Hứa Nhiên ghé qua tiệm bánh mua một cái bánh kem dâu tây, vị mà Cung Thời An thích ăn nhất. Anh muốn hai người có thể vừa ăn vừa thẳng thắn nói chuyện với nhau, sau đó triệt để chấm dứt chuyện này.
Lúc về đến nhà, Hứa Nhiên cũng không thông báo với Cung Thời An. Nhưng điện trong nhà đều được bật sáng trưng khiến anh có chút bất ngờ. Xem ra Cung Thời An đã về nhà từ sớm, và thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh..
"Thời An?"
Anh thử gọi mấy tiếng, nhưng đều không có ai đáp lại.
Trong phòng khách không có người, nhưng đúng lúc này trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước xả.
Hứa Nhiên nhẹ thở ra một hơi, cầm theo hộp bánh đi vào phòng bếp. Anh định sẽ cắt sẵn bánh thành miếng cho dễ ân nhưng sau đó đã ngay lập tức bị làm cho đứng hình.
Bên trong phòng bếp, nào nến nào hoa, cả một bàn ăn được trang trí được rất đẹp mắt. Hoa hồng rải lên mặt bàn, rải lên sàn, lên kệ bếp, hai bộ dao nĩa được sắp xếp rất gọn gàng, dường như đang chỉ chờ anh trở về. Hứa Nhiên ngạc nhiên đến mức ngây ra như phỗng, rồi rất nhanh lại bị mùi thơm của đồ ăn thu hút sự chú ý.
Anh lại gần muốn nhìn xem hắn đã nấu những món gì thì lập tức bị một giọng nói cắt ngang: "A Nhiên?" Giọng Cung Thời An đầy thảng thốt: "Sao anh đã trở về rồi?"
Hứa Nhiên nhìn Cung Thời An mặc một bộ đồ bình thường ra ngoài, thậm chí tóc còn chưa sấy khô. Vừa nhìn thấy anh, mắt hắn liền mở lớn, tay chân cũng luống cuống: "Anh.. Anh không phải bình thường sáu giờ mới tan ca sao?"
Hứa Nhiên nhìn Cung Thời An một lượt từ trên xuống dưới, nhẹ đánh giá. Nhưng rất nhanh sau đó lại quay đi. Anh vờ như không có chuyện gì đem hộp bánh đặt lên bàn, vừa chuẩn bị đĩa vừa bình thản nói: "Em không phải nói có việc cần nói, kêu anh hôm nay về đây sao? Bây giờ anh về sớm em lại không vui?"
"Không có! Sao em có thể không vui được!" Cung Thời An khẽ mím môi, ấp úng nói: "Nhưng mà anh về bất ngờ như vậy, em thật không kịp chuẩn bị gì.."
"Sao? Em còn muốn chuẩn bị gì nữa? Có bí mật không muốn để người khác biết à?"
Cung Thời An giật mình, vờ như thảng thốt ngẩng đầu lên. Nhưng Hứa Nhiên không nhìn hắn. Anh đang chuyên tâm cắt bánh kem đặt ra đĩa. Cung Thời An nhìn một lúc, buột miệng hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy? Sao anh lại mua bánh kem?"
Hứa Nhiên không nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Không phải em thích bánh dâu tây sao? Mau lại đây ăn thử xem có ngon không."
Cung Thời An nhíu mày, đi từng bước đến chỗ Hứa Nhiên. Đợi hắn đến gần, Hứa Nhiên liền đẩy đĩa bánh đã cắt sẵn đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Em nếm thử xe!"
"Hứa Nhiên!" Cung Thời An bắt lấy cổ tay anh, đẩy mạnh anh đập lưng vào kệ bếp. Hắn hung dữ nhìn anh, hai mày nhíu lại thật chặt: "Anh đang có ý gì đây hả?"
Hứa Nhiên hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn lên: "Không có ý gì cả. Em thả ra đã, bình tĩnh, được không? Có gì từ từ nói."
Cung Thời An có vẻ rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn thả tay anh ra. Hứa Nhiên lập tức ôm cổ tay lui về sau. Anh nhìn Cung Thời An vẫn chưa thu lại cơn giận của mình, bình tĩnh nói: "Hôm nay anh về đây là có chuyện muốn thương lượng với em."
"Chuyện gì? Anh nói đi."
"Anh sẽ dọn ra ngoài ở."
"Cái gì? Anh.."
"Em nghe anh đã nói trước đã." Hứa Nhiên cắt ngang lời hắn, vừa xoa cổ tay vừa khẽ khàng nói: "Em cũng biết, anh thích đàn ông. Chuyện hôm trước xảy ra ít nhiều cũng đã khiến cả anh và em đều bối rối. Nhất là với.. anh. Vậy nên tốt nhất là chúng ta cứ tách ra một khoảng thời gian.. Em nghe anh nói hết đi! Chỉ một khoảng thời gian ngắn, để anh bình ổn lại cảm xúc, sau đó liền có thể đối xử với em như trước. Em cũng muốn vậy, đúng không?"
"Ngắn.. là bao lâu?"
"Anh cũng chưa thể nói chắc được. Nhưng có thể là một vài tháng, tầm đó, hoặc lâu hơn, thật ra anh.."
"Hứa Nhiên." Cung Thời An cắt ngang lời anh, lại đưa tay kéo anh vào lồng giam giữa ngực hắn và tủ bếp, khẽ thì thầm: "Anh có biết vì sao hôm nay em lại gọi anh về không? Còn chuẩn bị.. những thứ như thế này?"
Hứa Nhiên theo lời nói của hắn nhìn một lượt quanh phòng bếp, quả thật anh đang có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu liền thành thật nói: ".. anh không biết."
"A.. ha.. ra là anh không biết.." Cung Thời An khẽ cười một tiếng: "Vậy để em nói cho anh biết."
"Hả? Em.. ư!"
Lời nói phía sau bị kẹt trong cổ họng, Hứa Nhiên mở to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt mình. Trong lòng là tràn ngập không thể tin.
Cung Thời An vậy mà lại.. hôn anh? Hôn.. anh?
Không để cho Hứa Nhiên kịp suy nghĩ, Cung Thời An đã ấn một cái lên môi anh rồi nhẹ nhàng rời khỏi, tựa như nụ hôn thoáng qua vừa rồi chỉ là do anh tưởng tượng. Nhưng Hứa Nhiên biết, đó hoàn toàn là sự thật. Bởi vì cho đến bây giờ, tim anh vẫn đang đập mất kiểm soát bởi những điều vừa xảy ra.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy.. Chuyện gì..
"Cung.. Cung Thời.. Thời.." Hứa Nhiên hốt hoảng đến mức ăn nói cũng không rõ ràng: "Em.. em.."
"A Nhiên." Cung Thời An không để cho anh kịp nói hết câu, đã đưa tay chạm nhẹ lên má anh, ánh mắt thâm tình, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta ở bên nhau đi, đây chính là chuyện em muốn nói."
"Em.. nói cái gì? Sao đột nhiên lại.."
"Lần đó, ở khách sạn.. thật ra về sau em vẫn luôn muốn cho anh một lời giải thích rõ ràng." Cung Thời An rũ mi, giọng nói chân thành: "Nhưng anh lại sợ em khó xử mà cứ luôn tránh mặt em, nên em không tiện đến tìm anh. Em không muốn chúng ta vì không nói rõ với nhau mà xảy ra những hiểu lầm không đáng có như vậy. Em cảm thấy.. nếu như mọi chuyện đã xảy ra như vậy, thì hay mỗi người hãy thử cho nhau cơ hội đi!"
Hầu kết Hứa Nhiên đảo một vòng, không thể tin được nói: "Em nói vậy nghĩa là.."
"Em muốn chịu trách nhiệm với anh, A Nhiên!" Cung Thời An trịnh trọng nói: "Đây chính là chịu trách nhiệm mà em nói. Em muốn ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh. Cho em một cơ hội được ở bên cạnh anh đi."
"Ở bên nhau nghĩa là.."
"Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Đã nói rõ như vậy rồi!" Cung Thời An khẽ phì cười, ánh mắt hắn bỗng nghiêm túc hẳn lên: "Chính là ở bên nhau như anh đang nghĩ tới đó. Vốn định tỏ tình với anh, cho anh một bất ngờ, ai ngờ anh lại quay về sớm như vậy. Thật sự làm mọi công sức của em đều đổ sông đổ bể hết cả rồi!"
Đầu óc Hứa Nhiên choáng váng, nhất thời vẫn chưa thể tiêu hóa được những lời Cung Thời An vừa nói.
Anh vốn định hôm nay trở về sẽ nói chuyện dọn nhà khỏi nhà, sao cuối cùng lại biến thành như vậy rồi..
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Cung Thời An vẫn chăm chú nhìn anh, như đang chờ đợi trả lời. Đến bây giờ Hứa Nhiên vẫn chưa hoàn hồn lại, anh nghĩ tới những chuyện đã xảy ra thời gian qua, khó khăn lắm mới tiếp thu được lời Cung Thời An vừa nói. Anh như bị ma xui quỷ khiến nói:: "Em thực sự muốn như vậy sao? Thời An, em muốn chúng ta.. anh và em? Ở bên nhau? Em đã.. suy nghĩ kĩ chưa? Kỳ thực em không cần phải cảm thấy áy náy, anh cũng không bắt em phải chịu trách nhiệm đến mức này.."
Cung Thời An vội nói: "Em đã suy nghĩ kĩ rồi. A Nhiên, em đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, đó không phải một quyết định bồng bột. Chẳng lẽ anh không tin em sao?"
Hứa Nhiên khó khăn hít thở một hơi, cảm giác của anh hiện tại giống như đang đi trên mây, lâng lâng khó tả. Nhưng dường như chỉ cần anh bước hụt một bước, sẽ ngay lập tức bị áp lực gió bên dưới xé tan: "Em.. trước tiên để anh suy nghĩ thêm một chút đã."
Chuyện vừa rồi thật sự diễn ra quá nhanh, nhất thời khiến anh khó lòng mà tiếp nhận nổi. Mặc dù anh rất thích, nhưng chuyện này cứ như là mơ vậy! Anh sợ mình chỉ cần gật đầu một cái thôi, giấc mơ này sẽ ngay lập tức biến mất, trở về là hiện thực khốc liệt!
Cung Thời An thanh thanh lãnh lãnh, như chùm nho ngọt ở trên cây, hiện tại.. Không cần hái đã tự rụng vào tay anh rồi?
Trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy chứ.
Nhưng mà.. Lỡ thật sự có chuyện tốt như vậy thì sao?
Anh đã cố gắng lâu như vậy rồi, đến lúc quyết định buông bỏ, thần linh trên cao xót thương nên mới cho anh được toại nguyện như vậy đúng không?
Cung Thời An thâm thâm nhìn Hứa Nhiên ngã ngồi ở trên ghế, hai mắt híp lại.
Cung Thời An đúng theo lời hứa, cho anh một khoảng thời gian suy nghĩ, còn hắn sẽ dọn bớt hoa và sắp xếp đồ ăn tối.
Thời gian suy nghĩ của anh chỉ có năm phút đồng hồ ngắn ngủi đó.
Những thứ xảy ra hiện tại cứ như một giấc mơ vậy. Nếu là trước kia, có cho mười cái lá gan Hứa Nhiên cũng không dám nghĩ tới có một ngày Cung Thời An sẽ đứng trước mặt tỏ tình trước với anh như vậy. Nhưng hiện tại.. Đây chẳng phải là cầu được ước thấy hay sao?
Cung Thời An cứ như vậy.. đột nhiên..
Hứa Nhiên vừa vui mừng vừa lo sợ, nhưng nghĩ đến Cung Thời An vừa tỏ tình với mình, chút lo sợ kia cũng nhanh chóng rơi vào quên lãng. Tim anh cũng vì phần tình cảm này đập liên hồi, mang theo chút tê ngứa dại dại, khó mà dừng lại được.
Thời An à Thời An, em nói anh phải làm gì với em mới được đây? Vì sao cứ nhất định là lúc anh từ bỏ, em mới chịu xuất hiện?
"À đúng rồi." Cung Thời An đang dọn gọn hoa vào một góc bàn đột nhiên nói, buộc Hứa Nhiên phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này mới nói: "Em còn có cái này chuẩn bị cho anh. Anh đợi em một chút."
Hứa Nhiên nhìn Cung Thời An loay hoay mở hốc tủ cao nhất trên kệ bếp, sau đó lấy ra một bó hoa lưu ly to. Hắn đưa bó hoa đến trước mặt anh, cẩn thận mà lấy lòng nói: "Tặng cho anh, A Nhiên."
Hứa Nhiên gần như là ngẩn ngơ mà nhận lấy bó hoa.
"Anh có thích không?"
"Ừm.."
"Anh có biết ý nghĩa của hoa lưu ly là gì không?" Cung Thời An nhẹ nhàng hỏi anh, sau đó không đợi câu trả lời mà khẽ nắm lấy tay anh, tự trả lời: "Trong ngôn ngữ của loài hoa, lưu ly tượng trưng cho sự lãng mạn, sự thuỷ chung, tình thân gắn kết. Ngoài ra còn có ý nghĩa là tình yêu nồng cháy. Anh có biết điều đó nghĩa là gì không, Hứa Nhiên?"
"Anh.."
"Đừng nói anh không biết." Cung Thời An dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, bàn tay đang nắm lấy tay anh cũng siết chặt lại: "Anh đã suy nghĩ xong chưa Hứa Nhiên? Có thể trả lời em không? Em đợi đến muốn điên rồi. Lần đầu tiên trong đời em đi tỏ tình một người con trai đó, anh còn muốn bắt em phải đợi đến bao giờ nữa hả A Nhiên?"
Anh hiện tại không có cách nào thốt ra được thành lời cảm xúc hiện tại. Sau đó đến cuối cùng không biết vì sao, anh lại cứng ngắc hỏi: "Em.. vì sao lại thích anh?"
Có lẽ hỏi câu hỏi này vào lúc này có chút ngu ngốc, nhưng anh thật sự muốn biết..
Đôi mắt Cung Thời An hơi loé lên, nhưng hắn rất nhanh đã che giấu đi, nắm lấy tay anh, nói: "Vấn đề ai thích, thích ai này bây giờ quan trọng sao? Em hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, A Nhiên! Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện khác, được không anh?"
"Em.. biết anh đã có người mình thích rồi mà.."
Cung Thời An mím môi, ngay lúc Hứa Nhiên cho rằng hắn sẽ nói mấy câu đại loại kiểu như "em không quan tâm" hay là "bây giờ hãy thử thích em đi" thì hắn đột nhiên hỏi: "Người anh thích là em, phải không?"
Trái tim Hứa Nhiên nảy lên một cái, rất nhanh đã trở nên không thể kiểm soát nổi.
Bí mật nhiều năm che giấu bại lộ bởi khoảnh khắc này, nhất thời khiến anh không thể nào bình tĩnh được nữa. Rốt cuộc là từ bao giờ.. từ bao giờ bí mật của anh đã không còn là bí mật nữa?
Anh máy móc hỏi Cung Thời An: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
Rốt cuộc là hắn đã biết từ bao giờ? Từ bao giờ tình cảm thầm kín của anh lại trở nên lộ liễu đến như vậy? Cung Thời An biết đã lâu chưa? Lúc biết được thì có phản ứng như thế nào? Tất cả mọi thứ.. tất cả mọi thứ anh đều muốn biết đến phát điên!
Cung Thời An dường như không nghĩ tới anh sẽ hỏi một câu như vậy, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ nói: "A Nhiên, ý của em là, nếu như anh đã là đồng tính, thay vì phải mệt mỏi nghĩ xem anh thích người nào, người đó có tốt với anh không, anh thích người đó như thế nào, vậy thì thà rằng anh thích em đi. Em sẽ đối xử với anh tốt gấp trăm gấp nghìn lần những tên đàn ông ngoài kia, được không anh?" "
Thà rằng người đó là em.. Thà rằng anh thích em. Nếu không cứ phải suốt ngày suy nghĩ xem anh thích ai, có tốt với anh ta như tốt với em không, em sợ mình sẽ phát điên mất!
Hứa Nhiên nhìn vào mắt Cung Thời An, dường như thấy được cả một bể tình trong mắt hắn, tim anh đập mạnh liên hồi.
Cung Thời An là người đã đến bên cạnh và sưởi ấm anh, là người dạy cho anh biết yêu và thương nhớ một người. Anh đã từng nghĩ tình yêu với hắn phải đem chôn giấu tới tận ngày mình chết đi, nhưng không ngờ lại đợi được đến ngày tình cảm của anh được đáp lại.
Hứa Nhiên đã từng không mong chờ gì cả, nhưng bây giờ trái tim anh lại tràn ngập hạnh phúc. Anh bắt đầu mong chờ vào tương lai, bắt đầu hy vọng.. hai người các anh sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
" A Nhiên, anh đang nghĩ gì vậy? Nhìn em đi. "Cung Thời An hai tay bưng lấy mặt anh, nhu hòa mà tình thâm ý trọng nói:" Ở bên cạnh em đi anh. "
Hứa Nhiên nhìn người trước mặt mình, tâm trí dần dần buông lỏng. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đôi tay đang áp lên hai má mình, nỗi lòng nặng tựa ngàn cân giờ lại thốt ra nhẹ như lông hồng:" Anh thích em, Thời An. "
Vẫn luôn thích em. Từ trước đến giờ, vẫn luôn là em.
Những lời nói chân thành của Hứa Nhiên, làm Cung Thời An nhất thời không phản ứng được. Hắn ngơ ra một lúc, sau đó hai mắt dần mở to, rạng rỡ mỉm cười, trong đáy mắt là sự sung sướng không thể che giấu. Tựa như hắn chờ đợi một ngày này đã lâu, rốt cuộc cũng trở thành hiện thực.
Tình yêu thầm được đáp lại chính là tình yêu hạnh phúc nhất. Hứa Nhiên đã nghĩ như vậy.
Thời gian sau đó, là những chuỗi ngày hạnh phúc của hai người.
Cung Thời An bắt đầu chú tâm hơn vào sự nghiệp, mặc dù đi sớm về muộn, nhưng hắn cũng không quên tạo bất ngờ cho Hứa Nhiên. Có lúc sẽ là một bó hoa hồng, có lúc sẽ là một hộp bánh kem, có lúc sẽ tặng anh dây chuyền, vòng tay.. không nhân dịp gì cả. Tất cả còn là đồ đôi. Tỉ như đồng hồ, dù hắn không thích đeo, nhưng nếu Hứa Nhiên có một cái, hắn cũng sẽ có một cái tương tự.
Hứa Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được một cuộc sống ngập tràn hạnh phúc như vậy. Anh đã mơ cuộc sống có người kề cạnh này cả trăm lần trong mơ, nhưng khi nó thực sự diễn ra, anh lại có cảm giác không chân thật. Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, anh nguyện sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Hứa Nhiên nhìn ra sự cố gắng của Cung Thời An, không muốn kém cạnh, cũng muốn nỗ lực để đứng bên cạnh hắn. Anh cũng bắt đầu tìm kiếm nơi mở văn phòng, kiếm nhân tài. Mặc dù rất bận bịu nhưng anh cảm thấy cuộc sống như vậy đã đủ viên mãn rồi.
Thi thoảng Hứa Nhiên cũng sẽ cùng Cung Thời An đi chơi vào dịp cuối tuần.
Anh biết, dù hắn có yêu đương cùng anh đi chăng nữa, thì việc bài xích những người đồng tính cũng không phải ngày một ngày hai là hết được. Vậy nên anh không cưỡng ép Cung Thời An thể hiện tình cảm ở nơi đông người, anh biết hắn vẫn sợ ánh mắt của người khác.
Bề ngoài, hai người vẫn là hai người bạn thân.
Không sao hết, Hứa Nhiên có thể chờ cho đến một ngày Cung Thời An hoàn toàn cởi bỏ phòng bị tâm lý mà tiếp nhận anh. Bọn anh có thể đứng trước mặt phụ huynh hai gia đình, thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của bọn họ. Không sợ ánh mắt của người ngoài, không sợ sự dò xét của người khác, tự do yêu đương.
Ví dụ như, ở trường học có thể quang minh chính đại nắm tay nhau, bày tỏ tình cảm, chứ không phải lén lút yêu đương, rồi trốn ở một nơi không người như thế này vụng trộm.
Trong nhà thể chất phía sau trường học, Cung Thời An gấp gáp đẩy Hứa Nhiên lên tường, sau đó xâm chiếm môi anh.
Hơi thở của hai người giao thoa, môi lưỡi quấn quýt. Âm thanh mập mờ vang vọng trong không gian khép kín, cành khiến người ta nghe mà đỏ mặt tía tai. Mãi cho đến khi Hứa Nhiên không thở nổi, nhẹ lấy tay đập lên ngực Cung Thời An, hắn mới luyến tiếc thả anh ra.
" Sức hôn của A Nhiên yếu như vậy, sau này phải làm sao đây? "Cung Thời An khẽ cười, bàn tay miết nhẹ môi anh, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.
" Em.. Còn không phải tại em sao? "Hứa Nhiên đỏ mặt, nắm chặt lấy cổ áo Cung Thời An, vừa hít thở vừa nói:" Em gấp gáp như vậy làm gì? "
" Anh nói sao em có thể không gấp đây? A Nhiên của em vừa rời mắt đi một chút thôi, lại bắt đầu cười cười nói nói với người khác rồi. Em đương nhiên phải phạt anh nặng một chút! "
" Anh.. đó là bạn cùng lớp với anh.. Bọn anh nói chuyện học tập, hơn nữa, cậu ta là đàn ông mà.. "
" Là đàn ông mới càng đáng lo. A Nhiên yêu dấu của em, anh quên hiện tại bạn trai của anh cũng là đàn ông sao? "Cung Thời An xoa nhẹ môi anh, giọng nói nực mùi giấm chua:" A Nhiên có sức hút quá, con trai con gái gì cũng đều thích anh.. Em cảm thấy sự cạnh tranh với mình quá lớn! Anh nói xem em phải làm gì với anh mới tốt đây? Em nhốt anh lại nhé, hay là không cho anh ra ngoài nữa, đuợc không? "
" Em nói tầm bậy tầm bạ gì vậy! Anh.. ưm.."
Cung Thời An ngậm lấy môi dưới của anh, cắt ngang lời anh định nói. Hắn thuần thục luồn lưỡi vào, muốn nhấm nháp từ trong ra ngoài hương vị của người trước mặt này, như muốn đem anh hoàn toàn biến thành của hắn.
Có đôi lúc Cung Thời An cũng phải cảm thấy sợ suy nghĩ của chính hắn. Hắn cũng không biết vì sao mình lại cực đoan như vậy, nhưng lời hắn nói muốn nhốt Hứa Nhiên lại kia không phải là nói giỡn. Hắn thực sự, thực sự không muốn ai có thể nhìn thấy anh ngoại trừ hắn.
Vì sao Hứa Nhiên cứ luôn khiến hắn phải bận tâm như vậy? Vừa rời mắt khỏi anh một cái, anh đã liền có thể cười với người khác..
Ánh mắt Cung Thời An tối sầm lại, đưa tay ôm eo Hứa Nhiên, vói tay vào trong áo, sờ bắn cơ bụng rắn chắc. Hứa Nhiên giống như bị chạm đến điểm nhạy cảm, khuôn mặt hơi đỏ lên, hơi thở dần dần gấp gáp.
Hứa Nhiên.. Đúng là càng ngày càng không thể rời mắt khỏi anh mà...