêu Mỹ Nhân mềm nhũn ra, vừa đặt xuống đất đã suýt ngã xuống….Thư Mạch không còn cưng chiều cô nữa rồi.
Diêu Mỹ Nhân cố chịu đựng cảm giác tê nhức ở chân, lết đến tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
“Cậu dậy rồi à?” Thư Mạch vừa mang bữa sang lên phòng liền nhìn thấy cô. Cậu đặt bữa sáng xuống, hớn hở hỏi: “Sao rồi?”
Diêu Mỹ Nhân hoảng hốt nhìn bóng người cao ngất trước mắt, giọng nói cậu khàn khàn như lưu lại dư vị tối qua, “Sao gì cơ?”
Đôi mắt đen nhánh của Thư Mạch chứa đầy ý cưới, “Mình nghĩ mình đã hỏi rất rõ rồi, cậu thấy hôm qua kỹ thuật của mình thế nào?”
“Thư! Mạch!”
Diêu Mỹ Nhân thẹn đến mức những đầu ngón chân giấu ở gầm bàn cũng nhếch lên.
Làm như không biết cô gái bên cạnh đang xấu hổ, cậu tiếp tục nói: “Cậu sướng đến mức ngất đi, mình nghĩ, kỹ thuật của mình khá tốt.” Lúc mới bắt đầu cậu phải làm mọi thứ theo bản năng của một thằng đàn ông, dù sao đây cũng là lần đầu tiên, thời gian ngắn cũng là bình thường. Tuy nhiên sau đó cô lại rên rỉ hưởng thụ.
“Hai chúng ta sinh ra để dành cho nhau.”“Cậu im đi!”
Diêu Mỹ Nhân cầm chiếc gối ôm bên cạnh ném về phía người đang trêu ghẹo mình, tốt nhất cậu đừng nhắc đến những việc khiến cô ngại đến mức muốn đào lỗ để chui xuống.
Lúc ăn bữa sáng, Thư Mạch tận tình phục vụ Diêu Mỹ Nhân, “Mình đã tìm hiểu rồi, cháo táo đỏ nấu với cẩu kỷ tử có thể giúp bổ máu, cậu nên ăn nhiều vào.” Cậu múc cho cô nửa bát, “Trong bếp vẫn còn một nồi nữa, trưa sẽ uống tiếp.”
Diêu Mỹ Nhân nhận bát, thổi mấy cái rồi uống, vừa uống vừa hỏi sao lại cần phải bổ máu.
Thư Mạch nhìn về phía cô bằng ánh mắt nóng bỏng, “Tối qua mình đã khiến cậu mất nhiều máu, vì vậy dĩ nhiên hôm nay mình phải bù lại.”
Diêu Mỹ Nhân ngoan ngoãn uống cháo mà không đáp lại. Có lẽ do tâm trạng tốt nên hôm nay Thư Mạch đã nói rất nhiều.
Trong phòng ăn yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng mới có vài tiếng nhỏ vang lên.
Thư Mạch lẳng lặng quan sát gò má trắng nõn, đôi chân thon dài tít tắp rồi nhớ lại tối qua cô đã gác hai chân lên bả vai cậu và không ngừng rên rỉ.
“Cậu ăn no chưa?”
Thấy Diêu Mỹ Nhân đặt thìa xuống, cậu hỏi.
“Mình no rồi.” Khả năng nấu nướng của Thư Mạch thực sự rất tốt, lần nào cô cũng ăn rất nhiều. Vì đói nên vừa rồi cô đã uống tận hai chén cháo mới no.
Thư Mạch xích lại gần cô, “Cậu ăn no rồi thì giờ đến lượt mình.”
Cậu dùng kiểu ôm công chúa bế cô từ ghế lên, sau đó bước nhanh về phòng ngủ. Chỉ có trời mới biết nãy giờ cậu đã phải cố gắng kiềm chế thế nào. Vậy mà cô lại ăn mặc mỏng manh, cười ngọt ngào, ép tất cả kiềm chế dựng thẳng lên.
“Thư Mạch, cậu muốn làm gì?” Diêu Mỹ Nhân giãy giụa.
“Bảo bối, mình mà nói thì cậu lại xấu hổ đấy.”
Nói rõ như vậy mà còn không hiểu thì IQ quá thấp, Diêu Mỹ Nhân lập tức từ chối, “Mình không muốn.”
“Ngoan, ai bảo mới sáng sớm mà cậu đã mặc như vậy để quyến rũ mình.” Thư Mạch đùn đẩy trách nhiệm.
Do tối qua ham muốn của ai đó nhiều, dẫn đến bên dưới vừa rát vừa đau nên cô mới mặc váy để tránh đụng đến. Diêu Mỹ Nhân hận đến ngứa răng, cắn thẳng lên vai cậu.
Lúc quay lại trường đã là ba ngày sau.
Trải qua ba ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại “vận động”, cuối cùng Thư Mạch cũng đồng ý thả người.
Diêu Mỹ Nhân bước vào phòng, bên trong chỉ có mình Ngô Đan Quế, một tay cầm tiểu thuyết đọc chăm chú, tay còn lại thì lấy khoai tây trong gói bỏ vào miệng.
“Đan Quế, sao chỉ có mình cậu thế?”
“À, Hà Ương đi tham gia hoạt động tập thể, Dương Lê thì đi tìm anh của cậu ấy để bàn vài chuyện.” Ngô Đan Quế để quyển sách trên tay xuống rồi quay đầu nhìn Diêu Mỹ Nhân.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào đối phương bằng vẻ mặt kì quái, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Mỹ Nhân này, sao…sao mình lại thấy cậu không giống trước?”
Diêu Mỹ Nhân uống một ngụm nước, thắc mắc, “Gì cơ?”
“Không có gì.” Ngô Đan Quế nhìn thêm vài lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy Diêu Mỹ Nhân có gì đó thay đổi. Cô ấy không biết phải dùng từ nào để hình dung nên đã cầm sách lên đọc. Khi nhìn thấy từ đó trong sách, cô mới ngỡ ngàng….Đúng rồi, Diêu Mỹ Nhân đã quyến rũ hơn trước nhiều.