Phó Tiệp Nhiên bình tĩnh nhìn cô rồi gọi lại lần nữa, “Mỹ Nhân.”
“Bạn Phó.” Diêu Mỹ Nhân nhíu mày, cố gắng đè sự chán ghét xuống đáy lòng. Sau khi nghe Mạnh Nghiên kể chuyện, sự vô cảm đối với Phó Tiệp Nhiên dần chuyển sang căm ghét, cô ghét tất cả những người đã từng bắt nạt Thư Mạch.
Phó Tiệp Nhiên muốn tới gần cô nhưng vừa bước lên bậc, chân liền lảo đảo, ngã thẳng vào người Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân vội né sang một bên để tránh thân thể cao lớn đổ xuống.
Phó Tiệp Nhiên ngã nhào về phía trước, hai tay phải chống vào bồn rửa thì mới có thể đứng vững. Cậu ta quay đầu cười áy náy với Diêu Mỹ Nhân, “Xin lỗi, suýt nữa đã va vào cậu.”
Diêu Mỹ Nhân thật sự không muốn nói chuyện nên đã quay người đi ra ngoài.
“Chờ chút.” Phó Tiệp Nhiên gọi cô lại.
Diêu Mỹ Nhân không hề nghe theo, tiếp tục bước ra.
Thấy bóng lưng lạnh lùng khi xoay người rời đi của cô, Phó Tiệp Nhiên liền tiến lên kéo tay Diêu Mỹ Nhân lại, tức giận nói: “Mình nói chờ chút, cậu không nghe thấy sao.”
“Cậu muốn làm gì, buông tay ra!” Diêu Mỹ Nhân vùng vẫy.
“Buông tay ra!” Diêu Mỹ Nhân bắt đầu cảm thấy phiền phức, cả người bực tức, khó chịu.
“Nghe mình, lát nữa mình sẽ để cậu đi…”
Trong phòng KTV, nhóm Trịnh Thiệu Khôn đang rót rượu liên tục cho Thư Mạch uống. Bình thường Thư Mạch suốt ngày chặn họng các bạn cùng phòng kí túc xá, mãi đến hôm nay họ mới có cơ hội để trả thù.
Uống hết ly này sang ly khác nhưng Thư Mạch không hề có biểu hiện bị say, cậu liếc nhìn Lâm Tinh Trình đang rót rượu rồi nói: “Đủ rồi, không uống nữa.” Tối nay cậu còn phải “chăm sóc” Diêu Mỹ Nhân, ngu gì mà nghe họ uống nhiều rượu!!!
Cậu rút điện thoại ra nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên, “Mỹ Nhân vẫn chưa về, tôi ra xem sao.”
“Ôi trời!!! Đúng là người có bạn gái có khác, bạn gái mới đi mà đã không chịu nổi rồi.”
Thư Mạch bỏ ngoài tai lời trêu chọc của Lâm Tinh Trình, đi thẳng ra ngoài.
“Phó Tiệp Nhiên, cậu muốn làm gì!” Diêu Mỹ Nhân tức giận đến mức lớn tiếng.
Phó Tiệp Nhiên kéo người trước mặt vào ngực, vừa chạm vào da thịt của cô, cậu ta lập tức nhận ra da cô vừa trắng nõn, mịn màng vừa mang theo mùi hương nhàn nhạt, hấp dẫn.
“Mỹ Nhân, cậu có biết không, ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu, mình đã nhớ mãi không quên.” Phó Tiệp Nhiên ôm chặt cô gái đang giãy giụa lại, “Người cậu chọn phải là mình, Thư Mạch thì có gì tốt, chẳng qua cũng chỉ là thứ tha du bình [*].”
[*] Tha du bình: Xét về nghĩa bóng, thì tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Phó Tiệp Nhiên, Diêu Mỹ Nhân biết là cậu ta đã say nên càng giãy giụa mạnh hơn, “Trong mắt tôi, Thư Mạch là tốt nhất, cậu vĩnh viễn không thể bằng cậu ấy.”
“Ồ, mình đang nghĩ xem mình kém Thư Mạch ở chỗ nào.” Phó Tiệp Nhiên giận dữ cười lớn rồi cúi đầu hôn cô.
“Khốn nạn!”
Thư Mạch chạy tới nơi thì thấy Diêu Mỹ Nhân đang giãy giụa vì bị Phó Tiệp Nhiên ôm. Cậu xông lên tặng cho Phó Tiệp Nhiên một cú đấm khiến cậu ta loạng choạng lùi về sau.Thư Mạch kéo Diêu Mỹ Nhân vào trong ngực, sau đó cúi đầu nhìn một cái, thấy cần cổ trắng nõn có một dấu răng đỏ, mắt cậu lập tức hiện lên lửa đỏ.
Sau khi đứng vững lại, Phó Tiệp Nhiên ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Thư Mạch, cậu ta cười nói: “Mỹ Nhân quả nhiên rất tuyệt.” Nói xong, cậu ta lại liếm môi tựa như vừa được nếm thử mỹ vị, “Đúng là không uổng công tao ngày đêm mong nhớ.”
Mắt Thư Mạch tối xuống, khiến người xung quanh cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cậu kéo Diêu Mỹ Nhân ra sau rồi đi về phía Phó Tiệp Nhiên, đá thẳng vào bụng đối phương khiến cậu ta phải kêu lên và ngã nhào xuống đất.
“Thư Mạch, mày dám đánh tao?”
Phó Tiệp Nhiên ôm bụng, tức giận đứng lên.
Mắt Thư Mạch tỏa ra sương lạnh, cậu bước từng bước về phía trước, “Tao đánh mày đấy.” Nói xong lại vung thêm một cú đấm nữa.
Phó Tiệp Nhiên đưa tay ra chắn nhưng lại bị Thư Mạch bắt bài nên bụng lại phải tiếp tục ăn thêm mấy phát nữa, “Cho dù mày có đánh tao thì cũng không thể thay đổi được việc Diêu Mỹ Nhân đã bị tao chạm vào.”
Phó Tiệp Nhiên gầy yếu chắc chắn không thể chống lại cơn giận dữ của Thư Mạch, ngoài miệng thì coi thường, nhưng lòng lại biết rõ đối phương sẽ bị đau ở đâu nếu mình châm ngòi, “Mày không thấy dấu vết của tao trên người cậu ấy à?”
Thư Mạch dùng sức bắt lấy Phó Tiệp Nhiên, liều mạng dồn cậu ta vào chỗ chết.
Diêu Mỹ Nhân hoảng sợ nhìn Thư Mạch mất đi lý trí, điên dại đấm Phó Tiệp Nhiên, cô tiến lên cản lại, “Thư Mạch, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Thư Mạch dường như không nghe thấy gì, mắt hằn lên tơ máu.
“Thư Mạch, từ nhỏ mày đã độc ác rồi, nếu có bản lĩnh….thì đánh chết tao đi, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày…”
Phó Tiệp Nhiên khạc ra một bụng máu, những cú đấm vươn đến càng lúc càng mạnh hơn.
“Thư Mạch, không được.” Diêu Mỹ Nhân nhìn thấy Thư Mạch đè Phó Tiệp Nhiên lên tường rồi liên tục đấm đá.
“Aaaa!” Phó Tiệp Nhiên đập đầu vào tường trắng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thư Mạch vẫn không chịu dừng tay lại, Diêu Mỹ Nhân vội nắm lấy tay cậu, “Không được….”Thấy đôi mắt đỏ ngầu, tràn ngập sương lạnh của chàng trai, nước mắt Diêu Mỹ Nhân liền rơi xuống.
Thư Mạch của cô…mất hết lý trí rồi.
Thư Mạch hất Diêu Mỹ Nhân ra, khiến cô lảo đảo lùi về sau. Cậu tiếp tục đập đầu Phó Tiệp Nhiên vào tường, máu không ngừng tuôn ra.
“Thư Mạch!”
Nước mắt lăn xuống càng lúc càng nhanh, cô biết Thư Mạch phát bệnh rồi.
Diêu Mỹ Nhân liều mình ôm eo Thư Mạch, “Thư Mạch, nhìn mình đi, Thư Mạch, Thư Mạch…”
Khi nhóm Lâm Tinh Trình đến tìm người thì thấy Phó Tiệp Nhiên nằm dưới đất, người chảy đầy máu, còn Diêu Mỹ Nhân đang ôm Thư Mạch khóc lớn, rõ ràng vừa rồi đã xảy ra chuyện lớn.
Đến tận nửa đêm họ mới về nhà.
Diêu Mỹ Nhân lấy một chậu nước, thấm ướt khăn lông, sau đó nhẹ nhàng lau mặt và lau vết máu trên tay Thư Mạch.
Thư Mạch nằm yên một chỗ, ngoan ngoãn nghe theo lời Diêu Mỹ Nhân.
Khi chạm vào vết thương ở khóe miệng, bắp thịt ở tay khẽ co rút, môi bỗng mím chặt lại.
Một lúc lâu sau, Diêu Mỹ Nhân mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà.
“Thư Mạch.” Cô mở miệng, giọng nói vẫn ôn hòa, dịu dàng như nước.
Thư Mạch nhìn cô.
“Sau này đừng đánh nhau nữa.”
Thư Mạch không nói gì, mặt vô cùng quật cường.
Thấy đôi mắt đen dần có hồn hơn, nỗi đau trong ngực Diêu Mỹ Nhân cũng vơi dần đi, “Mình sợ.”
Cô sợ nhìn thấy Thư Mạch liều mình vì cô.
Thư Mạch vươn đầu ngón tay ra, run rẩy chạm nhẹ vào khóe mắt của cô, “Ừ”
Ngoài hành lang bệnh viện, người tới người lui khá ít.
Đây là lần đầu tiên Diêu Mỹ Nhân nhìn thấy mẹ của Thư Mạch. Xem ra cuộc sống khá vui vẻ nên vẻ ngoài của bà ta vẫn còn rất tươi trẻ.
Tạ Thiệu Vân quan sát cô gái trước mặt, cô chính là nguyên nhân khiến Phó Tiệp Nhiên và Thư Mạch xảy ra tranh chấp, “Cô nói cô là bạn gái Thư Mạch?”
“Đúng vậy.” Diêu Mỹ Nhân gật đầu.
“Cô muốn chúng tôi bỏ qua cho Thư Mạch?” Bà ta nghiêm nghị chất vấn, “Cô biết bác sĩ nói sao không? Tiệp Nhiên bị gãy hai chiếc xương sườn, đầu mất máu, não chấn động, giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.”
Diêu Mỹ Nhân cúi mặt xuống, cô biết Phó Tiệp Nhiên bị thương không nhẹ, không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Tạ Thiệu Vân nhìn Phó Diệu Quốc đang đứng bên cạnh rồi nói ra mấy lời khinh thường: “Thư Mạch cố ý đánh người, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.”